Người bạn luật sư của Kiều Ly nhanh chóng đến nơi, còn dẫn theo cả đàn anh của cô ta. Sau khi hai bên chào hỏi nhau, cô nàng bèn tiến hành thương lượng với người nhà Lý Tể.
Không đến vài phút sau, cô bạn của Kiều Ly đã quay lại, kéo đi vào trong thang bộ, làm mặt quỷ hỏi cô: "Bao nuôi thật à?"
Dư Nhạn là bạn nối khố của Kiều Ly, lớn hơn cô ba tuổi, tư tưởn khá thoáng, đã trải qua một lần hôn nhân thất bại, bây giờ đang theo chủ nghĩa độc thân.
Kiều Ly liếc cô nàng một cái: "Sao có thể?"
Dư Nhạn phá lên cười: "Ôi, chị còn tưởng cuối cùng em đã tỉnh ngộ, vứt bỏ tên ngốc Chu Triết để dạo chơi nhân gian chứ."
"Đúng là bọn em chia tay rồi."
Dư Nhạn lắc đầu: "Chị còn không hiểu hai đứa chắc, thôi bỏ đi, không nhắc chuyện này nữa." Cô ta tựa vào cửa sổ ở chỗ cầu thang, "Nhưng mà chị thấy anh bạn nhỏ này ổn áp đấy."
Kiều Ly ôm trán: "Bạn nhỏ cái gì, người ta thành niên rồi."
Dư Nhạn thần bí thò đầu sang: "Em có biết thứ gì cứng nhất trên đời không?"
Kiều Ly đã quen với mấy suy nghĩ quái gở của cô nàng: "Đá kim cương."
"Vậy cứng nhì?"
Kiều Ly hỏi: "Là gì?"
"Là hàng họ của mấy em trai mười bảy mười tám tuổi đó, ha ha ha ha ha ha ha ha." Cô nàng cười cực thô bỉ.
Kiều Ly quả thực không muốn nhìn cô ta nữa, bèn quay đầu đi.
Dư Nhạn đang cười, thấy vẻ mặt Kiều Ly là lạ thì đột nhiên ngừng lại: "Em, em ngủ với cậu ta rồi à?"
Kiều Ly bất đắc dĩ gật đầu.
"Á!" Dư Nhạn chợt thấy ngại ngùng, "Chà... ôi chao."
Cuối cùng thái độ của cô nàng cũng đàng hoàng hơn một chút: "Vậy giờ em đang nghiêm túc hay là chơi qua đường thế?"
Kiều Ly nhớ tới ánh mắt tủi thân cực độ của Phong Dịch, thở dài nói: "Em không biết nữa, thuận theo tự nhiên thôi."
Dư Nhạn chọc chọc vào vai cô: "Nghĩ nhiều làm gì?"
"Em lớn hơn cậu ấy bảy tuổi, chị cũng biết quá khứ của em mà... Hai bọn em khác nhau quá nhiều, bất kể là về tính cách hay độ trải đời."
Dư Nhạn nghiêm mặt, khoanh tay đứng trước mặt cô nói: "Năm 2019, phụ nữ đều có thể cưới vì yêu." Giọng cô nàng hết sức nghiêm túc, "Em yêu à, em có thể không băn khoăn gì mà nhảy vào bể tình mà."
Cô ta liếc mắt ra sau lưng Kiều Ly, mím môi cười: "Chà, chị thấy anh bạn nhỏ của em đang cần được dỗ dành kìa."
Kiều Ly quay đầu lại, thấy Phong Dịch đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống cô, trông giống hệt chú cún con bị bỏ rơi.
Kiều Ly vẫy tay với cậu, cậu hai bước thành ba lao xuống dưới, ngoan ngoãn đứng cạnh cô.
"Đi thôi." Cô nắm tay cậu.
Vẻ rầu rĩ của Phong Dịch biến mất ngay lập tức, mắt cậu rực sáng, lông cũng nằm rạp xuống.
Dư Nhạn thấy thế thì yên tâm hẳn.
Phong Dịch đi theo Kiều Ly được mấy bước, không quên ngoảnh lại chào cô ta như đứa bé đi mẫu giáo được phụ huynh đón về tạm biệt cô giáo: "Hẹn gặp lại chị sau."
Vì Kiều Ly chủ động nắm tay cậu, thế giới của cậu bỗng rực sắc trở lại, sức sống và thiện ý bất giác lan tỏa bốn phía.
Dư Nhạn làm bộ ôm ngực, cưng quá đi, mẹ kiếp thế này ai mà chịu nổi?
Hai người dắt tay nhau đi tới bãi đỗ xe, Kiều Ly bảo cậu lên xe rồi lấy miếng cồn sát trùng ra, cậu ngoan ngoãn thò đầu sang.
Nhìn vết máu hình móng tay trên khóe mắt cậu, dù vừa rồi hai người vừa cãi vã xong thì giọng Kiều Ly cũng không hà khắc nổi.
"Đau không?"
Phong Dịch dè dặt nhìn cô, lại trưng cái vẻ mặt cô vợ chịu thiệt thòi khinh bỉ ra: "Lúc nãy không đau, nhưng chị vừa hỏi thì đau ngay."
Kiều Ly bị cậu chọc cười: "Lý nào lại thế?"
Phong Dịch đúng là đang nói thật. Vốn dĩ cậu không thấy đau, nhưng khi Kiều Ly dùng ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn cậu thì cậu lại thấy nhũn hết người, miệng vết thương cũng bắt đầu đau, khiến cậu rất muốn sà vào lòng cô để làm nũng, còn tiếc rẻ vì vết thương của mình không đủ nghiêm trọng.
Khoảnh khắc miếng cồn sát trùng cạ vào miệng vết thương, Phong Dịch bất giác né tránh.
Do máu khô bị tẩm ướt, máu lại trào ra. Kiều Ly nhíu mày, người kia ra tay rất ác, cào sứt một miếng da mặt cậu.
"Đau lắm à? Để tôi lau nhẹ lại." Giọng cô càng dịu dàng hơn, như thổi gió qua tai, khiến xương cốt Phong Dịch ngứa râm ran.
Hàng mi Phong Dịch run run, cậu mở hé mắt, như con mèo được nựng cằm thỏa mãn lim dim sắp ngủ: "Muốn thổi thổi."
Kiều Ly bèn vừa lau vừa thổi cho cậu.
Sống lưng cậu càng nhũn ra, hận không thể hóa thành động vật thân mềm áp lên người cô: "Muốn hôn hôn nữa."
Kiều Ly thấy cậu yếu ớt ngốc nghếch như thế thì cõi lòng tan chảy, cô nâng mặt cậu lên, hôn một cái lên môi cậu.
Phong Dịch mở to mắt, đôi mắt long lanh, nước mắt lưng tròng: "Vẫn đau lắm."
Kiều Ly lại hôn thêm cái nữa.
Phong Dịch vừa lòng, cọ cọ mặt vào bàn tay cô.
Kiều Ly dùng ngón tay mân mê cằm cậu: "Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi đã lớn tiếng với cậu."