VẢ MẶT TRÀ XANH

Tôi nhớ vào thời điểm này ở kiếp trước, tôi vì Cố Tiên mà khóc, lén lút quay mặt đi lau nước mắt.

Chu Tấn Nhiên đang trò chuyện với bạn bè của anh ấy cách đó không xa, nhưng ánh mắt anh cứ dán chặt vào tôi. Lông mày anh nhíu chặt, hai tay ấn mạnh vào tường, gân xanh nổi cả lên.

Đêm hôm ấy, tôi bị mất mặt vì sự từ chối của Cố Tiên mà bỏ chạy về ký túc xá khóc.

Ngày hôm sau, tôi nghe một người bạn cùng lớp nói rằng Cố Tiên bị người ta đánh vào tối hôm qua. Chúng đánh nặng đến nỗi hắn ta phải đi cấp cứu.

Bây giờ nghĩ về việc ấy, tôi chắc chắn nó được thực hiện bởi anh ấy *Chu Tấn Nhiên.*

- Anh Tấn, anh đừng nói vậy, chó ngao Tây Tạng nhà anh lợi hại hơn tên này nhiều.

- Tôi công nhận, và à, nó đáng giá hơn hắn nhiều.

Đàn em của Chu Tấn Nhiên lảo đảo bước tới, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Cửa thang máy đã mở sẵn, nhưng không ai dám vào.

- Sao, muốn đánh nhau hả? Cố Tiên lạnh lùng nói.

- “Không, không, không”. Chu Tấn Nhiên vội trả lời, "Đánh nhau là việc của cả hai bên, nhưng tôi có thể một mình đánh ch*t cậu"

Tôi tin Chu Tấn Nhiên không đơn giản chỉ là hù dọa. Trước sự việc này, tôi lịch sự bước sang một bên.

- Nào bạn học, xin mời.

Cố Tiên: "..."

“Đúng, đúng, chúng ta đều là bạn học, đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm." Thẩm Đường sợ hãi, vội vàng đem Cố Tiên đẩy về hướng cầu thang.

Cô ta vẫn không quên nháy mắt với tôi: “Kiều Kiều, đừng để ý nữa, đừng quên mục đích tối nay chúng ta tới đây!”

Tôi thực sự muốn tát cô ta.

Ở kiếp trước, tôi đã thổ lộ tình yêu của mình với Cố Tiên theo sự xúi giục của Thẩm Đường, nhưng lại bị từ chối trước mặt mọi người.

Hắn ta nắm tay Thẩm Đường công khai mối quan hệ của hai người họ, còn tôi bị gán cho cái mác trà xanh.

Qua một đêm, tôi từ vẻ đẹp đáng ghen tị của trường rơi xuống vực thẩm, và trở thành đối tượng để mọi người chế giễu. Và rồi tôi chán nản, bỏ học.

Trong thời gian tôi bị bệnh, tôi thường nhận được những lá thư động viên ẩn danh.

Nét chữ rất sạch sẽ, chỉ có mấy chữ đơn giản: "Cố lên, sẽ luôn có người ở bên bạn."

Kèm theo mỗi bức thư là một cành hoa cát tường màu xanh.

Mãi cho đến khi tôi qua đời trong một lần tai nạn xe hơi bất ngờ, tôi mới biết rằng những lá thư và hoa đó đều là do Chu Tấn Nhiên gửi đến.

Chàng trai mà tôi chưa bao giờ để ý trước đây, người sẽ đỏ mặt mỗi khi nhìn thấy tôi.

...

Nghĩ đến kiếp trước, lòng tôi lại dâng trào cảm xúc, bờ vai khẽ run lên.

Chu Tấn Nhiên dường như cảm nhận được sự kỳ lạ của tôi, anh ấy do dự khi gọi tên tôi: "Ôn Kiều”

Đó là một giọng điệu rất bình thường, nhưng tôi lại nghe thấy một sự dịu dàng mà tôi chưa từng nghe thấy trước đây.

- “Hửm.” Tôi hoàn hồn trở lại.

- Thang máy mở rồi.

Tôi gật đầu và ngay lập tức bước vào thang máy.

- Cẩn thận! Tôi không chú ý cửa thang máy đang đóng lại, Chu Tấn Nhiên bước lên trước đưa tay giúp tôi chặn lại.

"wow ~" Ai đó bên cạnh tôi thốt lên một cách cường điệu.

Tôi ngã vào vòng tay của anh ấy, lúc này, cảm thấy tim mình đập rất nhanh.( đập ba da bing, ba da bum đồ đóa kk)

Bàn tay của anh vẫn đặt trên cánh cửa, anh ấy đang nghiêng người nhìn về phía tôi, đôi lông mày hơi nhíu lại, mũi cao thẳng và đôi môi đỏ hồng.

Tôi không khỏi cảm thán, sao có thể có người mỗi ngày đều chơi bóng ngoài trời, dầm mưa dãi nắng mà da thịt lại non nớt như vậy?

Tôi lên đến sảnh ở tầng trên cùng với những suy nghĩ bay bổng như thế đấy.

Những học sinh đến sớm bật nhạc chói tai, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Chu Tấn Nhiên, tất cả đều im lặng vặn nhỏ âm lượng.

Thật ra, tôi không nghĩ Chu Tấn Nhiên đang khó chịu, anh ấy chỉ trông đáng sợ khi không có biểu cảm gì thôi.

- “Kiều Kiều, lại đây”. Thẩm Đường ra hiệu cho tôi ngồi xuống bên cạnh.

Cố Tiên cũng nhìn thẳng vào tôi. Trước đây, chỉ cần hắn ta nhìn tôi, tôi nhất định sẽ đi về phía hắn.Nhưng bây giờ không phải là quá khứ.

Tôi sẽ ngồi ở nơi nào mà Chu Tấn Nhiên và đàn em của anh ấy ngồi.Hai đàn em của anh lại nói quá lên.

- Hôm nay là ngày gì zậy, nữ thần lại ngồi cùng chúng ta!

- Mấy đứa đằng kia sẽ ghen tị với chúng ta đấy, chết tiệt!

Chu Tấn Nhiên khóe miệng giật một cái, cố nén cười vỗ một cái vào đầu đàn em: "Có con gái ở đây, đừng chửi bậy."

Tôi đột nhiên cảm thấy "học sinh hư" nổi tiếng khắp trường này cũng khá dễ thương.

________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi