VAI ÁC SƯ TÔN XINH ĐẸP NHƯ HOA

Sau khi bị mây đen và mưa to bao phủ mười ngày, bầu trời Yêu Đều cuối cùng cũng trong xanh.

Sáng sớm, đường phố yên lặng một đêm dần dần khôi phục ầm ĩ.

Một nữ tử mặc váy dài vàng nhạt lặng yên không một tiếng động xuất hiện trên phố, tua trên trâm cài lắc nhẹ, mắt hạnh tò mò nhìn xung quanh bốn phía. Sau một lúc lâu, nàng dừng chân trước một quán nhỏ bán đồ chơi bằng đường.

"Có thể bán cho ta một cái không?" Thanh âm nữ tử thanh thúy, nghe phá lệ động lòng người.

Chủ quán nhìn lên thấy là một cô nương thanh lệ thoát tục, vì gần đây kiếm được đầy bồn đầy bát, lập tức xắn ống tay áo, làm một cái đồ chơi bằng đường lớn đưa cho khách nhân xinh đẹp.

Từ Tinh Liên kiên trì để lại linh thạch, sau đó xoay người rời đi.

Đi được hai bước, không nhịn được cắn một miếng đồ chơi bằng đường. Vừa nếm thấy hương vị, không ngăn được híp mắt cong cười, "Hình như còn ngọt hơn huynh trưởng cho."

Thẩm Lưu Hưởng cũng giống Từ Tinh Thần, lúc về Đế Cung luôn mang về cho nàng rất nhiều đồ ăn ngon đồ chơi vui. Nhưng tự tay mua, vẫn là không giống nhau.

Từ Tinh Liên tính toán tìm đường đi tìm hai vị ca ca, nhìn xung quanh một hồi, không cẩn thận đụng phải một người. Đối phương hướng nàng cười khẽ, bố y trên người nhẹ bay trong gió.

Tức khắc, đồ chơi bằng đường mới cắn được non nửa rơi xuống đất.

Mà lúc này, mọi người ở Đế Cung đã gấp điên rồi.

Một giấc ngủ dậy, thị nữ hầu hạ Từ Tinh Liên phát hiện không thấy nàng đâu, vội gọi người tìm, đem các góc trong cung lật lên một lượt cũng không phát hiện người đâu. Lúc đã rơi vào đường cùng, mới kinh sợ bẩm báo Đế Quân đang ở trong bí thất.

Trong bí thất, một chiếc lông phượng lơ lửng giữa không trung, vô số kim mang từ người Đế Vân Vũ tràn ra, ngưng tụ thành từng tia sáng hội tụ vào lông phượng.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Đế Vân Vũ mở mắt ra, dương tay thu lông phượng.

Mở cửa, bên ngoài quỳ một loạt, người cầm đầu run run nói: "Không, không thấy Đế Cơ."

Đế Vân Vũ nhăn mày, một lát nói: "Đứng lên đi."

Dứt lời, hắn lướt qua mọi người rời đi, có người vội nói: "Đế Quân đi đâu? Cần thuộc hạ phái người đi cùng, thêm những người này tìm Đế Cơ hay không?"

"Không cần."

Đế Vân Vũ một đường cũng không quay đầu lại. Đến tận lúc đi qua hồ nước, mới ngừng bước chân, bưng chén sứ tinh mỹ bên bờ lên.

Ngón tay thon dài nhón một con cá khô, ném vào trong hồ.

Nước hồ nhẹ động, một con rùa vàng nhảy lên giữa không trung, chuẩn xác đớp được cá khô, sau đó rơi lại xuống nước, vừa nhấm nuốt vừa phe phẩy cái đuôi ngắn, trồi lên mặt nước nhưng không đến gần bờ hồ, chỉ ngửa đầu hỏi: "Đế Quân phải đi?"

Đế Vân Vũ gật đầu: "Cần phải đi."

Hắn không thích từ biệt, cũng không buồn vui bao nhiêu, chỉ là tới thông báo một tiếng, đây là bằng hữu đi theo hắn lâu nhất.

Thông báo xong, buông chén sứ liền đi.

Rùa vàng nhìn theo, đợi người không thấy bóng nữa, mới chậm rãi vùi đầu vào trong nước.

Thì ra đảo mắt đã qua bốn trăm năm, từ khi hắn gặp thiếu niên ở Thần Kỳ Sơn. Không biết khi nào, thế gian mới có thể xuất hiện một người như thế nữa đây?

***

Yêu Đều bên kia, Thẩm Lưu Hưởng đang tranh chấp với Từ Tinh Thần.

Từ Tinh Thần cầm dây Khổn Tiên trong tay. Từ gia là gia tộc luyện khí đệ nhất đại lục, hắn có rất nhiều pháp bảo, "Kể cả ta phải dùng dây tiên này trói chặt ngươi! Có kéo! Cũng phải kéo tới Truyền Tống Trận!"

Thẩm Lưu Hưởng bị đuổi đến chạy khắp viện: "Đã nói không về. Ngươi chớ có lãng phí thời gian! Nhanh về đi!"

Y chạy trốn thở hồng hộc, đơn giản dừng lại, từ túi trữ vật móc ra một cục tơ nhện, nói: "Thôi, vẫn là ta trói ngươi lại, trực tiếp ném vào Truyền Tống Trận."

Từ Tinh Thần: "Ngươi dám!"

Thẩm Lưu Hưởng: "Ngươi nhìn ta có dám hay không?!"

Đoàn người Đế Cung xung quanh lấy Trương Hoằng Võ cầm đầu, hai mặt nhìn nhau, không rõ trong hồ lô của hai Thiếu Quân bán thuốc gì, về Đế Cung mà phải tranh chấp hơn nửa canh giờ.

Sau một lúc lâu, thật sự không nhìn được nữa, Trương Hoằng Võ tiến lên: "Không bằng hai vị Thiếu Quân......"

Lời còn chưa dứt, sắc mặt hắn biến đổi, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh thon dài bỗng nhiên xuất hiện.

"Đế Quân......!"

Thẩm Lưu Hưởng cùng Từ Tinh Thần đều là cả người chấn động, vội vàng đem dây Khổn Tiên và tơ nhện dấu đi, "Đế, Đế phụ."

Đôi mắt nhạt màu của Đế Vân Vũ đảo quanh hai người: "Các ngươi đang làm gì?"

Từ Tinh Thần ậm ừ nói: "Con với huynh trưởng đang so dây Khổn Tiên lợi hại, hay là tơ nhện lợi hại!"

Đế Vân Vũ hơi nhướn tuấn mi: "Vậy sao?"

Từ Tinh Thần không nói, nhìn Thẩm Lưu Hưởng, Thẩm Lưu Hưởng liền nói ngay: "Sao Đế phụ lại tới Yêu Đều? Nơi này không phải giao cho chúng con sao?"

Từ Tinh Thần nghe xong, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt ưu sắc. Đế Vân Vũ nhìn quanh bốn phía: "Tinh Liên đâu, nó ở đây không?"

Từ Tinh Thần sửng sốt: "Nàng không phải ở Đế Cung sao?"

Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng khẽ biến, nhìn về phía Đế Vân Vũ: "Tinh Liên nàng......"

"Nó không sao," Đế Vân Vũ chắp tay phía sau, "Ta thả nó ra chơi. Nhưng, hình như nó có chút ham chơi, còn chưa về."

Từ Tinh Thần vừa nghe, trên mặt lộ ra chút vui mừng, "Đế phụ cuối cùng cũng cho phép nàng ra ngoài cung, Tinh Liên nhất định thật cao hứng. Khó trách truyền Ngọc Giản cũng không để ý tới con."

Đế Vân Vũ khẽ gật đầu, dùng thần thức quét trong ngoài Yêu Đều một lượt, không phát hiện thân ảnh Từ Tinh Liên, không biết là người không ở Yêu Đều, hay là ai dùng pháp thuật giấu trời qua biển?!

Giây lát, hắn bỗng nhiên nói: "Nơi này không ổn."

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng giật mình, chỉ thấy Đế Vân Vũ giơ tay, linh khí bốn phía ngưng đọng, toàn bộ đình viện an tĩnh lại, đến ngọn cây đang đong đưa trong gió cũng ngừng.

Đế Vân Vũ dùng linh lực thăm dò tứ phương. Lúc này, tay bỗng nhiên bị nắm lấy, thi pháp bị cứng rắn đánh gãy.

Từ Tinh Thần trên mặt không có chút máu, mạo muội đánh gãy Đế Vân Vũ, không chỉ có trong lòng sợ hãi, thân thể cũng vì lo lắng bị trách cứ mà có chút run run, hai tay lại phảng phất tràn ngập sức lực gắt gao đè lại bàn tay đang thi pháp.

Đế Vân Vũ dùng đôi mắt nhạt màu nhìn chằm chằm hắn, chưa bao giờ thấy dáng vẻ hắn như thế, dừng một chút, chậm rãi hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Từ Tinh Thần dùng sức lắc đầu: "Đừng tìm, đừng dùng pháp thuật tìm hung thú."

Đế Vân Vũ trầm mặc một lát, nghiêng mặt, nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng: "Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói."

Thẩm Lưu Hưởng bên này còn chưa nói, Từ Tinh Thần đã oa một tiếng gào lên, cả người hỏng mất, túm tay áo Đế Vân Vũ lách cách đem lời nói run rẩy nức nở: "Đế phụ thật sự phải đi sao?"

"...... Phải" Đế Vân Vũ thản nhiên nói: "Vốn tính toán đêm nay nói cho các ngươi."

Chút hy vọng cuối cùng trong lòng Từ Tinh Thần cũng tan biến, nhưng vẫn tính là bình tĩnh. Đám người Trương Hoằng Võ đứng bên cạnh đồng thời hóa đá tại chỗ, nguyên thần xuất khiếu.

Thẩm Lưu Hưởng ho nhẹ, thanh thanh giọng, sau đó nói: "Một khi đã như vậy, Đế phụ về Đế Cung chuyên tâm ứng phó lôi kiếp, nơi này giao cho nhóm bọn con là được."

Đế Vân Vũ nhìn nhìn hai người, trên mặt không biết là cái biểu tình gì: "Các ngươi vậy mà lo lắng ta không ứng phó được lôi kiếp?"

Mặt Từ Tinh Thần đỏ lên: "Chỉ là, chỉ là cẩn thận vẫn tốt hơn! Chớ có đem tinh lực lãng phí ở chỗ khác!"

"Vì chút chuyện này vậy mà ngươi cũng muốn khóc?" Đế Vân Vũ xoa xoa mi tâm, sau đó duỗi tay, đè lại đầu Từ Tinh Thần xoa xoa, "Còn trộm giấu ta. Can đảm thật ra cũng dài một chút."

Từ Tinh Thần ậm ừ không nói, Thẩm Lưu Hưởng mở miệng nói: "Đế phụ kế tiếp chuẩn bị như thế nào?"

Đế Vân Vũ nhẹ rũ ngón trỏ, chỉ chỉ mặt đất: "Muốn xem thứ phía dưới như thế nào. Kết giới buông lỏng, hắn có thể tiếp tục an phận ở bên trong hay không."

Dứt lời, hắn nhìn sắc trời, "Đều thối lui đi. Nếu Cùng Kỳ thoát ra, ta không tiện cố kỵ các ngươi."

Từ Tinh Thần vội vàng nói: "Thối lui đi đâu?"

Đế Vân Vũ suy nghĩ một chút, niết quyết nói: "Ta đưa các ngươi ra ngoài, trăm dặm quanh Yêu Đều không thể giữ vật nào còn sống."

Từ Tinh Thần trừng lớn mắt, lập tức muốn túm lấy Đế Vân Vũ. Nhưng chưa kịp ra tay, liền bị một sợi ánh sáng vàng quấn quanh tiễn đi, câu "Con bồi Đế phụ" kia chỉ có thể lưu lại trong miệng.

Đồng thời lúc đó, phố lớn ngõ nhỏ khắp Yêu Đều, mọi người trong ngoài lầu các đều bị định trụ, giây lát, toàn bộ biến mất tại chỗ.

Đồ chơi bằng đường chưa làm xong, từ giữa không trung "lạch cạch" rơi xuống đất.

Trong chớp mắt, Yêu Đều nhộn nhịp thành một tòa thành trống, lâm vào tĩnh mịch dài lâu.

Trăm dặm ngoài Yêu Đều, núi rừng hẻm núi, biển người tấp nập.

Có người trong tay còn bưng bát mì nóng, miệng dán ở cạnh bát ăn canh, ngước mắt xung quanh đã long trời lở đất. Có người đang ngủ hô hô, đột nhiên không kịp phòng ngừa nằm trên mặt đất lạnh băng, lạnh đến run run một chút, mở mắt ra, trợn mắt há hốc mồm......

"Chuyện này là sao? Sao ta lại ở đây? Các ngươi cũng thế?!"

"Mau đến xem, kết giới! Ở đây có kết giới!"

"Thử xem có thể đánh nát nó không?!"

Mấy chục người tụ lại bên nhau, lôi pháp bảo ra, phanh cái đánh úp về phía kết giới.

Nhưng dưới ánh mặt trời, kết giới phiếm ánh sáng nhỏ vụn không chút sứt mẻ, tất cả lực công kích như đá chìm đáy biển, mà nhóm kẻ tập kích lúc trước, sắc mặt đại biến, sôi nổi lui trăm bước.

"Kết, kết giới này uy áp quả thực như thần! Chính là Đại Yêu Vương cũng không thể địch nổi!"

"Cái gì?! Đến tột cùng người nào làm việc này?!"

"Còn lợi hại hơn cả Đại Yêu Vương. Sẽ không phải......" Có người run một tiếng, trên mặt không biết sợ hãi hay là kích động, "Sẽ không phải vị trên Đế Cung kia chứ?......"

Tiếng nói vừa dứt, mọi người không hẹn mà cùng im lặng.

Trăm dặm ngoài Yêu Đều là bí cảnh, lại ra bên ngoài nữa, là núi non trải rộng cao ngất trong mây, đứng trên đỉnh có thể quan sát trong ngoài Yêu Đều.

Một ít người phản ứng lại, phía sau theo phía trước chạy đến đỉnh núi cao.

Yêu Đều trống rỗng, tựa như một tòa tử thành, yên tĩnh đến đáng sợ.

Đế Vân Vũ một mình dạo bước đến đầu đường, tay chắp phía sau, bạch y kim quan, tuấn dung đạm nhiên bình thản.

Hắn từ nhỏ lớn lên ở Thần Kỳ Sơn, trước nay luôn lẻ loi một mình, cũng không cảm thấy tình cảnh này có gì không ổn, lại cảm thấy phá lệ quen thuộc.

Đợi tối nay qua đi, lôi kiếp của hắn liền tới rồi, uy lực của Phong Ấn Thuật ở thời khắc đó sẽ cực kỳ yếu ớt. Nếu Cùng Kỳ an phận, chứng minh một thân ngang ngược chi khí Hồng Hoang đã biến mất gần hết, tha cho một mạng không có gì không ổn. Nếu không an phận, hắn liền tự tay chấm dứt hung thú Hồng Hoang này.

Hắn cho Cùng Kỳ một cơ hội, chỉ xem đối phương lựa chọn như thế nào.

Đế Vân Vũ lại nghĩ đến ba người hắn rất nhớ mong. Tuy chưa thấy Từ Tinh Liên, nhưng từ sau khi cơ thể nàng bị thả yêu thú vào, Đế Vân Vũ không chỉ trừ bỏ tiểu yêu thú kia, còn thiết một đạo cấm thuật bảo hộ nàng, sẽ không có nguy hiểm quá lớn.

Từ Tinh Thần, cho dù có phải hắn làm Đế Quân hay không, Đế Vân Vũ đều không lo lắng. Người hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, cho dù hiện giờ vẫn còn non nớt, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ trưởng thành lên.

Còn một người cuối cùng......

Đế Vân Vũ đỡ trán, cảm thấy có chút đau đầu, đây là người duy nhất hắn không xác định được.

Rốt cuộc thì Thẩm Lưu Hưởng, luôn có thể ra ngoài dự kiến của hắn.

Đế Vân Vũ bất đắc dĩ mà lắc đầu, nghĩ như vậy xong liền buông tay, sau đó đột nhiên cảm thấy cái gì đó, bước chân ngừng lại, xoay người.

Con đường phía sau không có một bóng người, chỉ có tiếng gió thổi không ngừng nghỉ, cuốn lên cát bụi cùng lá khô rơi đầy đất.

Đế Vân Vũ quét một vòng, ánh mắt dừng trên một đống lá khô, phiến lá chỗ đó hơi hơi nhô lên, như ẩn giấu vật nhỏ nào đó.

Đế Vân Vũ xem xét một lát, dạo bước đi qua.

Mà đống lá rụng kia, tựa hồ phát hiện hắn đã đến, không biết là gió thổi, hay bị dọa, hai ba phiến lá cây bên ngoài không tự giác run run.

Đôi mắt nhạt màu của Đế Vân Vũ hơi ngưng, dừng bước cúi người, vươn ngón tay thon dài, nhẹ khảy khảy đống lá rụng.

Tức khắc, một thân ảnh nhỏ trốn dưới đống lá, bị vô tình bắn ra.

Nguyên Anh to bằng bàn tay, mặc bạch y giống Đế Vân Vũ như đúc, đầu đội kim quan nhỏ, đang cúi đầu ngồi xổm trên mặt đất, hai bàn tay nhỏ ôm mặt, sau khi bị phát hiện, liền bịt tai trộm chuông giả chết, đáng thương hề hề giãy giụa một lát.

Đến tận khi trán bị tàn nhẫn bắn một cái, hắn mới nhăn mày nhỏ, ngửa đầu đối thượng một đôi mắt nhạt màu, phát hiện bên trong nhìn không ra bất kỳ cái cảm xúc gì.

Nơi xa ngoài Yêu Đều trăm dặm, Thẩm Lưu Hưởng nỗ lực khống chế Nguyên Anh, bị nhìn chằm chằm đến mức trong lòng bồn chồn.

Lo lắng Đế Vân Vũ đem Nguyên Anh y thật vất vả mới để lại được, không lưu tình ném ra khỏi kết giới, Thẩm Lưu Hưởng suy nghĩ một lát, thấy chết không sờn nhắm mắt lại.

Đế Vân Vũ rũ mắt, chăm chú nhìn một lát, đang muốn mở miệng.

Trong tầm mắt, Nguyên Anh trên mặt đất lại phồng má tuyết trắng, chợt nhắm chặt mắt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn xị ra, lè lưỡi với hắn.

"Nguyên Anh không phải vật còn sống, bỏ qua ∼"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi