Ngày hôm sau, khi Kiều Ly bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, bên giường đã trống không.
Cô tắt chuông báo thức đi, Phong Dịch nghe tiếng vội chạy vào phòng.
Thấy Kiều Ly tỉnh, cậu gác đầu bên mép giường, nhìn cô đầy lưu luyến: "Tối nay em phải thi một môn nên lát nữa phải đi rồi."
Kiều Ly xoa đầu cậu an ủi.
"Đợi em thi xong được nghỉ sẽ về ngay với chị."
Kiều Ly dùng ngón tay vò loạn tóc cậu, tính ngày: "Được, cũng chóng thôi nhỉ?"
Phong Dịch gật đầu: "Em không nỡ xa chị."
Kiều Ly vân vê tai cậu.
Cậu được sờ đến thỏa mãn, hấp háy đôi bờ mi, giúi đầu mình vào ngực cô ăn vạ, không dằn được miệng mà thốt ra lời trong lòng: "Ôi, thật muốn ngày nào cũng được quấn lấy chị, a a a a."
Đến khi nhận ra mình vừa nói gì thì tim cậu mới đánh thịch một cái, ông già cán bộ cầm ly trà trong nội tâm lại nhảy ra dạy dỗ.
Ông ta đậy nắp trà cái cạch.
Ấu trĩ! Bám người! Không chững chạc!
Phong Dịch ơi là Phong Dịch, sao mày cứ mãi không trưởng thành thế hả? Mày phải làm một anh người yêu có thể cản gió che mưa cho chị ấy, chứ không phải là một đứa con nít suốt ngày nhõng nhẽo ăn vạ!
Cậu cười giả lả, ngẩng lên nói: "Em giỡn thôi ha ha ha, à, bữa sáng đã nấu xong rồi."
Nhờ mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo mà cậu thích xem mưa dầm thấm đất, giờ đây cậu cũng mang máng hiểu được một "người đàn ông trưởng thành" là như thế nào.
Cậu đứng dậy, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy cằm Kiều Ly, nói bằng giọng lạnh tanh: "Nhớ ngoan ngoãn ăn sáng đấy, tôi sẽ kiểm tra."
Kiều Ly:...
Vừa tỉnh ngủ nên có hơi không bắt kịp mạch suy nghĩ của cậu.
Đám thanh niên thời nay đều khoái diễn sâu thế à?
*
Cuối cùng Phong Dịch cũng ngoan ngoãn về trường thi.
Hễ thi xong một môn là mọi người lại cãi nhau ầm cả lên về đáp án, có người hỏi Phong Dịch đáp án và các bước giải, cậu luôn lịch sự trả lời.
Mọi người cười hì hì khen: "Trùm học có khác!"
"Ông thần này trâu quá!"
"Đại thần đúng là đại thần!"
...
Nhưng vẻ mặt Phong Dịch lại chẳng có vẻ gì là vui sướng.
Về tới phòng ngủ, cậu nằm nhoài ra bàn, ủ ê nhìn điện thoại, đứa bạn cùng phòng không biết gì cứ tưởng cậu không khỏe.
"Mày bị ốm à?"
Phong Dịch quay sang, ngơ ngác nhìn cậu ta: "Hả?"
Đúng lúc Mạnh Sơn vừa ra ngoài về, nghe vậy bèn ngắm nghía Phong Dịch một lát.
Rồi cậu ta chép miệng nói: "Bệnh tương tư, hết thuốc chữa rồi, chờ chết đi."
Thấy cậu ta đi lướt qua, Phong Dịch kéo lại nói: "Mạnh Sơn, mày giúp tao với."
Mạnh Sơn nổi lòng từ bi, thế là cái đài radio của phòng 219 chính thức phát sóng.
Bốn người tụ lại một chỗ.
Phong Dịch: "Trước kia tao chỉ cần xem hình chị ấy và đọc lại lịch sử trò chuyện là đã vui lắm rồi, nhưng giờ tự dưng tao tham lam hẳn, cứ muốn gặp chị ấy suốt."
Bạn cùng phòng A: "Gì? Mày thích chị ấy dữ vậy hả?"
Phong Dịch: "Ờ, tao chợt nhận ra là tao quá bám người, trước kia tao có thế đâu, hồi nhỏ tao chả đời nào bám bố mẹ tao hết."
Bạn cùng phòng B độc thân từ thuở mẹ đẻ: "Thế không được đâu, tao thấy chẳng có đứa con gái nào thích vụ đó hết."
Phong Dịch ôm đầu: "Tao biết."
Mạnh Sơn: "Đây là do mày nếm được miếng ngon nên càng lúc càng tham đó!"
Phong Dịch: "Tình yêu chẳng phải là thế à? Bố mẹ tao ngày nào mà chẳng xà nẹo nhau."