VAI ÁC ĐẠI LÃO HOÀI TRỨNG TÔI

Yến Tử Hàn biết bây giờ có rất nhiều người muốn Lâm Ngọc. Dù người đó có là thế lực nào hắn cũng không lo lắng. Nhưng kẻ đó lại là chính phủ Liên Bang.

Lâm Ngọc có tinh thần lực cấp S tương đương với thiên tài, đáng lẽ cậu phải nhận được sự bảo hộ đặc biệt, nếu Lâm Ngọc muốn Liên Bang đưa mình đi thì chẳng còn lý do gì để Liên Bang không làm cả.

Một khi khiêu chiến với Liên Bang thì dù có là Yến Tử Hàn cũng sẽ phải đau đầu.

Hắn thấy Lâm Ngọc không nói lời nào nên cho rằng cậu không muốn ở lại, hơi sốt ruột, “Tuy rằng tinh thần lực của cậu rất cao nhưng thể năng quá kém! Căn bản là không cách nào chiến đấu được. Dù có đi Liên Bang thì bọn họ cũng sẽ không cho cậu chức vụ gì đâu.”

Thậm chí Yến Tử Hàn còn nghi ngờ việc Liên Bang mất công liên hệ Lâm Ngọc vốn dĩ là có mục đích khác.


Quan hệ giữa các lãnh đạo Liên Bang rối tung rối mù, ai biết sau lưng ý muốn thật sự của họ thế nào. Liệu bọn họ có lừa Lâm Ngọc đến rồi đóng gói lại đem đi bán cũng không chừng.

“Ta nói cậu nghe, cậu đừng tưởng mình có thể dùng pheromone để khống chế người khác, Trùng tộc lai bây giờ không có thiên tính phục tùng của Trùng tộc đâu, bọn họ chỉ biết biến cậu thành đồ chơi thôi!”

Yến Tử Hàn nhắm mắt lại cũng tưởng tượng được cảnh Lâm Ngọc bị người ta tranh đoạt rầm rộ.

Đáng giận nhất chính là một khi đến Liên Bang rồi, thì sâu này sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của hắn. Đến lúc đó hươu chết về tay ai đã là việc không tài nào đoán được.

Yến Tử Hàn chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi đã không chịu nỗi rồi. Nhưng hắn muốn cậu ở lại thì cậu phải chịu đã.


Yến Tử Hàn lại hỏi một lần: “Nói ta nghe cậu muốn gì.”

Lâm Ngọc căn bản không thấy thư tín mà mình nhận được, căn cứ theo Yến Tử Hàn nói cậu mới biết Liên Bang vậy mà lại liên hệ mình.

Nói thật, lúc mới xuyên đến Lâm Ngọc  muốn đến Liên Bang, bởi vì vai chính trong sách làm việc cho Liên Bang, mà vai chính lại là con người. Bản năng Lâm Ngọc đương nhiên sẽ thiên về đồng loại của mình hơn.

Nhưng ở chung với Yến Tử Hàn lâu như vậy Lâm Ngọc lại không thể quyết định được. Nội tâm cậu cũng không muốn đi nhờ cậy một tổ chức không quen biết. Nhưng khi Yến Tử Hàn hỏi cậu muốn cái gì, điều đầu tiên Lâm Ngọc nghĩ đến chính là trở về Trái Đất.

Khi một người lạc vào một nơi hoàn toàn lạ lẫm thì khó tránh khỏi hy vọng có thể tìm được một thứ gì đó bản thân   quen thuộc. Cho nên Lâm Ngọc không thể bỏ sự tò mò về tình trạng hiện tại của Trái Đất được. Loại cảm xúc này cũng có thể gọi là nỗi nhớ quê hương.


“Tôi muốn đi …” Lâm Ngọc không biết ở thế giới này Trái Đất gọi là gì, chỉ có thể miêu tả vội vàng, “Tìm một tinh cầu.”

Yến Tử Hàn nhíu mày nhìn cậu, “Tìm được rồi thì sao?”

Lâm Ngọc dừng một chút, thật ra cậu còn chưa nghĩ xa được thế, do dự nói: “Ở lại?”

Yến Tử Hàn nói: “Không được!”

“Phải ở bên ta. Ở bên ta cậu muốn gì cũng được.”

Dù là tiền tài quyền lực hay mong ước gì đó, hắn tin rằng mình có thể giúp Lâm Ngọc hoàn thành. Nhưng đại đa số tinh cầu thích hợp cư trú đều ở trong phạm vi thế lực của Liên Bang.

Yêu cầu này của Lâm Ngọc vòng đi vòng lại cũng chỉ là rời khỏi hắn.

Lâm Ngọc không thể rời khỏi hắn được.

Lâm Ngọc nghe Yến Tử Hàn từ chối thì trong lòng lại rất hụt hẫng. Rõ ràng Yến Tử Hàn hỏi cậu muốn cái gì, sau đó lại không cho. Căn bản hắn chỉ nói chơi với cậu thôi.
Hơn nữa ý của Yến Từ Hàn là gì chứ? Hai người bọn họ ở bên nhau để làm gì?

Lâm Ngọc không khỏi nhìn về cơ thể Yến Tử Hàn, Yến Tử Hàn chú ý tới ánh mắt của cậu thì khuôn mặt lập tức đỏ lên, chân tay luống cuống đứng dậy, “Trong đầu cậu chỉ có chuyện này thôi sao?”

Nếu có thể làm sâu đồng ý ở lại thì cũng không phải không thể …

Lâm Ngọc nhìn hắn, không nói lời nào về chuyện này.

Cậu cúi đầu suy nghĩ, nhấp miệng, không hứng thú lắm mà mà nói rằng: “Tôi muốn anh bảo đảm anh sẽ không đánh tôi …”

Yến Tử Hàn nhướng mày, “Cậu cảm thấy ta đánh cậu? Nếu đánh thật thì một đấm thôi cậu cũng chết rồi.”

Lâm Ngọc: “… Vậy anh cũng không được dữ với tôi.”

Yến Tử Hàn hơi bực bội. Sâu này thứ gì cũng không cần, chỉ biết nói mấy thứ hắn chẳng bao giờ làm, còn không phải là ghét hắn à.
“Cậu mấy tuổi rồi mà còn đưa ra điều kiện này?”

Lâm Ngọc vốn dĩ còn tức trong lòng, “Anh hỏi tôi muốn gì, tôi nói. Là anh không cho!”

“Ta cũng nói với cậu là phải ở bên ta, không đi đâu hết! Cậu không hiểu à?”

Lâm Ngọc bóp cổ tay đau của mình, đôi mắt ngập nước trừng lớn, không chịu bèn dỗi hắn, “Nhưng tại sao tôi không được đi, anh luôn dữ với tôi, muốn gϊếŧ tôi! Không tôn trọng tôi …”

“Vậy cậu muốn ta thế nào, quỳ hầu cậu à? Hay tìm cho cậu vài người?”

Hắn biết sâu này lo hắn hầu hạ không tốt. Vừa nãy cũng tính rời khỏi hắn, cũng không biết là muốn đi thông đồng ai. Dù sao cậu ta cũng có nhiều lựa chọn, có nhiều người thích.

Tưởng tượng đến chuyện này, Yến Tử Hàn không khống chế được nỗi tức giận nhưng hắn lại sợ mình không cẩn thận sẽ làm sâu bị thương, nên quay đầu đi.
Lâm Ngọc cũng giận, nhấp miệng, trực tiếp túm chăn lên nằm xuống giường.

Nằm một hồi Lâm Ngọc ngủ luôn.

Yến Tử Hàn ngây người một lúc thì quay lại.

Yến Tử Hàn càng ngày càng không muốn rời xa pheromone của Lâm Ngọc, chuyện này đúng là nghiêm trọng. Chỉ ôm ngủ thôi đã thấy không đủ, hiện giờ chẳng qua mới rời cậu một buổi chiều mà Yến Tử Hàn đã cảm thấy khó chịu.

Trong đầu vẫn luôn rất bất an. Dạ dày cũng luôn cảm thấy không thoải mái.

Lúc về thì thấy con sâu thúi đã ngủ mất rồi, đúng là tốt ghê gớm.

Cuộc đời này Yến Tử Hàn gặp Thần chắn thì gϊếŧ Thần, Phật chắn gϊếŧ Phật, chặt xương đứt cốt cũng không cúi đầu, chưa bao giờ để bản thân bị nghẹn khuất. Nhưng giờ hắn như bị trúng tà vậy, bị một kẻ nhu nhược quay mòng mòng. Hắn có vô số thủ đoạn sấm rền nhưng lại không nỡ ra tay.
Hắn cau mày ngồi trên giường, nhìn chằm chằm Lâm Ngọc. Một lát sau nằm xuống cạnh cậu, mà lúc đầu còn làm bộ làm tịch không đụng đến. Nhưng mắt thấy Lâm Ngọc không để ý đến mình thì Yến Tử Hàn không chống cự nữa, hắn càng ngày càng sát gần Lâm Ngọc, cuối cùng chủ động ôm lấy người. Dụi đầu vào cổ ngửi hương thơm làm hắn mê đắm.

Yến Tử Hàn thở một hơi thật dài, “Ta không dữ với cậu nữa … cậu không được đi.”

“Ừ?” Lâm Ngọc mơ mơ màng màng nửa mơ nửa tỉnh, cảm giác được bản thân được người ôm lấy.

Cậu quay đầu lại thấy là Yến Tử Hàn liền buông cảnh giác, theo bản năng vươn tay ra ôm lấy hắn, để hắn vào lòng mình, nhẹ vỗ vào lưng hắn.

Cơ thể Yến Tử Hàn cứng đờ một lúc, sau ngẩng đầu nhìn Lâm Ngọc. Nhưng Lâm Ngọc đã ngủ rồi.
Lúc Lâm Ngọc dậy thì phát hiện Yến Tử Hàn vẫn đè lên người mình như cũ.

Lâm Ngọc bất đắc dĩ cười.

Này là quậy một hồi xong thì làm hòa sao?

Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, Lâm Ngọc mới phát hiện gan mình lớn hơn rồi, dám tức giận với Yến Tử Hàn.

Cậu không nên nói Yến Tử Hàn muốn gϊếŧ mình. Cậu rõ ràng đã xác định rằng Yến Tử Hàn sẽ không gϊếŧ cậu, bằng không Lâm Ngọc cũng sẽ không có dũng khí cãi nhau với vai ác.

Như là cảm giác được được Lâm Ngọc đã dậy, Yến Tử Hàn ngẩng đầu lên nhìn Lâm Ngọc một cái, xong rồi trực tiếp liền ngồi dậy xuống giường.

Lâm Ngọc nhìn Yến Tử Hàn thong thả ung dung đổi sang quần áo ngày thường trước mặt mình, còn tưởng rằng hắn sẽ ra ngoài, ai ngờ Yến Tử Hàn mặc xong thì đi lại chỗ cậu, vươn tay kéo Lâm Ngọc xuống giường.
Lâm Ngọc: ?

Yến Tử Hàn lấy ra một bộ quần áo mới, sau đó bắt đầu cởi nút áo Lâm Ngọc.

Lúc này Lâm Ngọc mới giật mình phát hiện Yến Tử Hàn đang muốn thay quần áo cho cậu.

“Không cần …” Cổ tay cậu đã không đau nữa rồi. Lâm Ngọc cúi đầu tính cởi.

Yến Tử Hàn giương mắt nhìn cậu sau đó vẫn hoàn thành việc trên tay, rồi mang quần áo mới ra xỏ tay Lâm Ngọc vào.

“Tại sao phải thay quần áo?” Lâm Ngọc nghiêng đầu hỏi hắn.

“Xấu hả?” Yến Tử Hàn cụp mắt, lời ít mà ý nhiều, “Đổi bộ khác?”

Lâm Ngọc: “… Không cần mà.” Sao vậy, Yến Tử Hàn vẫn còn giận sao?

Mặc quần áo xong, Yến Tử Hàn kéo Lâm Ngọc vào phòng vệ sinh, rửa mặt cho Lâm Ngọc.

Mới đầu Lâm Ngọc còn chưa phản ứng kịp thì mặt cậu đã bị khăn lông nóng đắp lên, cậu vội vàng nhắm chặt mắt. Nhưng động tác của Yến Tử Hàn hoàn toàn không mạnh bạo như cậu tưởng, tuy rằng sức khá mạnh nhưng vẫn cẩn thận.
Lâm Ngọc cảm thấy mình như đang được liếʍ ɭáρ một cách dịu dàng bằng cái miệng đầy răng nanh của dã thú, cậu kinh ngạc và cả bất an.

Cậu trợn mắt nhìn Yến Tử Hàn, sắc mặt Yến Tử Hàn vẫn luôn bình tĩnh, lông mi rũ xuống, ánh mắt vẫn luôn nghiêm túc nhìn mặt Lâm Ngọc, động tác cũng không nhanh không chậm.

Hắn bỏ khăn lông xuống rồi nâng cằm Lâm Ngọc lên, “Mở miệng ra.”

Lâm Ngọc ngơ ra, vội vàng cầm bàn chải đánh răng trong tay Yến Tử Hàn, “Không cần, tôi tự làm được.”

Yến Tử Hàn nhướng mày, “Ta hầu hạ không tốt?”

??? Hắn nói gì lạ vậy? Nhất định là đang nói gì quái đản phải không?

Lâm Ngọc: “Không phải mà, tôi có thể …”

Yến Tử Hàn chen ngang, “Mở miệng ra.”

Vẫn đánh răng à??

Lâm Ngọc không hiểu nổi suy nghĩ của hắn, đành mở miệng ra. Sau đó Yến Tử Hàn thật sự đánh răng cho cậu. Mà bàn chải đánh răng bây giờ đều là kiểu có đèn quét, cầm quét một vòng là được, rất đơn giản.
Yến Tử Hàn thấy Lâm Ngọc để mình làm thì không cau mày nữa, tiếp tục rửa mặt cho cậu. Lâm Ngọc nhìn mặt Yến Tử Hàn, cậu thậm chí còn có ảo giác rằng Yến Tử Hàn thật ra đang tự đắc vì những việc này.

Sau cuối, Yến Tử Hàn lại nắm tay cậu dẫn ra ngoài.

“… Đi đâu vậy?”

Yến Tử Hàn không trả lời ngay, chỉ nắm tay dẫn cậu đi. Dù trên đường nhìn thấy những binh lính khác hành lễ với mình, hắn cũng chỉ gật đầu nhẹ mà không bỏ tay Lâm Ngọc ra.

Lâm Ngọc được Yến Tử Hàn đưa tới một không gian rất lớn toàn màu trắng.

Yến Tử Hàn thao tác vài cái trên thiết bị cạnh đó, khoảng trống trước mắt bỗng thay đổi. Trước mặt Lâm Ngọc xuất hiện một cơ giác đen tuyền trông rất trâu bò.

Lâm Ngọc cũng không biết đây là cái gì, nhưng cậu lập tức nhớ tới trò chơi trong quang não kia, cảm giác đây chính là phiên bản VR của trò chơi đó.
Quá ngầu.

Điều làm cho Lâm Ngọc ngạc nhiên chính là cơ giáp to lớn trước mặt mình lại bị suy nghĩ của mình khống chế.

Lâm Ngọc thử nâng cánh tay cơ giáp lên thì toàn bộ bối cảnh trong phòng liền phát sáng.

Lúc này Lâm Ngọc mới phát hiện phòng bên kia cũng xuất hiện một cơ giáp giống y đúc cái cơ giáp này, hơn nữa nó không chút do dự đánh thẳng về phía cậu.

Lâm Ngọc tuy hơi nghi hoặc nhưng mắt thấy cơ giáp đối diện đã vọt tới trước mặt mình thì vội vàng nghênh chiến.

Hai giây sau cơ giáp đối diện Lâm Ngọc liền cho thấy sức mạnh kinh dị của mình. Tốc độ và khí thế của hắn không thể so với trên máy tính. Vừa ra tay đã thắng, quá đáng sợ, quá mạnh!

Cơ giáp của Lâm Ngọc căng chưa đến 5 phút đã bị hắn đánh ngã xuống đất.

Ảo giác xung quanh tức khắc biến mất, Lâm Ngọc mới phát hiện Yến Tử Hàn vẫn đứng cạnh mình như cũ. Hết thảy chuyện vừa rồi đều là giả lập.
Ngực Lâm Ngọc còn phập phồng, “Là anh phải không ? Anh lợi hại quá!”

Ánh nhìn sâu thẳm của Yến Tử Hàn chiếu vào Lâm Ngọc.

Người giật mình là hắn mới phải.

Cách đấu của cơ giáp hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm và kỹ thuật. Cấp dưới của hắn cũng từng có một người mới là cấp S, người nọ căn bản không thể chịu được quá 2 phút.

Mà Lâm Ngọc dù hoàn toàn không được huấn luyện, lại có thể chịu đựng lâu dưới tay hắn như vậy …

Hắn đã từng cho rằng sâu này rất yếu cho dù biết cậu ta có tinh thần lực cấp S, kinh ngạc đấy, nhưng vẫn không thay đổi suy nghĩ.

Nhưng giờ đây hắn mới cảm nhận được tinh thần lực của sâu này đúng là sự ưu ái của trời cao. Nếu chỉ nhắc đến tinh thần lực thì năng lực của cậu nhất định không thua hắn, thậm chí có khả năng còn hơn một bậc.
Nội tâm Yến Tử Hàn ngũ vị tạp trần, ngoài mặt lại không thể hiện gì, “Thích cơ giáp à?”

Tâm trạng Lâm Ngọc không tệ, cười tủm tỉm nhìn Yến Tử Hàn, gật đầu.

Yến Tử Hàn cũng không giật mình. Hắn nhìn buổi phát sóng trực tiếp của Lâm Ngọc đã cảm thấy Lâm Ngọc thích cơ giáp rồi.

Hắn tiếp tục nói: “Phi thuyền Liên Bang còn mấy ngày nữa là tới.”

Lâm Ngọc sửng sốt.

Yến Tử Hàn nhìn cậu, “Ta nói này, thể lực cậu quá yếu, dù có đi Liên Bang thì bọn họ cũng sẽ không coi cậu là cái đinh gì cả. Có khi ngay cả trường quân đội cũng không vào được, nhưng chỉ cần ở lại đây thì ta có thể chỉ cậu cơ giáp.”

Lâm Ngọc chưa nói cậu muốn cái gì, Yến Tử Hàn chỉ có thể tự tạo cho Lâm Ngọc một lý do, mà cái này không được thì thay cái khác.

Yến Tử Hàn không để ý việc phải treo táo hay cà rốt trước mặt Lâm Ngọc, chỉ mong cậu có thể cắn câu thôi.
Yến Tử Hàn nhấn vào thiết bị. Cơ giáp đen lại hiện ra.

“Tuy rằng chỉ là thứ mô phỏng, nhưng cơ giáp cậu vừa sử dụng có số liệu hoàn toàn dựa trên cái của ta. Kỹ thuật của nó ngay cả Liên Bang cũng không phá được.”

Cơ giáp của Yến Tử Hàn đúng thật là hàng đỉnh cấp, trên Tinh Tế không biết bao nhiêu kẻ nhìn thấy hoa văn trên nó đã biến sắc, và có bao nhiêu người như mấy con vịt bị xua qua xua lại chỉ vì muốn một cơ hội làm cấp dưới của hắn.

Yến Tử Hàn thích những món đồ quân sự nên mới cảm thấy Lâm Ngọc cũng sẽ hứng thú. Nhưng Yến Tử Hàn không biết mấy ngày trước thôi Lâm Ngọc còn tưởng rằmg đây chỉ là trò chơi. Không có chuyện cậu có nỗi niềm chấp nhất với cơ giáp.

Lúc này đây, cậu nhìn Yến Tử Hàn mặc quân trang đứng thẳng tắp, chắp tay sau lưng, hắn đang lúc giới thiệu cơ giáp của mình, thần sắc toát lên vẻ tự tin như khi bày mưu lập kế, cậu bị hấp dẫn nên nghe rất nghiêm túc.
Nhưng cách nói chuyện của Yến Tử Hàn quá chuyên nghiệp, thật ra cậu nghe không hiểu gì cả …

Yến Tử Hàn nói một hồi mới chú ý thấy  Lâm Ngọc căn bản không nhìn cơ giáp  trước mắt, mà đang nhìn chằm chằm hắn, còn cười với hắn

Tức khắc Yến Tử Hàn đỏ mặt, “Nhìn ta làm gì, nhìn cơ giáp.”

Lâm Ngọc hơi sửng sốt, “Không thể nhìn anh sao?”

Yến Tử Hàn quay mặt đi, “Cậu, đầu óc đừng chỉ nghĩ loại chuyện này nữa.”

Lâm Ngọc: ???

Không phải, sao cậu cảm thấy Yến Tử Hàn đang suy nghĩ đến chuyện kia nhỉ …

--

“Nguyên soái, ngài gọi tôi?”

Sau khi vào, Quan chỉ huy mới biết Lâm Ngọc đang ở trong văn phòng với Nguyên soái.

Sâu kia đang chuyên tâm nhìn màn hình quang não, còn Nguyên soái thì đứng phía sau cúi đầu nhìn sâu.

Quan chỉ huy giật mình.

Hôm qua bọn họ bị tin của nhóm cao tầng Huyết tộc oanh tạc cả một ngày, cuối cùng tên Huyết tộc kia đã được thả ra, Nguyên soái thì xém chút nữa lột da gã xuống. Tên đó cũng không dám nói gì.
Với sự giận dữ của Nguyên soái, Quan chỉ huy còn tưởng sâu này sẽ bị gẻ lạnh. Ai ngờ mới quay đầu một cái Nguyên soái lại cưng người ta đến mức chỗ nào cũng dẫn theo, còn cho sâu ngồi trên ghế mình nữa chứ …

Mức độ yêu thích của Nguyên soái với sâu hình như còn nhiều hơn y nghĩ ...

Lâm Ngọc thấy có người tới thì ngẩng đầu nhìn Yến Tử Hàn một cái.

Yến Tử Hàn gật đầu với Quan chỉ huy rồi đi lên trước vài bước, tùy ý dựa vào cạnh bàn nói chuyện với Quan chỉ huy.

Lâm Ngọc nhìn một hồi thì thấy ở đây không có chuyện của mình, bèn đưa mắt sang màn hình trên quang não, trên đó đang phát video vừa nãy cậu và Yến Tử Hàn đánh nhau bằng cơ giáp.

Vừa rồi Yến Tử Hàn đang nói cho cậu về vấn đề của mình. Lâm Ngọc chẳng hiểu gì về cơ giáp, nên nghe hắn nói mà cái biết cái không.
Lâm Ngọc thấy Yến Tử Hàn không chú ý đến mình nữa thì tắt video muốn lên quang não tìm tin tức về cơ giáp. Nhưng Lâm Ngọc còn chưa đụng vào quang não, thì Yến Tử Hàn vốn đang nói chuyện với Quan chỉ huy bỗng quay người lại. Bàn tay thon dài đè lên quang não phát ra tiếng rầm, lấy nó khỏi tay Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc hoảng sợ ngẩng đầu nhìn hắn.

Yến Tử Hàn cau mày, cảnh giác bỏ quang não ra xa, rõ ràng hắn vẫn còn để ý chuyện phát sóng lần trước, “Cậu muốn làm gì?”

Lâm Ngọc: “… Học.”

“Cậu muốn biết thì ta nói cho nghe.”

Lâm Ngọc nhấp miệng  “Ò …”

“Học ngôn ngữ trước đã.”

Trải qua một buổi sáng ở chung, Yến Tử Hàn phát hiện số từ mà Lâm Ngọc biết quá ít. Rất nhiều từ phức tạp hơn một chút đều chẳng hiểu gì. Trách không được chỉ biết ngây ngốc nhìn hắn.
Đương nhiên suy xét đến việc Lâm Ngọc tự học từ trước đến giờ, Yến Tử Hàn không thể không thừa nhận năng lực học hỏi của Lâm Ngọc rất mạnh.

Hắn nhận lấy người máy dạy học hình viên tròn từ Quan chỉ huy rồi đưa cho Lâm Ngọc, sau đó dẫn cậu vào phòng bên cạnh văn phòng, “Cậu ở đây chờ ta, không được đi đâu hết.”

Lâm Ngọc: “…” Căn phòng này kín hoàn toàn, cậu có muốn cũng không đi được đâu!

Lâm Ngọc nhìn Yến Tử Hàn đóng cửa lại thì thở dài, ngoan ngoãn mở người máy ra.

Nhưng Lâm Ngọc không biết rằng, khi Yến Tử Hàn đóng cửa lại về văn phòng mình, thì mặt tường trước mặt Lâm Ngọc liền biến thành một mặt kính trong. Yến Tử Hàn có thể nhìn thấy Lâm Ngọc đang làm gì.

Yến Tử Hàn nhìn một hồi mới thôi, nói với Quan chỉ huy: “Kiểm tra xem trên tinh hạm có người mang huyết thống Trùng tộc không.”
Quan chỉ huy nghe vậy hơi kinh ngạc, y ngẩng đầu lên, quả nhiên ngay sau đó Nguyên soái nói tiếp là, “Nếu có thì cho bọn họ xuất ngũ.”

“Nguyên soái, chuyện này …” Không cần phải vậy chứ.

Miệng Quan chỉ huy hơi nhếch, nhưng đối diện với ánh mắt của Yến Tử Hàn thì chỉ đành nuốt lời lại, “Dạ.”

Yến Tử Hàn mở quang não ra lần nữa.

Trên quang bình là hai cơ giáp ảo.

Quan chỉ huy lập tức nhận ra trong đó có một người là Nguyên soái. Còn người kia tuy hoàn toàn không kỹ thuật gì, nhưng lại có thể nhẹ nhàng điều khiển cơ giáp như đang điều khiển cơ thể mình vậy. Tốc độ phản ứng tuyệt vời.

Các kỹ năng chiến đấu cơ giáp đều cần phải học, nhưng để phán đoán tiềm năng của một người thì chỉ cần dựa vào tinh thần lực, bởi vì tinh thần lực không thể nào thay đổi được.
Tinh thần lực càng mạnh khống chế cơ giáp càng tốt, nó quyết định một người có thể tiến xa tới đâu.

Quan chỉ huy nghĩ rằng đây là mầm non tuyệt vời Nguyên soái bứng được ở đâu về, ai ngờ giây tiếp theo Yến Tử Hàn nói: “Người đấu với ta là cậu ấy.”

Quan chỉ huy ngây người, cảm thấy hình như mình nghe lộn, “Gì, gì ạ?”

Yến Tử Hàn nhìn về phía Lâm Ngọc lần nữa, “Tinh thần lực cậu ta là cấp S.”

Quan chỉ huy hít một hơi, không khỏi nhìn về phía mặt kính.

Người máy màu hồng nhạt kia bay trên không phóng ra một hình nhân nhảy múa, bên cạnh là các chữ cái. Loại máy này vốn là cho trẻ con dùng, hình dạng nhìn khá ấu trĩ.

Lâm Ngọc nhìn một cách ngạc nhiên, thậm chí còn vươn tay ra sờ hình chiếu, sau đó bị chọc cười.

Quan chỉ huy: “…” Ai có thể nghĩ đến một kẻ tay trói gà không chặt, thoạt nhìn còn ngu ngốc, vậy mà lại …!!
Rất nhanh sau vẻ đáng tiếc hiện ra trên mặt Quan chỉ huy, nếu không phải thể lực sâu này quá kém, nói không chừng cậu ta cũng sẽ trở thành một thiên tài chiến đấu như Nguyên soái.

Yến Tử Hàn tiếp tục nói: “Tinh thần lực của cậu ấy không bình thường. Pheromone của cậu ấy có thể gây ảnh hưởng đến người khác, dẫn đến làm ra một số hành động khác thường.”

Hắn từng nói với sâu kia rằng bây giờ Trùng tộc không còn bản năng phục tùng với cậu, nhưng nội tâm Yến Tử Hàn lại không tự tin như vậy …

Hiện giờ đúng là huyết thống của Trùng tộc rất loãng, nhưng tinh thần lực vủa sâu này lại ưu tú quá mức.

Pheromone của Trùng tộc chỉ như rượu trợ hứng, nhưng nếu có tinh thần lực áp đảo thì thứ đó vừa có thể là dây xích chó, vừa có thể là vũ khí gϊếŧ người.
Lấy tinh thần lực không phân cao thấp của Lâm Ngọc và của hắn ra so, thì số người trên Tinh Tế không bị hắn nghiền ép có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Yến Tử Hàn không biết Lâm Ngọc có thể khống chế tinh thần lực của Trùng tộc lai cấp thấp ở mức độ nào.

Mà Yến Tử Hàn cũng không muốn biết.

Quan chỉ huy nghe những lời này của Yến Tử Hàn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, y lập tức hổ thẹn sâu sắc.

Vậy mà y còn cho rằng Nguyên soái vì ghen nên mới hạ lệnh như vậy. Quả nhiên sao Nguyên soái có thể giống mấy bà vợ không lý trí đi tranh giành tình cảm được chứ, ngài đuổi những Trùng tộc lai là vì an toàn của tinh hạm.

Y lập tức trịnh trọng trả lời: “Dạ. Tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này.”

“Ừ, còn nữa,” Yến Tử Hàn nói thêm một câu: “Hạ lệnh tất cả mọi người không được nói chuyện một mình với sâu.”
Quan chỉ huy: “…” Đúng là không mò được tâm tư của Nguyên soái mà.

--

Lâm Ngọc học đến giữa trưa thì cảm thấy đói bụng, bèn nhìn về phía cánh cửa.

Cậu sợ quấy rầy đến Yến Tử Hàn nên đứng lên đi tới trước cửa, muốn nghe thử xem bên ngoài có tiếng nói chuyện không mới mở ra. Nhưng cậu vừa đến trước cửa thì nó đã được mở sẵn rồi.

Yến Tử Hàn đi đến, “Sao vậy?”

Lâm Ngọc ngây người, “Tôi đói.”

Yến Tử Hàn gật đầu rồi đi tới góc phòng, ấn lên tường một cái, sau đó máy phát đồ ăn xuất hiện, “Muốn ăn cái gì?”

Lâm Ngọc hơi xấu hổ vì cậu không biết nơi đó có một cái máy, vốn cậu không cần quấy rầy Yến Tử Hàn, “Gì cũng được.”

“Bác sĩ nói cậu tiêu hóa không tốt lắm.”

Yến Tử Hàn trực tiếp cầm một mâm đồ ăn lên, cùng lúc giữa phòng cũng dâng lên một cái bàn.
“Ngồi.”

Lâm Ngọc ngoan ngoãn ngồi xuống. Yến Tử Hàn để đồ ăn trước mặt Lâm Ngọc, sau đó tự nhiên ngồi bên người cậu múc một muỗng lên.

Lâm Ngọc: “…” Sao lại đút nữa?

Cậu xấu hổ muốn cầm lấy cái muỗng, “Tôi tự ăn được.”

Yến Tử Hàn nhìn cậu, “Cậu không muốn ta hầu hạ à?”

Lâm Ngọc oan quá mà, “Tôi đâu có.”

Tay Yến Tử Hàn cứng lại giữa không trung, “Cậu không cần ta đút?”

“Tôi không cần.”

“Tại sao?”

Lâm Ngọc: “…” Cái này còn cần lý do à?

Yến Tử Hàn thấy Lâm Ngọc không chịu mở miệng, hắn nhăn mày, bỏ chén xuống xoay người đi, “Được rồi, vậy cậu tự ăn đi.”

Lâm Ngọc: “…” Sao nhìn không vui thế này??

Đúng là không mò được tâm tư của Yến Tử Hàn mà.

Lâm Ngọc ăn hai miếng nhưng lại cảm thấy Yến Tử Hàn đang giận, cậu ngồi không yên.
Cậu mở cửa, thò đầu ra.

Yến Tử Hàn đang khoanh tay trước ngực ngồi sau bàn, mặt nghiêng qua một bên, thần sắc lạnh băng, lưng thẳng tắp. Nhìn rất có vẻ người sống chớ gần.

Lâm Ngọc nhỏ giọng hỏi: “Anh không ăn sao?”

Yến Tử Hàn nghe vậy nhìn cậu một cái, rồi dời tầm mắt, “Ta một ngày ăn một lần cũng được.”

Hắn dừng một chút, nói bằng tông giọng nhẹ hơn, “Đâu giống cậu, một miếng nhai nửa ngày. Ăn xong xíu nữa lại đói bụng.”

Tính tình Lâm Ngọc vốn tốt, cậu cười rồi đi qua.

“Sao anh lại nghĩ tôi muốn anh đút ăn.”

Yến Tử Hàn không nói.

Văn hóa Trùng tộc chính là như vậy.

Hùng tử phải được phụng dưỡng cẩn thận tỉ mỉ. Mấy chuyện thân mật như tắm rửa quả thực là chỉ xếp sau phần ngủ chung, là chuyện nhóm Trùng cái sẽ tranh nhau làm.

Yến Tử Hàn luôn luôn khinh thường những chuyện đó, nhưng trên Tinh Tế sợ là rất nhiều người muốn hầu hạ sâu, lấy đó ra so thì đúng là hắn quá dữ.
Yến Tử Hàn vụng về nghĩ muốn đối xử tốt với Lâm Ngọc một chút, nhưng hình như hiệu quả cũng không ổn, mới nãy hắn đang nghĩ chuyện này đây. Nhưng ngoài miệng hắn lại không muốn thừa nhận.

Lâm Ngọc thấy Yến Tử Hàn không để ý mình thì cảm thấy tự hỏi tự trả lời cũng không thú vị, đành phải đứng dậy định về phòng.

Yến Tử Hàn thấy Lâm Ngọc sắp đi, theo bản năng vươn tay ra kéo cậu lại.

Lâm Ngọc đứng không vững nên đành chống tay lên ghế Yến Tử Hàn.

Mặt hai người đột nhiên kề sát vào nhau, Lâm Ngọc tuy không hiểu tại sao nhưng khi nhìn mặt Yến Tử Hàn, cậu liền dứt khoát hôn hắn một cái.

Yến Tử Hàn ngây người, “Ta không … muốn cậu hôn …”

Lâm Ngọc tức khắc bị chọc cười.

Vai ác vốn ít nói ít cười, vừa bị hôn một cái liền dễ dàng hoảng loạn.
Đôi khi Yến Tử Hàn rất đáng yêu.

--

Buổi tối, Lâm Ngọc được Yến Tử Hàn dẫn đến phòng trị liệu.

Cậu bị bỏ vào trong một cái máy kín mít, sau đó cảm giác có gì đó rà quét qua lại phần đầu mình, phỏng chừng là rà quét đại não của cậu.

Cậu mơ hồ có thể nghe được bác sĩ đang nói cậu đúng là Người hợp gen, đến nỗi tại sao có ý thức chính mình hay tinh thần lực siêu mạnh thì bác sĩ cũng không chắc được.

Cái máy vừa mở ra, Yến Tử Hàn liền đỡ cậu dậy.

“Trong đầu cậu vốn có một con chip, tôi đã cho lấy nó ra rồi.”

“Ừ.” Lâm Ngọc sờ đầu. Tốt quá đi. Rốt cuộc không phải nói chuyện mất tự chủ nữa rồi.

Yến Tử Hàn nhìn cậu, “Ký ức sớm nhất của cậu là gì?”

Lâm Ngọc đột nhiên hơi chột dạ, “… Bị lấy từ hồ nuôi ra, sau đó là gặp anh.”

Lâm Ngọc biết lai lịch của mình nhất định có rất nhiều thứ đáng ngờ, nhưng Yến Tử Hàn không truy hỏi.
Chuyện hắn để ý nhất bây giờ cũng chỉ có một việc.

“Ta có thể bảo đảm rằng, nêu cậu ở đây thì việc chữa bệnh nhất định tốt hơn Liên Bang nhiều, hơn nữa toàn bộ đều miễn phí.”

Lâm Ngọc: “…”

“Thân thể cậu không tốt, tùy thời đều cần có y tá chữa bệnh cấp bậc cao. Ta đã thuê vài bác sĩ chuyên phụ trách nghiên cứu Người hợp gen, nhất định bọn họ sẽ điều trị cho cậu thành người thường mới thôi.”

Lâm Ngọc ngây người, không khỏi cảm động.

Yến Tử Hàn đè lên bả vai Lâm Ngọc, “Cậu còn có yêu cầu gì thì nói với ta, Liên Bang làm cái gì ta cũng làm được cái đó. Đến lúc đó Liên Bang nói gì cậu cũng không được tin.”

Nghĩ một lúc Yến Tử Hàn lại xụ mặt, “Ta nói cậu nghe, nơi này của ta có máy dò tìm hàng tối tân cao cấp nhất, nếu cậu dám trốn, ta một hai cũng phải bắt cậu về.”
Lâm Ngọc: “…”

Yến Tử Hàn đúng là tận hết sức lực, tận dụng mọi thứ, vừa đấm vừa xoa … tóm lại chính là không cho cậu đi.

Lâm Ngọc nhìn hắn, không biết sao lại không sợ hãi. Nhiều hơn là cảm giác dở khóc dở cười bất đắc dĩ. Cậu vốn dĩ cũng không muốn đi theo Liên Bang, chỗ duy nhất muốn đi chỉ có Trái Đất.

Nhưng nơi này rốt cuộc còn có Trái Đất hay không? Ở đó còn có thành thị cậu thân quen không? Nếu như không còn, thật ra cậu cũng không ngại ở lại tinh hạm của Yến Tử Hàn.

Hơn nữa bây giờ cốt truyện hẳn là còn chưa bắt đầu, về sau cậu còn phải nhắc nhở Yến Tử Hàn đừng đối đầu với vai chính nữa. Nhưng mà … “Tại sao anh muốn tôi ở lại?”

Yến Tử Hàn cứng người, “Không có tại sao gì cả …”

Yến Tử Hàn mấp máy miệng dưới ánh mắt của Lâm Ngọc, hình như có chút không kiên nhẫn, “Tóm lại cậu không được rời khỏi ta, cũng không cho ở bên người khác! Chuyện khác đều có thể thương lượng.”
Lâm Ngọc chỉ có thể đem chuyện này quy kết do Yến Tử Hàn có sự chiếm hữu kỳ quái với pheromone ... chỉ là không ngờ tới hắn sẽ vì chuyện này làm nhiều như vậy, “Tôi vốn cũng không muốn đi với Liên Bang. Anh không cần vậy đâu.”

Yến Tử Hàn nhìn cậu, “Cậu đồng ý ở bên ta?”

“Ừ.”

Yến Tử Hàn cụp mắt, khóe miệng hơi hơi nhếch lên trên một chút.

Lâm Ngọc đột nhiên cảm thấy tâm tình Yến Tử Hàn tốt lên. Quả thực giống như có một cái đuôi nhếch lên vậy.

Hắn nắm tay cậu dẫn về phòng. Sau đó gấp không chờ nổi lại đặt cậu lên giường.

Lâm Ngọc theo thói quen giang hai tay ra ôm lấy hắn. Đầu Yến Tử Hàn vùi trong ngực cậu, ngửi mùi hương của cậu, sau đó nhìn chằm chằm vào cậu.

Lâm Ngọc: ?

Yến Tử Hàn muốn nói lại thôi, “Sâu.”

Lâm Ngọc hơi bất đắc dĩ. “… Tôi tên Lâm Ngọc.”
“Lâm Ngọc?”

“Ừ …”

“Lâm Ngọc.” Yến Tử Hàn nhẹ giọng lặp lại, vẫn luôn nhìn cậu, nghẹn một hồi hắn mới nhỏ giọng: “Cậu hôn ta đi.”

Lâm Ngọc: “…”

Phụt, cái gì cơ?

Lâm Ngọc nhếch khóe miệng, “Được.”

--

Lâm Ngọc đã nói sẽ không rời khỏi Yến Tử Hàn, nhưng vài ngày sau Lâm Ngọc không ngờ rằng cậu sẽ gặp một người không thể tưởng tượng nổi trên phi thuyền của Liên Bang.

____

Tác giả có lời muốn nói:

Yến Tử Hàn: Cậu muốn ta làm thế nào! Quỳ hầu hạ sao?

Yến Tử Hàn: Rồi, ta quỳ rồi đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi