Khúc xương cá màu trắng trên bàn vừa dài lại vừa thô, khó trách khiến cậu đau đến như vậy, hơn nữa A Chử còn nói cổ họng của cậu có chảy máu một chút.
Tô Đường buồn phiền nhìn một bàn cá nướng cũng không còn cảm thấy vui vẻ nữa.
"Xương cá lớn như vậy mà cậu cũng có thể nuốt được?" Đổng Mạnh chậc lưỡi thắc mắc: "Sao rồi? Còn đau không?"
"Hay là đừng ăn nữa?" Dịch Vân Dương bưng chén giấm đi đến: "Tôi kêu nhà bếp làm cho cậu một phần cháo được không? Cậu thích ăn vị nào, sườn, thịt nạt hay trứng muối?"
Tô Đường lắc đầu không muốn ăn cháo, cậu thèm cá nướng nhưng lại không dám ăn.
Sợ bất cẩn nuốt thêm một đoạn xương nào nữa chắc đau chết.
Tô Đường tủi thân nhăn mặt, theo bản năng nhìn qua Đồng Thịnh Chử.
Đồng Thịnh Chử dọn dẹp mấy thứ linh tinh bỏ vào thùng rác, sau đó vươn tay nhéo nhẹ lên miệng của Tô Đường: "Muốn ăn?"
Tô Đường cực kì đáng thương gật đầu.
"Được rồi, ăn thêm chút nữa vậy!" Đồng Thịnh Chử nói.
Nghe được câu này Tô Đường lập tức nở nụ cười.
Đổng Mạnh ngồi đối diện nhìn Đồng Thịnh Chử vẫn như ngày thường, gỡ hết xương cá rồi đặt vào trong chén của Tô Đường, còn Tô Đường mới làm vẻ mặt đáng thương ấm ức giờ đây ăn đến vui vẻ thoải mái, như hoàn toàn quên đi những chuyện vừa xảy ra.
Y hừ hừ một tiếng, lấy chén cơm tẻ ban nãy định đưa cho Tô Đường, từng ngụm múc ăn.
.
.
.
Có trúc mã thì hay lắm à!
"Đương nhiên rất tốt." Dịch Vân Dương như đi guốc trong bụng Đổng Mạnh, kẹp một miếng thịt cá học theo bộ dáng Đồng Thịnh Chử gỡ hết xương rồi đặt vào trong chén của Đổng Mạnh, giọng đặc biệt ôn nhu nói: "Đừng sợ, không có xương."
Đổng Mạnh run rẩy nổi một tầng da gà.
Đột nhiên không còn hâm mộ Tô Đường nữa.
Người đàn ông chân chính không cần loại chăm sóc này, chỉ có nhóc con như Tô Đường mới thích thôi!
Kì nghỉ đông ngắn ngủi nhưng lại rất bận rộn, Tô Đường còn chưa kịp tận hưởng vài ngày đã chuẩn bị nghênh đón năm mới.
Tô Đường bị Lan Tĩnh cùng Tô Triết mang đi khắp nơi chúc Tết, thời điểm ở nhà còn phải tiếp đón họ hàng thân thích đến thăm.
Tô Đường mệt thân mệt tâm rầu rĩ không vui.
Năm rồi còn có Đồng Thịnh Chử cùng đồng cam cộng khổ bên cạnh, nhưng năm nay hắn đã bị gọi về nhà, Tô Đường chỉ có thể dựa vào điện thoại duy trì liên lạc mỗi ngày với hắn.
Nhưng Đồng Thịnh Chử dường như rất bận, mỗi lần gọi điện Tô Đường nói thật nhiều chuyện trên trời dưới đất, còn hắn qua một hồi lâu mới đáp lại khiến cậu lo lắng không thôi, sợ Đồng Thịnh Chử về nhà bị ba mẹ huấn luyện nghiêm khắc, ép buộc hắn điêu khắc tượng gỗ rồi bức hắn trở nên vô cảm tuyệt tình.
Vất vả lắm mới vượt qua Tết âm lịch gian nan, Tô Đường vui mừng quay về trường chuẩn bị đi học, thuận tiện chờ đợi lời hứa hẹn sẽ trở về của Đồng Thịnh Chử, kết quả lần chờ này mất đến tám năm.
Trong tám năm Tô Đường hoàn toàn không thể liên lạc với Đồng Thịnh Chử, từ sau lần gọi điện cuối cùng vào Tết năm đó, Đồng Thịnh Chử như biến mất khỏi thế giới.
Tô Đường từng nhờ Tô Triết giúp đỡ tìm Đồng Thịnh Chử, cũng từng đến văn phòng giáo viên xin chủ nhiệm lớp đem phương thức liên lạc của người nhà hắn cho cậu, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả.
Không phải bọn họ không muốn giúp cậu, mà là không thể giúp được.
Số điện thoại mà Đồng Thịnh Chử đưa cho Tô Đường để liên lạc cũng bị xóa mất, căn nhà hắn từng ở bên cạnh Tô gia cũng biến thành một căn nhà bỏ hoang, bên trong phủ đầy tro bụi không ai ra vào nữa.
Hết thảy mọi thứ trống rỗng làm Tô Đường dường như sinh ra ảo giác, rằng trong cuộc đời của cậu chưa từng gặp ai mang tên Đồng Thịnh Chử, cũng không có người bạn nào giúp cậu gỡ xương cá, ủ ấm cho cậu vào những ngày đông rét lạnh.
Nếu không phải vẫn còn lưu lại nhật ký trò chuyện giữa hai người trên Wechat, hơn nữa Đồng Thịnh Chử còn nhắn một câu: Tôi rất nhanh sẽ trở về, chờ tôi.
Tô Đường thật sự nghĩ mình đã nằm mơ một giấc mộng thật dài, thật hạnh phúc.
Ngồi đọc lại những đoạn tin nhắn trên điện thoại, Tô Đường phiền muộn thở dài một hơi.
Rốt cuộc Đồng Thịnh Chử xảy ra chuyện gì? Có nguy hiểm hay không? Liệu hắn có quên đi cậu không? Liệu hắn có trở thành nhân vật phản diện tuyệt tình như trong sách hay không?
Mỗi khi suy nghĩ đến vấn đề này Tô Đường liền ủy khuất vô cùng, có một loại cảm giác như những năm qua mình đã làm việc không công vô ích.
Nếu Đồng Thịnh Chử quên đi cậu thì phải làm sao?
Cậu phải làm gì nếu hắn muốn tiêu diệt mọi thứ đây?
"Tô Đường, tan học rồi còn phát ngốc gì đấy?" Bạn cùng phòng Ngô Kiến Hào vỗ bả vai Tô Đường: "Đi ăn cơm nhanh, lát trễ hết đồ ngon."
"A, tới liền." Tô Đường lấy lại tinh thần cất điện thoại di động, dọn dẹp sách vở trên bàn rồi đi cùng Ngô Kiến Hào ra ngoài phòng học, bên ngoài còn có hai người bạn cùng phòng khác đang đứng chờ bọn họ.
Nhà ăn của trường đại học A trước sau như một, vừa đến giờ đã đông nghẹt người, cậu đã sớm quen mắt với cảnh tượng chìm đắm trong biển người này.
Bạn cùng phòng Hoàng Tuấn Vĩ nhanh tay lẹ mắt chiếm được một cái bàn, Tô Đường, Ngô Kiến Hào còn có Triệu Quốc Vinh ba người đứng xếp hàng chờ lấy phần cơm.
Dì phát cơm đã luyện tay cực kì thành thạo nhanh chóng múc đồ ăn, bởi vậy dù hàng chờ rất dài nhưng cũng không đến mười phút đã tới phiên nhóm Tô Đường.
"Một phần sườn chua ngọt, bông cải xanh, canh khoai sọ thịt băm." Tô Đường rất nhanh lướt nhìn mấy chục món bày biện trước mắt, tự động bỏ qua món cá mà cậu yêu thích rồi gọi món.
Chờ dì lấy xong phần của Tô Đường, cậu lại tiếp tục gọi thêm một phần cho công thần Hoàng Tuấn Vĩ đang bận giữ chỗ ngồi.
"Hôm nay món cá hố không tệ, dường như tay nghề đầu bếp lại tăng thêm một bậc." Triệu Quốc Vinh thuần thục nhả xương cá, tán thưởng nói.
Tô Đường ăn khoai sọ, nhìn thoáng qua món cá chua ngọt trên khay của Triệu Quốc Vinh, cậu khẽ mím miệng.
Cậu rất thích ăn cá, nhưng từ khi Đồng Thịnh Chử biến mất cậu tựa hồ không thể ăn được nữa.
Khi còn học ở Nhất Trung, tuy rằng vẫn còn Đổng Mạnh và Dịch Vân Dương bên cạnh nhưng họ vẫn sẽ không giống Đồng Thịnh Chử cẩn thận chú ý xem cậu thích ăn cái gì, sau đó lại cẩn thận gỡ xương cá cho cậu...!Vào ngày nghỉ được về nhà Tô Đường lại ngại phiền người thân bận rộn giúp cậu gỡ xương, chính vì vậy Đồng Thịnh Chử rời đi bao lâu, Tô Đường cũng gần như không ăn cá bấy lâu.
Đôi lúc thèm Tô Đường vẫn có ăn một chút cho đỡ ghiền, nhưng lại ăn rất ít.
Sau khi tốt nghiệp Cao trung, Tô Đường quyết định lựa chọn đại học A chuyên ngành mỹ thuật.
Không chỉ bởi vì cậu thích vẽ nên mới chọn, còn có một nguyên nhân khác chính là kĩ năng này đã bén duyên với cậu hai đời.
Đổng Mạnh thì thành công thực hiện giấc mơ thi vào trường quân đội, còn Dịch Vân Dương thì lựa chọn thi vào ngành tài chính.
Về phần nữ chính Hạ Uyển, sau khi Đồng Thịnh Chử biến mất chỉ đưa lại tiền cho cậu rồi không xuất hiện nữa.
Nhưng hiện tại cũng sắp tới hè, lên năm bốn bọn họ phải gấp rút tìm nơi để thực tập.
Tô Đường tính toán một hồi thấy cốt truyện giữa nam nữ chính cũng sắp bắt đầu rồi.
Chính xác là câu chuyện tình yêu cũ kỹ giữa nữ trợ lý kiên cường mạnh mẽ với tổng tài bá đạo si tình.
Tô Đường vẫn luôn thắc mắc tại sao một người trợ lý luôn khiến cho người khác cảm thấy phiền toái, đã làm sai còn vẻ mặt vô tội đáng thương lại không bị tổng tài đuổi việc, dù sao vị trí trợ lý cũng cực kì quan trọng trong công ty.
Tô Đường đã từng được đến công ty của Tô Triết thực tập thử hai tháng, khắc sâu kiến thức về cách làm việc của trợ lý tổng tài, mỗi một người đều vô cùng xuất sắc, vừa bấm giờ tác phong như sấm rền gió cuốn lao đầu vào công việc làm cậu chỉ có thể há mồm tán thưởng.
Còn nữ chính Hạ Uyển ở công ty của nam chính làm một cái hợp đồng trung bình cũng không được, cứ như vậy mà nam chính vẫn bị hấp dẫn, đem chức vị trọng yếu bên người giao cho đối phương.
Thật sự nghĩ không ra...!
Tình yêu thật sự có thể đánh nát lý trí đến như vậy? Bất chấp mọi haiak quả?
Sau khi Đồng Thịnh Chử ngược nam chính, kết hợp với nội dung đằng trước, Tô Đường ngược lại cảm thấy nữ chính Hạ Uyển mới đúng là trụ cột của thế giới này.
Dù sao cô ta cũng mang trong mình thể chất châu Âu!
"Tích, sinh mệnh của nam chính đang rất mỏng manh, xin kí chủ nhanh chóng đến đó giúp đỡ."
"Tích, sinh mệnh của nam chính đang rất mỏng manh, xin kí chủ nhanh chóng đến đó giúp đỡ."
.....!
Hệ thống vốn im phăng phắc bao lâu nay đột nhiên quay lại làm Tô Đường giật cả mình.
Phong cảnh đẹp đẽ trước mắt hiện ra một làn khói màu đen cắt ngang cảm hứng vẽ tranh của cậu.
Tô Đường khóc không ra nước mắt.
Bức tranh này cậu vẽ một ngày vất vả muốn hoàn thành ngay, kết quả bây giờ lại dừng, ngày mai phải kiểm tra đó hu hu!
"Tích, sinh mệnh của nam chính đang rất mỏng manh, xin kí chủ nhanh chóng đến đó giúp đỡ."
.....!
Hệ thống vẫn như trước tận chức trận trách báo cáo nhiệm vụ, thậm chí còn xuất hiện một mũi tên đỏ thẫm cực lớn trước mắt Tô Đường, chỉ dẫn phương hướng cậu cần phải đến.
Tô Đường dưới sự thúc giục của hệ thống chỉ có thể vội vàng buông bút đi theo con đường được vẽ sẵn.
"Nam chính xảy ra chuyện gì? Lúc này anh ta không phải nên bình an cố gắng phát triển công ty à?" Tô Đường vừa chạy vừa hỏi.
"Tích, sinh mệnh của nam chính đang rất mỏng manh, xin kí chủ nhanh chóng đến đó giúp đỡ."
Hệ thống ngoại trừ câu này cái gì cũng không đề cập đến.
Tô Đường buồn bực buông xuống nghi vấn, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Nhưng rốt cuộc cậu cũng chỉ là một người đam mê vẽ tranh hiển nhiên thể lực không được tốt, chưa được bao lâu đã thở hồng hộc đỡ tường đứng nghỉ.
Mũi tên trước mặt lóe lóe cảnh báo Tô Đường nhanh lên, âm thanh thúc giục của hệ thống vẫn vang lên trong đầu, nhưng Tô Đường đã mệt đến bất động.
Cũng may sắc trời tuy tối nhưng ở trường đại học vẫn có rất nhiều người đi dạo, Tô Đường ngăn một người đàn em trong trường đang chạy xe đạp, nhờ y đưa cậu đến cổng trường học.
Y là một người nhiệt tình, thấy Tô Đường mềm mại yếu ớt lại mệt thành bộ dáng đáng thương này cũng đồng ý, cho Tô Đường ngồi ở phía sau rồi chở cậu ra ngoài cổng trường, trong lúc đi còn biểu đạt ý có thể chở cậu đến tận nơi cũng được.
Tô Đường liên tục cảm ơn rồi xuống ngay cổng trường, sau đó chặn một chiếc taxi tiếp tục lên đường.
Nam chính đang gặp nguy, chờ đạp xe tới phỏng chừng quy tiên luôn rồi nhỉ?
Tuy rằng Tô Đường cũng không biết mình tìm được nam chính rồi sau đó phải làm gì để cứu người..