Thẩm Lưu Hưởng giấu tay sau lưng, mười ngón nhỏ dài trắng nõn nắm chặt thú hạch, lực đạo cơ hồ muốn nghiền nát thứ này.
Chu Huyền Lan rời khỏi Yêu Đều mới chỉ hai ba ngày mà thôi, y lại cảm thấy đã qua lâu lắm, tính cả thời gian trong Diệt Thần Đỉnh, y đã mười mấy năm không gặp Chu Huyền Lan.
Hiện giờ, Thẩm Lưu Hưởng đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thấy thân ảnh thon dài dưới ánh đèn cung điện, lại có loại cảm giác như đã cách một đời.
Nhưng Thẩm Lưu Hưởng không nghĩ giờ phút này nhìn thấy Chu Huyền Lan.
Y vừa mới giải quyết Hành Cửu Âm, máu trên tay vẫn còn nóng......
Trong đại điện phía dưới, bảy trái tim của Hành Cửu Âm bày thành một hàng, xung quanh phảng phất còn tiếng kêu đau đớn khi hắn chết.
Lúc ấy Hành Cửu Âm dùng các loại pháp thuật đều vô dụng. Khi chỉ còn lại một mạng cuối cùng, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra sợ hãi cùng tuyệt vọng. Thậm chí hắn bỏ cả mặt mũi Yêu Vương, nằm dưới đất cầu xin. Nhưng chờ hắn chỉ có nụ cười lành lạnh.
Thẩm Lưu Hưởng móc thú hạch ra, khuôn mặt kín yêu văn của Hành Cửu Âm trở nên vặn vẹo, kèm theo tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong ngoài đại điện, đáng sợ dữ tợn.
Những Yêu Vương còn lại trong điện ai cũng sợ hãi, một cử động nhỏ cũng không dám.
Thẩm Lưu Hưởng không biết bọn họ đang sợ cái gì. Oan có đầu nợ có chủ, y sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Chẳng qua, trên mặt những người này quá mức kinh hoảng, tầm mắt hướng tới như nhìn quái vật.
Thẩm Lưu Hưởng không thích, khó tránh khỏi lộ ra không vui, không vui chồng chất nhiều quá, sát ý liền tràn ra.
Nhưng y ngăn chặn rất nhanh, đem chúng Yêu Vương đánh bay, đi bộ rời khỏi đại điện, ra đến ngoài lại thấy bộ dáng mọi người hoảng sợ thất thố, trong lòng cực kỳ sung sướng, vì thế y ngồi trên nóc nhà xem, cơ hồ biểu tình sợ hãi của những người này, rơi vào trong mắt là những thứ thơm ngon.
Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy không thích hợp, nhưng không khống chế được, mặt mày lệ khí mọc lan tràn.
Y biết lúc này dáng vẻ mình ra sao, nghĩ đợi thêm một lúc, tiêu bớt táo ý trong lòng sẽ rời đi. Ai ngờ Chu Huyền Lan lại tới.
Thẩm Lưu Hưởng theo bản năng đem thú hạch giấu đi, nhìn thấy thân ảnh đang đi tới, lại vội vàng phá hủy đại điện phía dưới, hủy thi diệt tích.
Chợt tay giấu sau lưng, kéo lên khóe miệng, hướng Chu Huyền Lan cười cười: "Ngươi đã đến rồi a. Sao rồi? Thức tỉnh thành công......"
Lời còn chưa dứt, y bị Chu Huyền Lan dùng sức kéo vào trong lòng ngực, bên tai truyền đến tiếng nói áp lực đến mức tận cùng, "Đừng cố cười với ta như vậy...... Thực xin lỗi sư tôn, là đệ tử không tốt, là đệ tử tới chậm......"
Một lần nữa đem Thẩm Lưu Hưởng ôm vào trong ngực, trái tim kề bên vực sâu của Chu Huyền Lan mới dần dần thu về, cánh tay ôm người thật chặt, tựa như muốn đem người nhập vào trong xương cốt.
Còn ở......
Còn ở! Sư tôn của hắn còn ở đây!
Thời khắc vừa xuất quan nghe thấy tin tức, máu cả người Chu Huyền Lan đều chảy ngược, trong đầu chỉ có một ý niệm...... Sư tôn đừng có việc gì.
Cái gì luyện hóa ma thú, cũng được! Gì cũng được! Như thế nào cũng được! Chỉ cần y còn sống!
Thời điểm sư tôn cần hắn nhất, hắn không ở! Hắn vậy mà không ở bên cạnh sư tôn!
Cả người Chu Huyền Lan lạnh băng. Đến tận khi nhìn thấy người đứng trên nóc đại điện, thần kinh căng chặt mới dần dần thả lỏng. Nhưng chưa kịp vui sướng, trong lòng đã bị tàn nhẫn xẻo một đao.
Thẩm Lưu Hưởng giấu thú hạch dính máu, như đã làm chuyện gì tội ác tày trời, sợ bị hắn phát hiện, trên mặt toát ra biểu tình hốt hoảng như vậy.
"Sư tôn đừng sợ," Trái tim Chu Huyền Lan như bị đao cắt, tiếng nói khàn khàn phiếm run, "Ta tới rồi. Về sau sẽ không để sư tôn chịu một chút tổn thương nào nữa."
Chu Huyền Lan tới gấp, quần áo còn dính mưa, trên người lạnh toát, nhưng hơi thở lại ấm áp.
Hơi thở quen thuộc bao phủ mà đến, Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, khóe môi đang cong lên dần dần rơi xuống.
Y dựa đầu vào vai Chu Huyền Lan, má hơi phồng lên, điều chỉnh hít thở một lúc lâu, mắt phượng đỏ bừng ướt át mới khôi phục như thường, "Ta rất ổn, không bị thương, Đế phụ cũng phi thăng rồi."
Thẩm Lưu Hưởng ném thú hạch Cửu Anh xuống, muốn ôm lấy người trước mặt, giơ tay lại phát hiện lòng bàn tay ướt át, dính máu.
Y chà lên áo, lau xong bỗng nhiên nhớ tới, run rẩy, "Máu, máu trên áo, không phải của ta, là của Cùng Kỳ."
Phát hiện Thẩm Lưu Hưởng rùng mình, mi mắt Chu Huyền Lan hơi rũ, tàn nhẫn nắm chặt tay, một lát buông y ra, chậm rãi nói: "Chúng ta về Bát Hoang, về sau ở lại Thương Tuyết Cư."
Thẩm Lưu Hưởng hơi giật mình: "Thương Tuyết Cư?"
"Đệ tử đã chuẩn bị nơi này từ rất sớm, mỗi cây mỗi cỏ đều lấy theo sở thích của sư tôn. Nhất định sư tôn sẽ thích," Chu Huyền Lan nhìn y, "Đế Quân đi rồi, sư tôn về sau chắc chắn sẽ muốn ở bên cạnh ta."
"Đều theo sở thích của ta,"
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, hàng mi đen mảnh dài hơi run rẩy, "Vậy ngươi có ở trong đó không?"
Trái tim Chu Huyền Lan run rẩy: "Ở. Ta sẽ luôn ở bên cạnh sư tôn!"
"Được, vậy ta......" Ngực Thẩm Lưu Hưởng chợt chấn động, sắc mặt bỗng chốc trắng nhợt.
Là Cùng Kỳ.
Yêu Cốt Đan đem kinh mạch toàn thân Thẩm Lưu Hưởng mở rộng ra, trở nên có thể thừa nhận yêu lực ngang ngược hung hãn, để tránh nổ tan xác mà chết. Nhưng cũng giới hạn trong này, Cùng Kỳ không thể rời khỏi tâm lao đã được Yêu Cốt Đan gia cố, nhưng lại dùng hồn lực cường đại khống chế y.
Ý thức của Thẩm Lưu Hưởng tham nhập vào tâm lao, nhìn thấy đôi tay Cùng Kỳ bắt lấy cửa lao, biểu tình không phẫn nộ như lúc trước, mà là kích động hưng phấn.
"Long tộc! Là Long tộc năm đó! Ha ha ha. Còn sống, Đế Vân Vũ vậy mà buông tha hắn?!"
"Không, không đúng, là Thiên Đạo vậy mà không giết hắn, hay là hắn trốn kỹ không bị phát hiện?"
"Mau! Mau để ta gặp hắn! Cùng mưu đại kế muôn đời!"
Cùng Kỳ cao hứng gần như điên cuồng, hồn lực tranh đoạt với thần hồn của Thẩm Lưu Hưởng, muốn đoạt xá.
Tâm thần Thẩm Lưu Hưởng kịch liệt chấn động, lập tức một chưởng đẩy Chu Huyền Lan ra.
Chu Huyền Lan không hề phòng bị, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị linh lực hung dữ đẩy ra, cánh tay buông lỏng, để người trong lòng ngực bay lên không trung, "Sư tôn!"
Thẩm Lưu Hưởng: "Đừng tới đây!"
Y sắp không khống chế được, tuyệt đối không thể để Chu Huyền Lan tới gần.
Năm đó, ngoài tứ đại ma thú giáng thế, còn có một quả trứng rồng, Cùng Kỳ hiển nhiên nhận ra Chu Huyền Lan. Thẩm Lưu Hưởng không biết hắn muốn nói gì với Chu Huyền Lan, nhưng hơn phân nửa không phải chuyện tốt, theo bản năng muốn Chu Huyền Lan cách Cùng Kỳ càng xa càng tốt.
Thẩm Lưu Hưởng cắn chặt răng, mắt phượng dần dần đỏ lên, thấy sắc mặt Chu Huyền Lan tức khắc biến đổi, vào khoảnh khắc hắn đuổi theo, y xé rách không gian rời khỏi Yêu Quật.
Cùng lúc đó, Cùng Kỳ trong tâm lao bỗng nhiên trấn định, trên mặt đầy nghi hoặc.
"Hơi thở này là gì......?"
Cực kỳ nhạt, chỉ có một sợi, bị Cùng Kỳ nhạy bén bắt được, như đã từng quen biết làm người chán ghét.
"Sư tôn!" Chu Huyền Lan nắm vào khoảng không, ánh mắt thoáng chốc tối sầm.
Lấy tu vi hiện giờ của Thẩm Lưu Hưởng, có thể giây lát đi ngàn dặm, y lại cố tình ẩn hơi thở, căn bản không phán đoán ra y đi nơi nào!
Ngao Nguyệt tránh ở chỗ tối cả người run run.
Tiên quân ác quỷ chạy rồi, Chu Huyền Lan sẽ không muốn bắt hắn cho hả giận chứ? Đang kinh hồn táng đảm, hắn nhìn thấy một thân ảnh áo xanh bay đến Yêu Quật.
Lăng Dạ quét mắt nhìn bốn phía, không phát hiện thân ảnh Thẩm Lưu Hưởng, nhìn về phía nam tử huyền bào, phát hiện tu vi của đối phương xưa đâu bằng nay, sắc mặt khẽ biến, chậm rãi toát ra vài phần sát ý.
Nhưng rất nhanh bị ngăn chặn, lại hỏi: "Y ở đâu?"
Chu Huyền Lan liếc xéo, ngữ khí lạnh lẽo: "Không liên quan đến ngươi."
Hắn muốn đi tìm Thẩm Lưu Hưởng, không rảnh phản ứng người này. Vừa dứt lời, thân ảnh thon dài biến mất không thấy.
***
Đêm khuya. Một con trùng đen nhỏ bò trên một chiếc lá rụng, gió lạnh thổi qua, suýt nữa đem nó thổi bay xuống đất.
Thẩm Lưu Hưởng ngồi xổm, dùng ống tay áo chắn gió, nhìn kỹ trùng nhỏ trên chiếc lá, ánh mắt đen tối không rõ.
Cùng Kỳ trong tâm lao âm u. Người này quả nhiên có đam mê với trùng.
Trong Diệt Thần Đỉnh cũng như thế, rõ ràng người đều sắp chết, lơ đãng nhìn thấy một con trùng đen còn cong khóe miệng cười một cái. Sau này tình huống có tốt hơn, rảnh rỗi liền đi vào trong rừng, không nhìn thấy thì dùng tay đào cũng muốn đào ra một con.
Trong Diệt Thần Đỉnh không có người sống, đều là ác quỷ khát máu, vì thế Cùng Kỳ đương nhiên cho rằng Thẩm Lưu Hưởng bị tra tấn điên rồi, coi nhẹ y, thế cho nên mới chôn xuống mầm tai họa bị luyện hóa.
"Tự thân khó bảo toàn, còn ngắm trùng, không muốn chết liền vào nói chuyện với ta."
Nghe vậy, Thẩm Lưu Hưởng tụ tập ý thức, đi vào trước tâm lao.
"Thần hồn ngươi không kham nổi một kích, nếu không mấy ngày ta liền có thể mạt sát, đoạt xá với ngươi," Cùng Kỳ nói: "Nếu ngươi không muốn chết, liền nghe mệnh lệnh của ta."
Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt, Cùng Kỳ luôn luôn có gì cũng nói, vậy mà không đoạt xá, lại cho y một đường sống, thực sự cổ quái.
Y cảnh giác hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"
Cùng Kỳ hỏi: "Ngươi cũng biết Thời Không Thuật?"
Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng biến đổi. Thời Không Thuật là pháp thuật cấp bậc truyền thuyết trong đại lục, tương truyền có thể thao túng thời gian, xoay chuyển quá khứ với tương lai. Nhưng pháp thuật này trải qua ngàn vạn năm, gần như chỉ là truyền miệng, vẫn luôn hư vô mờ mịt.
Cùng Kỳ đột nhiên nói đến, chẳng lẽ thần thuật này thật sự tồn tại?
Cùng Kỳ nhìn biểu tình của y: "Ngươi không tin Thời Không Thuật tồn tại. Ta cũng vậy. Nhưng ta vốn là ma thú thời kỳ Hồng Hoang, mấy trăm năm trước lại cùng mấy gia hỏa khác đi đến nơi này. Ngoài pháp thuật này ra, không có cách giải thích nào khác."
Mặt Thẩm Lưu Hưởng lộ vẻ hoảng sợ, trong lòng phỏng đoán chứng thực.
Đế Vân Vũ từng nói, năm đó cùng tứ đại ma thú giáng thế, còn có Chu Huyền Lan. Hắn với Lăng Dạ đều từng ám chỉ, Chu Huyền Lan không nên tồn tại ở hiện tại, xuất hiện không hợp lý.
Nhưng đến từ thời kỳ Hồng Hoang xa xưa thì làm sao? Hiện giờ Chu Huyền Lan đang ở đây, vậy là đủ rồi.
Thẩm Lưu Hưởng nhìn Cùng Kỳ: "Chẳng lẽ ngươi sẽ dùng Thời Không Thuật."
"Ta sẽ không," Cùng Kỳ nói: "Cho nên tìm ngươi hợp tác. Ngươi bảo tiểu tử Long tộc kia dùng Thời Không Thuật đưa ta về nhà, ta liền buông tha ngươi. Sao nào?"
Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng đại biến: "Sao hắn biết Thời Không Thuật?"
"Ta đoán hắn biết, đám lão gia hả Long tộc kia bản lĩnh thông thiên, vậy mà đưa hắn đến đây, chắc chắn sẽ chuẩn bị cho hắn không ít thứ tốt, loại thần thuật như Thời Không Thuật này sao có thể không truyền cho hắn?"
Cùng Kỳ nói: "Ngươi chỉ cần đem lời ta nói chuyển cho hắn là được."
Thẩm Lưu Hưởng lại nói: "Ta cự tuyệt."
Cùng Kỳ không thể tưởng tượng: "Cho ngươi một con đường sống, ngươi còn không cần?"
Thẩm Lưu Hưởng hơi thu khóe mắt: "Thần thuật nghịch thiên bậc này, người thi thuật chắc chắn phải trả giá đại giới không nhỏ. Ngươi kiên trì bảo hắn thi pháp, nhưng từ đầu tới cuối cũng không muốn hắn truyền thụ pháp thuật để ngươi tự làm. Chẳng phải vừa lúc chứng minh, dùng pháp thuật này phải trả giá cực lớn, ngươi tuyệt đối không tự mình làm."
Trong tâm lao trầm mặc một cái chớp mắt, Cùng Kỳ nói: "Ngươi phản ứng thật ra rất nhanh."
Đôi mắt đỏ ngàu của hắn nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng: "Nếu ngươi không phối hợp, ta chỉ có thể tự làm."
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng căng thẳng, nhìn thấy Cùng Kỳ nhếch miệng cười một cái, lộ ra hàm răng trắng nhòn nhọn, "Thái độ của ngươi không quan trọng. Ta chỉ muốn biết, hậu bối Long tộc kia có nguyện ý vì ngươi hay không. Nghe ta đi."
Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng trầm sâu, vào lúc Cùng Kỳ bừa bãi cười to hết sức, y kéo ý thức lui ra ngoài.
Trùng đen nhỏ trên phiến lá không biết đã đi từ bao giờ, Thẩm Lưu Hưởng đứng im tại chỗ một lúc lâu, thả Nguyên Anh ra.
Nguyên Anh một bộ dáng vẻ thiếu niên tùy ý trương dương, đuôi lông mày nhẹ nhướn, hỏi y: "Khi nào về Trường Uyên Phong?"
"Trường Uyên Phong......" Thẩm Lưu Hưởng im lặng.
Đỉnh núi cũ ở Thanh Lăng Tông, đã từng là đỉnh núi mà Ngũ Uyên đạo nhân Phương Chung Khanh ở. Theo lý, là nơi y lớn lên.
Biểu tình của Thẩm Lưu Hưởng phức tạp. Y ở trong Diệt Thần Đỉnh mười năm, tu vi tinh tiến, Nguyên Anh bên ngoài theo đó mà trưởng thành không ít, hơn phân nửa ký ức đã quay lại.
Thẩm Lưu Hưởng vốn tưởng rằng ký ức là của nguyên thân, mình chỉ là một người khách qua đường. Chưa từng nghĩ, y hoàn toàn lâm vào trong đó.
Y như tự mình trải qua.
Tuổi nhỏ đến Thanh Lăng Tông, bái nhập môn hạ của Ngũ Uyên đạo nhân Phương Chung Khanh, từ đây ở tại Trường Uyên Phong, có vị sư tôn như trích tiên. Sư tôn quanh năm thả buông mái tóc đen, mi tâm điểm một nốt chu sa, hai mắt như băng lưu li, xinh đẹp lại không mất sắc bén.
Mới gặp, y thấy dáng vẻ sư tôn thanh lãnh, một bộ cự người ngoài ngàn dặm, trong lòng không khỏi e ngại.
Sau lại phát hiện trong lòng sư tôn mềm mại, liền lớn mật hơn một chút, thường xuyên đi nháo đi phiền hắn. Phương Chung Khanh kỳ thật đến phạt người cũng không biết, mắt lạnh tràn đầy không biết làm sao, hoàn toàn không biết nên làm thế nào với tiểu đồ đệ đang làm ầm ĩ.
Sau đó hắn liền học được, mỗi khi đến lúc này, liền xách Lăng Dạ lại đây, để kẻ làm sư huynh đến quản giáo tiểu đồ đệ muốn lật trời này.
Nhưng tiểu đồ đệ có khi lại rất ngoan ngoãn, sẽ gối đầu lên đầu gối hắn, cái miệng nhỏ như lau mật, toàn dán hắn nói chút lời ngon tiếng ngọt. Phương Chung Khanh ngẫu nhiên bị y chọc đến buồn cười, môi mỏng hơi câu, khuôn mặt thanh lãnh đều nhu hòa hơn vài phần.
Thẩm Lưu Hưởng từ tuổi nhỏ đến thiếu niên, chính là ban ngày đuổi theo sư huynh tu luyện. Giờ cơm thầy trò ba người ngồi vây quanh cùng nhau dùng cơm. Ban đêm dính sư tôn trêu đùa hắn cười. Ngoài lâu lâu gặp rắc rối bị phạt, mỗi thời mỗi khắc đều thật vui sướng.
Y vốn tưởng rằng, sẽ cùng sư tôn sư huynh ở Trường Uyên Phong, vẫn luôn như thế sống tiếp. Nhưng Phương Chung Khanh rời đi trước tiên.
Tu vi tới rồi, cần phải chặt đứt nhân quả thế gian. Không ai biết hắn có thành công phi thăng hay không.
Mà Lăng Dạ thành tông chủ tân nhiệm, thường xuyên đi vòng vèo giữa Chủ Phong và Trường Uyên Phong, Thẩm Lưu Hưởng thấy hắn bận rộn mệt mỏi, liền không kiên trì ở lại Trường Uyên Phong nữa, dọn đến Chủ Phong. Đến lúc y bước lên vị trí Tiên quân, có được phong riêng của mình, cũng liền tách ra.
Sau đó lại......
Đầu Thẩm Lưu Hưởng tê rần, xoa xoa mi tâm. Ký ức của nguyên thần chỉ có tới đây.
Y thu hồi Nguyên Anh, người đã tới chân Trường Uyên Phong rồi.
Mấy ký ức này quá mức chân thật, Thẩm Lưu Hưởng nhớ lại, còn có thể nếm được một chút ấm áp từ bên trong. Thậm chí y còn có chút phân không rõ, đây là ký ức của y, hay là của nguyên thân.
Thẩm Lưu Hưởng tới Trường Uyên Phong, là muốn tìm đáp án.
Nhưng không nghĩ tới, y đi bộ lên đỉnh núi, ngước mắt vừa nhìn, trên muôn vàn thềm đá có một nam tử áo xanh đang đứng, khóe môi ngậm cười, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc cười còn nhẹ hơn gió xuân.
"Rốt cuộc đã chịu trở lại rồi sao?"
Thẩm Lưu Hưởng ngừng ở nửa đường, vạt áo nhẹ bay trong gió, giữa môi khẽ run, "Sư huynh......"
Lăng Dạ đi xuống.
Thẩm Lưu Hưởng lại như chim sợ cành cong, lui lui ra sau.
Lăng Dạ hơi nhíu mi, thân hình nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Thẩm Lưu Hưởng, một phen nắm lấy cổ tay mảnh mai trắng nõn, "Vì sao phải lui? Ta là sư huynh ngươi, ngươi sợ ta tổn thương ngươi sao?"
Thẩm Lưu Hưởng đột nhiên lắc đầu: "Không phải, trong cơ thể ta có ma thú!"
Y dùng sức tránh thoát ra: "Ta không khống chế được, sư huynh cách xa ta một chút! Mau cách xa ta một chút!!"
Thẩm Lưu Hưởng cũng không biết vì sao, khoảnh khắc Lăng Dạ xuất hiện, Cùng Kỳ bộc phát ra sát ý ngập trời, không ngừng đánh mạnh vào phù văn lung lay sắp đổ, điên cuồng trong tâm lao.
Y không khống chế được......
"Mau......"
Một chữ vừa ra, khuôn mặt tuấn mỹ của Thẩm Lưu Hưởng lộ ra hung thần chi khí, đột nhiên đánh về phía Lăng Dạ.
Sắc mặt Lăng Dạ biến đổi: "Sư đệ...... Cùng Kỳ?!"
Cùng Kỳ đoạt xá, hai mắt đỏ đậm, yêu văn hình dạng quỷ dị bò lên mi tâm, thần sắc dữ tợn, nhìn chằm chằm nam tử áo xanh trước mặt, như muốn uống máu nuốt thịt người này.
"Thiên Đạo!!!"
Khoảnh khắc Lăng Dạ xuất hiện, sợi hơi thở Cùng Kỳ phát hiện lúc ở Yêu Quật lại tới nữa. Cảm giác lần này lâu hơn một chút, lâu đến mức Cùng Kỳ phản ứng lại. Dây là hơi thở vô tình của Thiên Đạo!
Thời đại Hồng Hoang, vốn là thời kỳ yêu thú hoành hành, Nhân tộc ngoài số ít người xuất sắc, với Yêu tộc mà nói, đều là tồn tại như những con kiến.
Nhưng Thiên Đạo không nhân từ, thiên kiếp giáng xuống, cự thú Hồng Hoang, đại yêu trên thế gian đều rơi vào kết cục thần hồn câu diệt, đó là hạo kiếp đã gần như huỷ diệt cả Yêu tộc.
Cùng Kỳ với Thao Thiết, nhân lúc Long tộc chưa chuẩn bị, xâm nhập để tiểu bối rời khỏi Thời Không Thuật, lúc này mới chạy thoát khỏi tai họa tràn ngập tuyệt vọng, đầy trời tiếng kêu rên kia.
Cùng Kỳ nhận ra hơi thở Thiên Đạo từ trên người Lăng Dạ, tuy chỉ có một sợi, nhưng đủ để hắn kích phát sát ý thao thao, muốn đem người này bầm thây vạn đoạn.
Hai người giao thủ, toàn bộ không gian đều run rẩy, đệ tử Thanh Lăng Tông từ trong mộng bừng tỉnh, ra cửa nhìn lên không trung, tất cả đều sợ tới mức mặt không còn chút máu.
"Thẩm tiên quân...... Không, không, là ma thú!"
"Không xong, tông chủ gặp nạn!"
Giao thủ vài chiêu, Cùng Kỳ càng thêm chắc chắn Thiên Đạo giáng thế, liền bám lên người nam tử áo xanh trước mặt!
Trong lúc nhất thời, sát ý càng thêm nồng đậm.
Nhưng, hắn ngạc nhiên chính là, Thiên Đạo này vậy mà không hạ tử thủ với hắn, lại nơi chốn cố kỵ cái gì đó.
Cùng Kỳ cân nhắc trong lòng, ầm ầm cười to: "Thiên Đạo vậy mà cũng có lúc mềm lòng! Không đúng, là người này không chịu! Đang phản kháng lại ngươi. Ha ha ha. Trời cũng giúp ta!"
Sau khi phát hiện điểm này, Cùng Kỳ càng không kiêng nể gì, trực tiếp thu lại phòng ngự, vận linh lực toàn thân, một kích phải giết.
"Cho dù chỉ có một sợi Thiên Đạo, ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi!"
Đùng!
Lăng Dạ không dám hạ tử thủ, bó tay bó chân, hoàn toàn ở vào thế hạ phong, tức khắc bị trọng thương. Mắt thấy không tránh khỏi một kích này, lại không nghĩ, một kích này Cùng Kỳ đánh trật.
Sắc mặt Cùng Kỳ trầm xuống, nâng tay lên nhìn.
Hắn công kích tất nhiên sẽ không có sai lầm, là thần hồn của Thẩm Lưu Hưởng đang quấy nhiễu hắn.
Cùng Kỳ giận đến mở to hai mắt, lại làm một kích kinh thiên.
Lăng Dạ hơi mở lớn mắt, cơ hồ nhận thấy cái chết sắp đến, thời khắc nguy cấp, hắn cắn lưỡi thanh tỉnh một phần.
Không thể chết được!
Hắn tuyệt đối không thể chết!!
Thân ảnh áo xanh rơi vào đại trận bảo vệ núi đã mở ra, Cùng Kỳ đánh một kích, nện lên trận pháp. Trong phút chốc, Thanh Lăng Tông trời sụp đất nứt, chấn động không thôi. Nhưng đại trận ngàn năm vẫn còn, thủ vững Thanh Lăng Tông.
Sắc mặt Cùng Kỳ xanh mét, tầm mắt dừng trong trận pháp, nhìn thấy thần sắc nhảy nhót trên mặt đám đệ tử Thanh Lăng, tiếng nói u lãnh: "Cao hứng cái gì? Một đám con kiến, chỉ là một cái trận pháp vớ vẩn mà thôi."
Cùng Kỳ cười lạnh, vẫy tay một cái, không trung lại xuất hiện mấy trăm con dị thú, trợn to một con mắt duy nhất đỏ máu, móng vuốt như lưỡi dao lộ ra sắc lạnh.
Trong Thanh Lăng Tông, thoáng chốc yên tĩnh một mảnh.
Các đệ tử thấy một màn trên không trung này, chân cẳng đều nhũn ra, cả người run rẩy.
Mấy dị thú này chỉ có bản năng hung hãn nguyên thủy, cho dù chỉ có một con, đối phó cũng gây tổn thất thảm trọng. Mà trước mắt lại là che trời lấp đất. Một khi trận pháp vỡ ra, tức khắc có thể xé rách bọn họ.
Mọi người Thanh Lăng vô cùng sợ hãi.
Mà giờ phút này, người đã từng là Tiên quân đang khống chế tất cả dị thú kia, ở bọn họ trong mắt nghiễm nhiên đã thành ác quỷ đáng sợ nhất.
Cùng Kỳ cười lạnh lẽo, ầm ầm đập vỡ đại trận bảo vệ núi, hắn đánh về phía Lăng Dạ, đồng thời lệnh dị thú triệu tới giết chết mọi người.
Tối nay, hắn muốn đồ sát Thanh Lăng Tông!
Đại trận vỡ vụn, mọi người tức khắc mất sạch huyết sắc, mắt thấy đầy trời dị thú đang lao xuống.
Lăng Dạ phun ra búng máu, đối mặt với công kích chớp mắt đã tới, cả người hắn rét run, như rơi vào hầm băng.
Không thể!
Hắn không thể chết được......
Thân hình trọng thương của Lăng Dạ để lại từng vết máu trên mặt đất, hắn liều mạng tránh đi, nhưng cũng không kịp rồi.
Hắn nắm chặt mười ngón, tầm mắt dần dần rơi vào bóng đêm.
Chút ý thức cuối cùng của Lăng Dạ, ánh mắt dừng trên gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, trái tim luôn luôn không gợn sóng, đột nhiên đau đớn.
Nếu hắn chết rồi......
Chết dưới tay Thẩm Lưu Hưởng......
Sẽ trở thành Mộng Yểm cả đời Thẩm Lưu Hưởng không sao thoát ra được.
"Phanh!"
Lúc này, một thân ảnh huyền bào chợt tới, trở tay chống lại một kích của Cùng Kỳ, đem Lăng Dạ chết ngất mang đi, đồng thời thả ra uy áp cường đại làm người hít thở không thông, làm dị thú đang đánh úp về phía mọi người Thanh Lăng sợ đến cứng đờ.
"Cút......"