VAI ÁC LUÔN NHÌN TÔI CHẢY NƯỚC MIẾNG


Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Tư Cửu Lê cúi đầu, vươn ngón tay ra nắm lấy gương mặt Nguyễn Đường.

Ngón tay hơi lạnh của hắn vuốt ve gương mặt Nguyễn Đường vài cái, giống như muốn lưu lại dấu vết nào đó thuộc về mình.
Nguyễn Đường ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Tư Cửu Lê, vừa ngoan ngoãn vừa an tĩnh ngồi ở chỗ này, gương mặt theo bản năng cọ cọ ngón tay Tư Cửu Lê.
Trái tim cứng rắn lạnh lẽo đã lâu của Tư Cửu Lê bỗng mềm hơn vài phần.
Hắn thu hồi tay của mình, rũ mắt hỏi Nguyễn Đường, "Sắc trời đã muộn rồi, không bằng lưu lại chỗ này nghỉ một đêm?"
Nguyễn Đường nhìn ra bên ngoài, bên ngoài trời đã tối.
Hôm nay đúng là đã xảy ra quá nhiều chuyện, chỉ lơ đãng một chút mà đã trễ thế này rồi.
Nguyễn Đường do do dự dự nhìn chiếc giường rồi lại nhìn Tư Cửu Lê, có chút ngo ngoe rục rịch.
Nhưng Tư Cửu Lê còn không biết cậu chính là thỏ con, ngộ nhỡ đến lúc đó Tư Cửu Lê muốn tìm thỏ con nhưng tìm không thấy, cậu nên làm sao đây?
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Đường vẫn cự tuyệt Tư Cửu Lê, "Không, không được, ta phải đi rồi."
Dù sao biến thành thỏ con cũng có thể ngủ cùng Tư Cửu Lê.
Tư Cửu Lê nhìn về phía Nguyễn Đường nhẹ nhàng thở dài một hơi, hắn nhéo nhéo vành tai Nguyễn Đường, âm thanh trầm thấp mang theo một chút từ tính, "Vậy trên đường phải cẩn thận một chút."
Nguyễn Đường vội vàng gật đầu, rất ngoan ngoãn nở nụ cười, cậu còn không quên đi giày của Tư Cửu Lê, ánh mắt có chút lưu luyến dừng lại trên người Tư Cửu Lê, sau đó mới chạy ra bên ngoài.

Tư Cửu Lê nhìn theo bóng dáng cậu, nhịn không được đặt ngón tay thon dài lên môi, cười nhẹ một tiếng, bên trong đôi mắt tối màu hiện lên một tia ý cười.
Thỏ con vì muốn giấu giếm mình chuyện có thể hóa hình mà thật hao tâm tổn huyết.
Rõ ràng rất luyến tiếc còn muốn rời đi.
Hắn thật ra rất chờ mong ngày mà thỏ con bại lộ.
Đứa bé hư sẽ phải chịu trừng phạt.
Tư Cửu Lê sờ sờ mũi, lại thấy quần áo trong ngăn tủ đã bị lục loạn cả lên, hắn nhớ ra trên người Nguyễn Đường mặc quần áo của mình, có chút không được tự nhiên, ánh mắt lơ đãng, gương mặt phiếm hồng.
Chỉ những người có quan hệ thân mật mới có thể mặc quần áo của đối phương.
Chẳng hạn như......!Phu thê.
Tư Cửu Lê mặc áo trong nằm lên giường, hô hấp hắn có chút thô nặng, thân thể nóng lên.

Sau một lúc lâu, đáy mắt hắn lại hiện lên một chút cảm xúc ảo não.

Có lẽ, nên mua thêm vài bộ quần áo.
Hắn nhắm mắt lại, không ngủ mà đang chờ đợi cái gì đó.

Không bao lâu sau, một bé thỏ con trắng trắng mềm mềm duỗi móng vuốt bò lên giường, thuần thục chui vào ngực Tư Cửu Lê.

Tư Cửu Lê mở to mắt, vươn hai tay bắt lấy Nguyễn Đường, giơ cậu đến trước mặt mình, hắn làm bộ bất mãn nhíu mày, "Đi đâu chơi, sao muộn như vậy mới về?"
Nguyễn Đường không biết nên giải thích như thế nào, đành ôm móng vuốt cúi đầu nghe Tư Cửu Lê giáo huấn, đôi mắt tròn xoe vô tội ướt sũng, vô cùng đáng thương, trông như đang xin tha.
Tư Cửu Lê nhìn chằm chằm cậu, cậu hiện tại so với bộ dáng tái nhợt gầy yếu mấy tháng trước đã tốt hơn không ít.

Có lẽ do bây giờ chỉ có hắn cùng Nguyễn Đường, hắn cũng không giấu mình nữa, khí thế cả người chèn ép qua, mang theo một chút sắc bén.
"Ta tức giận."
Hắn nâng cằm Nguyễn Đường, rũ mắt, muộn thanh nói một câu như vậy, dưới đáy mắt sâu thẳm lại hiện lên một chút ý cười nghiền ngẫm.

Tư Cửu Lê cố ý tiếp tục nói, "Ngươi phải làm gì bây giờ?"
Nguyễn Đường ngậm móng vuốt nhỏ của mình, có chút không biết phải làm sao.
Sau một lúc lâu, cậu mới thử tiến đến bên môi Tư Cửu Lê, nhẹ nhàng "Pi" một cái.
Mang theo vài phần lấy lòng.
Nguyễn Đường nắm lỗ tai rũ xuống của mình che mặt lại, đôi mắt tròn xoe ướt sũng xuyên qua khe hở lỗ tai nhìn Tư Cửu Lê, có chút e lệ cùng ngoan ngoãn, "Ki."
Đừng tức giận mà, nha?
Tư Cửu Lê sờ miệng mình, trái tim hình như hung hăng nhảy lên một chút, đáy mắt hắn có ánh sáng tối tăm hiện lên, giọng nói hơi khàn khàn, "Ta không tức giận."
Hắn vuốt ve bộ lông của Nguyễn Đường, ngón tay thon dài nhéo vành tai mềm mụp kia, sau một lúc lâu mới vững giọng nói, "Về sau không được tùy tiện hôn những người khác, biết chưa?"

Thân mật mà Nguyễn Đường cho hắn, hắn muốn một mình độc chiếm, không muốn phân cho bất kỳ kẻ nào khác.
Nguyễn Đường nhào tới trong ngực Tư Cửu Lê, nằm trong lòng ngực hắn.

Cậu vươn móng vuốt nhỏ đè lên ngực Tư Cửu Lê, có vẻ kỳ lạ mà cúi đầu nghe thử.
Tiếng tim đập hình như nhanh hơn so với ngày thường.
Cũng không bình tĩnh như trước.
Nguyễn Đường trừng lớn đôi mắt tròn xoe nhìn về phía Tư Cửu Lê, vừa định nói gì đó đã bị Tư Cửu Lê bịt kín miệng nhỏ.
Tư Cửu Lê nghiêng đầu, sắc mặt bình tĩnh nhưng thính tai che giấu dưới tóc đen lại phiếm hồng, hắn như bị phát hiện tâm tư bí mật nào đó nên có chút thẹn quá thành giận, nhưng hắn lại cố kỵ không muốn hù họa Nguyễn Đường, chỉ đành bịt chặt miệng cậu lại, không cho mở miệng.
Bị cặp mắt của Nguyễn Đường nhìn chăm chú, đáy lòng hắn thế mà có chút nóng lên.
Tư Cửu Lê xoa xoa giữa mày, hầu kết nhúc nhích giống như đang nhẫn nại cái gì.
Từ khi hắn chủ động đáp ứng dùng phương thức hôn môi để uống thuốc, hắn trở nên có chút kỳ quái.
Dường như khoảng cách như có như không kia với Nguyễn Đường đã hoàn toàn bị lật lên, hắn tin tưởng Nguyễn Đường, cũng thân cận Nguyễn Đường.
Cho nên chuyện hôn môi này đối với hắn mà nói cũng chỉ là râu ria.
Nếu là hắn trước kia, có lẽ đau chết cũng không chịu chấp nhận.
Hắn không chỉ coi Nguyễn Đường là thỏ con của mình, còn coi cậu là người của mình.
Trừ bỏ mình ra ai cũng không cho chạm vào cậu.
Tư Cửu Lê phân tích một chút suy nghĩ trong lòng mình, vừa cúi đầu chợt phát hiện Nguyễn Đường còn đang nhìn mình, hắn bóp bóp cái mông nhỏ ú na ú nần của Nguyễn Đường, hỏi cậu, "Không cho hôn người khác, biết chưa?
"Nếu ngươi không ngoan, ta sẽ..." Tư Cửu Lê muốn nói ra một câu uy hiếp, nhưng suy nghĩ một lúc hắn lại tạm dừng, sau đó mới chậm rãi mở miệng, ý cười bên môi đậm vài phần, "Ta sẽ, một ngụm ăn sạch ngươi."
Nguyễn Đường run rẩy, không ngừng gật đầu.

Ngoan, nhất định sẽ ngoan mà.
Được Nguyễn Đường hứa hẹn, Tư Cửu Lê mới yên tâm.

Hắn ôm Nguyễn Đường vào trong lòng ngực, nghiêng thân ngủ, hắn vuốt ve mao mao của Nguyễn Đường, "Ngủ đi." Đây vẫn là lần đầu tiên hắn chủ động ôm Nguyễn Đường ngủ.
Nguyễn Đường thỏa mãn dùng móng vuốt nhỏ bám chặt vào cánh tay Tư Cửu Lê, nằm trong lòng ngực hắn ngủ thiếp đi.
Sau chuyện của Chương Dịch, thái độ của đệ tử Vạn Kiếm Phong đối với Tư Cửu Lê đã thu liễm không ít, cộng thêm mọi người đều biết con thỏ bên người Tư Cửu Lê không dễ chọc.
Nếu còn bắt nạt Tư Cửu Lê, không chừng nó sẽ xông lên đè mình bẹp dí.
Cũng có người thử đi bắt linh thú kia nhưng không được, sau đó thỉnh thoảng lại gặp phải chuyện cực kỳ xui xẻo, kết cục đều rất thê thảm.

Có vết xe đổ này, không còn ai dám trêu chọc Tư Cửu Lê nữa.
Lại qua non nửa tháng, Tư Cửu Lê mang theo Nguyễn Đường cùng đệ tử tông môn ra ngoài làm vài nhiệm vụ.

Trong người Nguyễn Đường có bàn tay vàng may mắn, trên đường đi không xảy ra chuyện gì, ngược lại Nguyễn Đường còn gặp được vài linh thực quý giá, gặp được nhiều như rau cải trắng bán ngoài chợ.
Nguyễn Đường vui vẻ thu lại, chuẩn bị tích cóp cho Tư Cửu Lê điều trị thân thể.
Sau khi hoàn thành mấy cái nhiệm vụ, tích cóp đủ điểm cống hiến tông môn rồi, Tư Cửu Lê rốt cuộc có thể tiến vào Tàng Thư Các của tông môn lựa chọn kiếm pháp cùng tâm pháp cho mình.
___________________________
Edit: Rất nà thắc mắc đã phản diện lại còn trọng sinh rồi mà không có vài bộ công pháp kinh điển của kiếp trước đi kèm sao....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi