Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
"Hắn sao lại đột nhiên hỏi tôi chuyện này?" Nguyễn Đường có phần khó hiểu, cậu mềm mại hỏi hệ thống, "Đây là bạn bè quan tâm lẫn nhau sao?"
Cậu chẳng qua chỉ là một con linh thú nhỏ bé, sau khi khai linh trí cũng không có bạn bè gì, xung quanh đều là một chút hoa hoa cỏ cỏ không biết nói chuyện, cho nên cậu không hiểu lắm Lâm Ải gửi tin nhắn này rốt cuộc là có ý gì.
[tôi cũng không biết, nhưng kiến nghị ký chủ vẫn nên bảo trì khoảng cách với người này, rốt cuộc thì cậu hiện tại đã ở bên cạnh thân vương, giữ quan hệ thân mật với người khác, đặc biệt là người cậu đã từng thích thì không tốt lắm.
]
[ rất dễ dàng kích phát phòng tối nha ~ ]
Âm cuối hệ thống nói có chút phiêu, không biết vì sao, Nguyễn Đường lại nghe ra được một tia chờ mong.
Nguyễn Đường mềm mại gật gật đầu, sau đó suy nghĩ trong chốc lát mới hậu tri hậu giác mà phản bác hệ thống, "Không phải tôi đã từng thích.
"
Cậu nói rất nghiêm túc, trong đôi mắt tròn xoe lộ ra bướng bỉnh cùng thiên chân, "Tôi không thích.
"
[được được được, tôi biết rồi.
]
Hệ thống liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, ngay sau đó nó lại thanh thanh giọng nói, [nhiệm vụ tới rồi!]
[yêu cầu cùng mục tiêu nhiệm vụ một tấc không rời nghỉ ngơi trong thời gian một buổi tối, hoàn thành nhiệm vụ này thưởng tích phân +3】
Nguyễn Đường nghe thanh âm hệ thống nhẹ nhàng, gật gật đầu.
Nhiệm vụ này đối với cậu mà nói, cũng không phải rất khó.
Hệ thống nhìn ký chủ nhà mình có chút ngây ngốc, muốn nói cái gì, lại cuối cùng vẫn chưa nói.
Mục tiêu nhiệm vụ, cũng đâu phải là Huyết Tộc nào dễ sống chung.
Nguyễn Đường cũng không vội đi tìm Bùi Nặc, cậu thu thập hành lý của mình một chút, lại quét tước phòng ốc một phen.
Bữa tối chỉ có Nguyễn Đường một người ăn, Bùi Nặc có vẻ không quá thích hoạt động vào ban ngày, Huyết Tộc nguyên bản chính là sinh vật ngày ngủ đêm thức, tại rất lâu trước kia, ánh mặt trời đối với bọn họ có lực sát thương rất lớn.
Quỷ hút máu lực lượng không đủ mạnh, dưới ánh mặt trời vẫn có thể hóa thành tro tàn.
Cho dù thực lực Bùi Nặc đã đạt tới cấp bậc thân vương, nhưng theo bản năng hắn vẫn chán ghét ban ngày.
Màn đêm thực mau buông xuống, giống như một tầng màn đen bao phủ toàn bộ không trung, ngẫu nhiên lộ ra vài tia sáng lập lòe.
Nguyễn Đường lấy từ balo ra một túi kẹo sữa lớn, đây là cậu trước khi rời khỏi Nguyễn gia phát hiện ở trên bàn, liền thuận tay nhét vào ba lô.
Cậu từ bên trong lấy ra mấy viên, nắm ở trong tay, sau đó ra cửa, theo vị trí mục tiêu hệ thống xác định, đi đến thư phòng.
Bùi Nặc có chút ăn không ngồi rồi lật xem văn thư trong tay, về một đoạn lịch sử Thánh Chiến Huyết Tộc, hắn sớm đã xem qua vô số lần, lúc này thấy có chút vô vị.
Đột nhiên, cửa bị gõ.
Cánh mũi Bùi Nặc hơi hơi động, đã ngửi thấy hương vị điềm mỹ quen thuộc.
Là bé mồi nhỏ của mình.
Bùi Nặc nhịn không được cong môi, màu đỏ sậm trong ánh mắt lộ ra dục vọng thâm thúy cùng với thâm trầm, ngón tay hắn nhẹ nhàng đặt trên bàn, không tự giác gõ gõ, mang theo một chút khí chất nghiêm nghị.
"Tiến vào.
"
Hắn mở miệng, đáy mắt mang theo một mạt hứng thú.
Nguyễn Đường tiến vào, cậu lớn lên môi hồng răng trắng, đôi mắt tròn tròn, đuôi mắt lại có vài phần thon dài, trên má có một chút thịt.
Nhìn qua trông mềm mại ngoan ngoãn cực kỳ.
Cậu vẫn mặc quần áo ban ngày như cũ, áo sơ mi màu trắng áo cùng quần dài màu đen, nếu thêm chiếc nơ nữa, chắc hẳn giống như hoàng tử nhỏ đi ra từ truyện cổ tích.
"Làm sao vậy?"
Nhìn bé mồi nhỏ ngoan ngoãn như vậy, tâm tình Bùi Nặc thực tốt.
Nguyễn Đường mở lòng bàn tay, trong lòng bàn tay trắng nõn nằm mấy viên kẹo sữa tròn vo, cho dù có cách một khoảng, Bùi Nặc như cũ có thể ngửi được mùi sữa ngọt ngào kia.
Giống như hương vị trên người bé mồi nhỏ.
"Ngài hôm nay hỏi tôi có thích ăn kẹo hay không," Nguyễn Đường nghiêng đầu, thanh âm mềm mại, thanh tuyến có điểm ngọt, cậu tựa hồ đang tự hỏi cái gì, "Tôi cảm thấy ngài hẳn là thích ăn.
"
Bằng không, sẽ không hỏi câu như vậy.
Hệ thống nói, cần gãi đúng chỗ ngứa, toàn lực đưa ấm áp cho vai ác, một bước này cậu làm hẳn là không có sai.
Ánh mắt Bùi Nặc sâu một chút, hắn nhìn chăm chú Nguyễn Đường, ánh mắt hiện lên vài tia cảm xúc rất phức tạp, Nguyễn Đường xem hoàn toàn không hiểu.
Nguyễn Đường thấy Bùi Nặc không có duỗi tay tiếp lấy, không khỏi có chút mất mát.
Cậu cúi đầu, lông mi hơi hơi rũ, mũi chân ma ma mặt đất giống như đang hoang mang, nếu là trên đầu cậu có tai thỏ, vậy đôi tai kia nhất định là mềm mại rũ xuống, ỉu xìa uể oải.
"Ngài không thích sao?"
Nguyễn Đường mím mím môi, tính thu tay về, ai ngờ cổ tay lại bị dùng sức nắm lấy.
Bùi Nặc đầu quả tim như bị cái gì kéo kéo, hắn có phần không được tự nhiên mở miệng, tiếng nói trầm thấp, "Thích.
"
Hắn dùng sức kéo bé mồi nhỏ của chính mình vào trong lòng ngực, chóp mũi dựa vào sau cổ Nguyễn Đường, tựa hồ đang ngửi hương vị sữa ngọt ngào kia.
"Chỉ là, ta có thể ăn em trước, rồi mới ăn kẹo không?".