VAI ÁC SIÊU ĐÁNG SỢ

Viện trưởng Âu Dương và Lan Tĩnh bởi lời khai đột ngột của Tô Đường liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Đường Đường, đã xảy ra chuyện gì?" Viện trưởng hỏi.

Tô Đường trên tay ôm cuốn sổ cứng nhắc lấy cớ: "Là bởi vì..."

"Là con đánh." Thanh âm lãnh đạm cắt ngang lời giải thích của Tô Đường.

"Người là do con chủ động đánh." Đồng Thịnh Chử nhìn bà, con ngươi tràn đầy nghiêm túc.

Một đôi mắt như vậy sẽ không nói dối.

"Đúng, là do Đồng Thịnh Chử đánh." Bọn nhỏ sôi nổi lên án hắn, đặc biệt nhấn mạnh: "Không phải Tô Đường, là Đồng Thịnh Chử."

Tô Đường nóng nảy.

Cậu nhìn Đồng Thịnh Chử rõ ràng đang ngày càng tức giận. Tô Đường trong lúc nhất thời nhớ đến bộ phim trước đây từng xem, nhân vật phản diện bị một đám người vây quanh bức bách, cuối cùng phản diện phẫn nộ đem tất cả chém gϊếŧ sạch sẽ.


Tô Đường tự đem phản diện trong bộ phim đổi thành Đồng Thịnh Chử, những kẻ bị gϊếŧ đổi thành đám trẻ con trước mắt.

Bị tự mình não bổ dọa đến giật mình, cảm thấy nặng nề trước con đường đầy chông gai.

Cậu sợ Đồng Thịnh Chử sẽ bùng nổ, giơ lên cánh tay cứng nhắc, bắt đầu tự bôi đen chính mình: "Là do bạn ấy muốn giành đồ của con, nên con mới kêu Đồng Thịnh Chử đánh bạn ấy, bác viện trưởng, tất cả đều là lỗi của con."

Đáng tiếc đám trẻ không tự nhận biết được nguy hiểm, cũng không biết Tô Đường đang cố gắng cứu vớt bọn chúng, cực kì ngay thẳng như Bao Thanh Thiên phản bác lời của cậu.

"Cậu ta nói dối, Đồng Thịnh Chử chủ động đánh người." Đám trẻ chính nghĩa lên án hung phạm thật sự, vạch trần Tô Đường có ý đồ bao che.

"Bác viện trưởng, con muốn mượn đồ trên tay Tô Đường, nhưng còn chưa kịp đụng tới đã bị Đồng Thịnh Chử đánh. Tô Đường nói dối, cậu ta không kêu Đồng Thịnh Chử đánh con." Người bị hại khóc lóc khai ra chân tướng, còn không quên đưa ra vết đỏ trên tay làm vật chứng, đáng thương nói "Tay của con đau quá."


...

"Ai~" Tô Đường nhìn ánh nắng ngoài hành lang thở dài.

Lần này tổn thất nghiêm trọng quá!

Do Đồng Thịnh Chử đánh người, hơn nữa còn không chịu nhận lỗi. Tô Đường lại có ý đồ bao che nên cuối cùng cả hai đều bị viện trưởng Âu Dương phạt đứng ngoài hành lang suy nghĩ.

Không chỉ như thế, bởi Tô Đường nói dối, vả lại ngòi nổ là cuốn sổ hôm qua cậu tỉ mỉ soạn thảo cho nên Lan Tĩnh trước khi rời đi đã tịch thu mất.

Đương nhiên vẫn chưa hết, thứ làm cậu không thể chịu được chính là để răn dạy Lan Tĩnh liền cấm cậu ăn vặt ba ngày.

Vô cùng đau đớn!

Tô Đường ủy khuất muốn khóc.

Nếu không vì thể diện của người trưởng thành, Tô Đường muốn nằm trên mặt đất lăn lộn làm nũng để Lan Tĩnh thu hồi thánh chỉ.

Tô Đường sống không còn gì luyến tiếc quay đầu nhìn Đồng Thịnh Chử đang bị phạt chung với mình.


Hắn vẫn trước sau như một dáng vẻ lạnh lùng, đứng thẳng lưng y như quân nhân nghiêm nghị.

Tô Đường nhìn lại bản thân đứng xiêu xiêu vẹo vẹo như con sâu, trong lòng cảm thán nhân vật phản diện quả nhiên không tầm thường.

Khí tức xung quanh Đồng Thịnh Chử đã ổn định hơn lúc nãy, Tô Đường xem xét thấy được nhân vật phản diện bây giờ bình thường, liền có nghi vấn muốn hỏi.

Cậu vươn tay giật giật áo Đồng Thịnh Chử.

Hắn quay đầu bình tĩnh nhìn Tô Đường. Cậu phản xạ có điều kiện nuốt nước bọt.

Đồng Thịnh Chử trước giờ chưa từng gặp ai ngốc đến như vậy, cố tình não hắn cũng bị rút gân nên mới nguyện ý đáp lại Tô Đường.

Đồng Thịnh Chử không thể giải thích chính mình, cảm thấy bản thân hẳn đã bị Tô Đường lây nên ngốc luôn rồi.

Nếu không hắn tại sao lại chấp nhận nghe mấy câu chuyện nhàm chán đó, ăn kẹo sữa, thậm chí còn ra tay đánh người...
"Nói." Thấy cậu chậm chạp không mở miệng, hắn không nhịn được đánh tiếng.

Hừ, đã lỡ ăn kẹo sữa của cậu ta rồi, chiếu cố một chút cũng không có vấn đề gì.

Đồng Thịnh Chử tự thuyết phục chính mình.

Tô Đường nhìn ánh mắt của Đồng Thịnh Chử, nhớ lại khi bắt gặp hắn trong cuốn sách mà hệ thống đưa cho, bên trong như không hề chứa nổi một hạt cát, chỉ thuần một mảnh hắc ám, vĩnh viễn không dao động làm lòng người phát run.

Không khác gì lúc này.

Tô Đường gian nan đảo tròng mắt, nhìn lên cái mũi tinh xảo của hắn, sau đó lại dời xuống môi.

Rất hoàn mỹ.

Có chút đáng yêu.

Định kiến trong lòng Tô Đường trong nháy mắt bị đôi môi đáng yêu của hắn xua tan, cậu nhìn chằm chằm môi Đồng Thịnh Chử, chậm rãi tò mò hỏi: "Sao cậu lại đánh người?"

Tô Đường thật sự rất thắc mắc nguyên nhân tên "đầu sỏ gây tội" này khiến cậu bị phạt mất đồ ăn ngon.
Vấn đề này lại làm cho Đồng Thịnh Chử mím môi.

Trong lòng Tô Đường hoảng hốt, chẳng lẽ vấn đề này không được hỏi?

Không lẽ nó chạm vào nội tâm mẫn cảm của nhân vật phản diện?

Tô Đường lúng túng thẳng lưng, lặng lẽ dịch xa Đồng Thịnh Chử một tí, "Ha ha, cậu không muốn nói cũng được mà."

"Tụi mình là bạn tốt, tớ thông cảm cho cậu." Hai chữ bạn tốt được Tô Đường cường điệu nhấn mạnh.

Ngốc!

Đồng Thịnh Chử không dao động, lần nữa quay đầu phạt đứng.

Tô Đường nhìn trời nhìn đất nhìn mây, nhìn từ bàn chân tới ngón tay. Chết tiệt, cậu tò mò quá đi mất!

Chính là cậu không dám hỏi QAQ.

Thật là khó chịu bứt rứt mà!

Đồng Thịnh Chử nhìn Tô Đường xoay tới xoay lui, hồi tưởng lại cảnh mình xuất thủ đánh người ban nãy.

Vì sao lại như thế?

Bởi vì đối phương muốn lấy đồ của nhóc ngốc.
Mà hắn lại vì nhóc ngốc này đánh một người không liên quan tới mình.

Nghĩ đến đây, Đồng Thịnh Chử vươn tay xoa xoa bên ngoài túi áo của mình. Bên trong là khăn tay nhỏ của nhóc ngốc.

Đây coi như là bồi thường đi.

Đứng không được bao nhiêu, chân Tô Đường bắt đầu mỏi nhừ. Cậu vặn vẹo thân người, cũng không còn tâm trạng tò mò nữa.

Cũng có khả năng nhân vật phản diện đốt nhiên tâm tình không tốt nên đánh người vậy thôi.

Phim truyền hình 90% đều là nguyên nhân này.

Tô Đường nhẹ nhàng dậm chân, chợt nghe âm thanh quần áo sột soạt bên cạnh, liền nhìn Đồng Thịnh Chử không biết tại sao cởϊ áσ khoác ra đặt xuống đất.

"Cậu đang làm gì vậy?" Tô Đường hỏi.

Đồng Thịnh Chử không trả lời, nghiêm túc trải áo khoác trên mặt đất. Sau khi trải xong hắn đứng lên khôi phục dáng vẻ nghiêm trang.
"Ngồi đi, không bẩn."

Bốn chữ bình tĩnh làm Tô Đường trợn mắt, cậu gian nan tự hỏi một phút, rồi có chút "tự mình đa tình" đưa ra kết luận.

Hẳn Đồng Thịnh Chử thấy cậu mỏi chân, xung quanh lại không có chỗ ngồi nên mới lấy áo khoác trải trên đất, để cậu có chỗ đặt mông.

Đột nhiên cảm động quá!

Hai ngày nay nằm gai nếm mật bây giờ đã hái được quả ngọt, nhân vật phản diện đã thật sự xem cậu là bạn.

Bất quá cậu đã lớn rồi, sao lại để trẻ con chăm sóc mình được, phải là cậu chiếu cố Đồng Thịnh Chử mới đúng.

Tô Đường chân thành khoát tay, "Không cần đâu, cậu cởϊ áσ khoác sẽ lạnh đó."

Nói xong muốn nhặt áo lên phủi sạch sẽ đưa cho hắn.

Tay vừa mới vươn ra đã bị Đồng Thịnh Chử chặn lại.

"Không lạnh, ngồi xuống."

Ngữ khí thần thái bá đạo không chịu được, Tô Đường mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết ngôn tình.
Cậu lắc lắc đầu óc, đem mấy suy nghĩ dư thừa vứt ra ngoài.

"Ngồi." Đồng Thịnh Chử lần nữa nhắc lại.

Tô Đường bị ngữ khí bá đạo có chút thấp thỏm, cậu do dự vươn tay, lá gan lớn một chút sờ lên người Đồng Thịnh Chử.

Nóng.

Tô Đường an tâm, nhân vật phản diện không bị lạnh, cậu cũng không cần liều chết chống đối hắn.

Sau đó cậu không được tự nhiên ngồi xuống, Đồng Thịnh Chử vừa lòng quay đi.

Mới vừa nhìn sang chỗ khác, tay hắn đã bị giữ chặt.

Cảm xúc ấm áp mềm mềm làm mắt hắn giật giật. Hắn quay đầu nhìn lại Tô Đường.

Tô Đường hơi nâng đầu nhẹ giọng nói: "A Chử, cậu cũng ngồi chung đi." Cậu xê dịch sang bên cạnh, chừa chỗ ngồi cho Đồng Thịnh Chử.

Hắn nhấp môi, nhìn cậu một hồi mới ngồi xuống.

Hắn giống như ngày càng không đáng sợ như vậy nữa.
Cậu nhìn Đồng Thịnh Chử ngồi bên cạnh mình, cao hứng lộ ra một nụ cười.

Cách mạng thành công gần ngay trước mắt!

Nghĩ thế, Tô Đường lại quấn lấy hắn ngồi kể chuyện xưa. Tuy rằng cuốn sổ đã bị lấy đi nhưng hôm qua tìm tư liệu lâu như vậy, coi như cũng nhớ rõ vài câu chuyện.

Đồng Thịnh Chử vẫn như trước lẳng lặng ngồi bên người Tô Đường, cũng chẳng biết hắn có nghe lọt tai hay không.

Đang nói chuyện thì có âm thanh cách đó không xa truyền đến, Tô Đường theo bản năng quay đầu nhìn.

Lý Văn Bân mang theo một cái bình giữ nhiệt đang đi về hướng bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi