VAI CHÍNH CÔNG THỤ SAO LẠI ĐÁNH NHAU VÌ MÌNH?!

Quan hệ?    

Nhìn thẳng vào đôi mắt phượng thâm thúy đen kịt thậm chí còn phát ra ánh sáng màu xanh lục kia, vẻ mặt Đường Bạch trở nên nghiêm túc.   

Sao Tạ Như Hành lại đột nhiên hỏi câu này? Sao vẻ mặt của Tạ Như Hành lại hung ác như vậy, giống như hận không thể cắn cậu một phát? Có phải vì lễ gặp mặt vừa rồi không?    

Nhớ lại lời bình của mình “quan hệ giữa các omega càng tốt thì mặt dán càng chặt”, Đường Bạch sửng sốt giật mình -    

Omega Light cho rằng quan hệ của chúng tôi không tốt đến mức dính sát vào mặt sao? !

Xoảng!     

Cõi lòng tôi tan nát rồi...    

Đôi mắt khẩn trương tràn ngập hơi nước dưới hàng mi dày thanh tú, một omega nhỏ bé có tuyến lệ phát triển như Đường Bạch bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho đôi mắt to tròn ngập nước.    


Phát hiện ánh mắt mình dọa sợ Đường Bạch, Tạ Như Hành nhanh chóng trấn an: “Tôi chỉ hỏi một chút về quan hệ của chúng ta thôi, sẽ không làm gì cậu đâu.”    

Hắn là một alpha rất nguyên tắc, sẽ không bao giờ tấn công trong tình huống omega không nguyện ý!    

Đường Bạch bất an nhìn Tạ Như Hành, không nhìn ra vẻ chán ghét trong mắt người kia, xem ra anh ấy chỉ đơn giản phân tích mối quan hệ của bọn họ.   

Trái tim nhỏ của Đường Bạch lại đập thình thịch, đây là muốn cùng cậu xác nhận quan hệ, cho cậu một danh phận sao? !    

Trong giọng nói không xác định đó hẳn là Tạ Như Hành chưa bao giờ có bạn thân, cho nên anh ấy hoang mang không biết bọn họ có phải chị em tốt hay không!    

Đây là vấn đề liên quan đến địa vị cao thấp trong doanh trại của nhân vật thụ chính trong tương lai, là làm tiểu đệ hay làm chị em tốt -


“Đương nhiên chúng ta là bạn tốt!” Đường Bạch chém đinh chặt sắt nói.

    

Tạ Như Hành bị trêu chọc đến xuân tâm nhộn nhạo suýt nữa thì động dục: "...?"

Là? Bạn? Tốt?    

Cậu trêu chọc tôi rồi nói chúng ta chỉ là bạn tốt?    

Nhìn thấy vẻ mặt dại ra của Tạ Như Hành, Đường Bạch vội vàng nói thêm: “Anh Tạ, anh là bạn thân nhất của em!”    

Tạ Như Hành: “......”    

Loại lời thoại này sao có thể nghe quen thuộc đến vậy, cho dù là giọng nói nhỏ nhẹ mang theo mùi sữa tràn đầy sức sống của Đường Bạch cũng không thể cứu vãn được lời thoại trà xanh này...    

Đúng vậy, là lời thoại của trà xanh.   

Vấn đề liệu Đường Bạch có phải là trà xanh hay không đã khiến Tạ Như Hành băn khoăn trong một thời gian dài. Mỗi khi Tạ Như Hành nghi ngờ Đường Bạch là trà xanh, Đường Bạch sẽ làm một điều gì đó khiến hắn cảm động sâu sắc, dù là viết tiểu thuyết hay khiến Tần Tuấn nhận lỗi, thức trắng đêm làm phật nhảy tường hay vừa rồi làm động tác “ba, ba”.


    

Tạ Như Hành không thể không phản bác, một omega đầy tham vọng, độc lập, mạnh mẽ, thông minh, hiền lành, dịu dàng, đáng yêu động lòng người như vậy sao có thể là trà xanh chứ?

    

Nhưng hôm nay, ký ức tràn ngập bong bóng hồng phấn lúc này lại được thêm vào một màng lọc ánh sáng xanh, vẻ mặt Tạ Như Hành hoảng hốt giống như ngửi thấy hương trà nhàn nhạt, đó là hương trà xanh tươi mát, xanh đến mức khiến Tạ Như Hành hoảng sợ.    

Không...không...không...    

Phạm vi của bạn tốt rất rộng, alpha và omega mơ hồ cũng có thể là bạn tốt.

Ánh mắt tan rã miễn cưỡng tụ lại, run rẩy rơi trên khuôn mặt trong sáng đáng yêu của Đường Bạch, Tạ Như Hành chưa từ bỏ ý định mở miệng hỏi: "Chúng ta chỉ là bạn tốt thôi sao? Cậu cho rằng giữa chúng ta có tình bạn thuần khiết sao?"    
Đường Bạch chủ động nói thêm: "Hay là quan hệ giữa fan và thần tượng, em vô cùng sùng bái anh!” Kỳ thực cũng có quan hệ cha con, nhưng điểm này không cần phải nói.

Tạ Như Hành: "......"

Đường Bạch sợ Tạ Như Hành không tin, liền vỗ vỗ lồng ngực nhỏ của mình, chính khí nghiêm nghị nói ra lời thề son sắt: "Trên đời này thật sự có một tình bạn vừa gặp như đã quen thân, tình bạn bất tử chỉ tiếc gặp tri âm tri kỷ quá muộn! Hãy tin tưởng ở em, anh Tạ, mặc dù chúng ta ở bên nhau không lâu, nhưng em thực sự coi anh là bạn tốt! Là loại bằng lòng không tiếc mạng sống giúp anh! "    

Tạ Như Hành: " .......”    

Mỗi lời Đường Bạch thốt ra đều giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Tạ Như Hành, cắm vào máu chảy đầm đìa, vô cùng thê thảm.

    

Trong miệng trà xanh, mày không phải là cái lốp dự phòng sao? Lốp dự phòng tốt nhất trên thế giới, nếu cần thì đâm mày hai dao, xì hơi rồi thì thay một cái lốp dự phòng mới.    
Linh hồn của Tạ Như Hành bị hương trà bao quanh đã muốn thăng thiên, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng sống không tình yêu: “Tôi sẽ không làm người thứ ba.”

Tôi sẽ không làm người thứ ba?    

Đường Bạch: "!!!"    

Đường Bạch lệ nóng doanh tròng! Sóng lòng Đường Bạch dâng trào! Nét mặt Đường Bạch lộ rõ vui mừng!    

Quả nhiên chân tình có thể đổi lấy chân tình, chẳng phải ý của Tạ Như Hành là không muốn kết đôi với Cố Đồ Nam sao? !    

Mặc dù vẻ mặt Tạ Như Hành rất bi thương, giọng nói đau khổ giống như tráng sĩ cắt cổ tay*, nhưng Tạ Như Hành vẫn nói ra lời hứa này.

(*tráng sĩ cắt cổ tay壮士断腕: khi một người dũng cảm bị rắn độc cắn, người đó có thể cắt cổ tay ngay lập tức để tránh độc tính lây lan; nó là ẩn dụ cho việc có thể đưa ra quyết định dứt khoát)
     

Ôi chúa ơi! Các người có nghe thấy không? ! Omega Light muốn trở thành chị em tốt với tôi, chính miệng nói không cạy góc tường của tôi. Alpha như quần áo, tỷ muội như tay chân, lời nói hợp lý nhất sẽ không lừa gạt tôi! ! !    

Đường Bạch kích động kiễng chân, thân mật ôm cổ Tạ Như Hành. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tạ Như Hành, cậu bĩu môi lấy hơi kề sát mặt Tạ Như Hành “ba” một tiếng!    

Đúng vậy! Cậu muốn “ba” với Tạ Như Hành từ rất lâu rồi!    

Trước kia là bạn bình thường nên không dám “ba”, nhưng bây giờ lại là chị em tốt của nhau, không phải muốn hôn thì có thể hôn sao?

Tạ Như Hành vốn nản lòng thoái chí giờ phút này trong lòng đột nhiên rung lên, ngàn vạn tâm niệm đều không còn ở cùng hắn, thế giới của hắn chỉ còn lại cái hôn này.
    

Cảm giác khác lạ lan tràn, trong lòng như hoa nở rộ, những cảm giác không tên tươi mới, nóng bỏng, phấn khích...còn toát ra một cỗ vui mừng khiến người ta không thể chán ghét.

Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào của Đường Bạch vang lên bên tai hắn: "Em và Cố Đồ Nam đã chia tay rồi~ Chính miệng em nói với anh ấy. Cho nên, nếu anh thực sự thích—"    

Đường Bạch quấn lấy cổ chị em tốt của mình, nhớ lại vẻ miễn cưỡng rõ ràng trên mặt Tạ Như Hành, tuy không biết Cố Đồ Nam có cái gì tốt khiến Tạ Như Hành phải buông tay trong đau đớn như vậy, nhưng cậu tôn trọng quyền theo đuổi tình yêu của Tạ Như Hành.

    

Tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của mỗi người đều khác nhau, có lẽ Tạ Như Hành vừa ý Cố Đồ Nam?    

Đường Bạch không muốn lấy danh nghĩa “muốn tốt cho anh” mà tước đoạt quyền thích người khác của Tạ Như Hành. Đôi mắt màu hổ phách nhuốm một tia dịu dàng như nước, nhẹ giọng nói: “Theo đuổi cũng không sao đâu~ “   
Khi nói còn mang theo hơi thở nóng ấm mềm mại phả vào hàm dưới Tạ Như Hành, mang đến tê dại ngứa ngái.    

Tạ Như Hành nhận được ám thị: “!!!”    

Đôi mắt sâu thẳm kiên quyết khóa chặt Đường Bạch, Tạ Như Hành tuy có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất lại sốt sắng hỏi: “Thật không?”    

Thực sự rất gấp, ngọn lửa tình bị nước trà dập tắt đã nóng lòng muốn cháy lại từ đống tro tàn!

Thấy bộ dạng vui vẻ của Tạ Như Hành khi nghe tin có thể theo đuổi Cố Đồ Nam, Đường Bạch ủy khuất hừ một tiếng, u oán trừng mắt nhìn Tạ Như Hành, giống như một con mèo con bị bỏ rơi đang tội nghiệp kêu meo meo, thầm lên án Tạ Như Hành.

   

Lên án Tạ Như Hành chính là đồ tồi thấy sắc quên bạn.    

Tạ Như Hành: “???”    

Nhìn thấy bộ dáng bối rối hoàn toàn không biết mình sai ở đâu của Tạ Như Hành, trong lòng Đường Bạch thở dài một hơi.
Chao ôi, đây là Omega Light nhà tôi, tôi có thể làm gì khác hơn là cưng chiều đây?    

Cậu muốn xoa đầu Tạ Như Hành, nhưng Tạ Như Hành quá cao, Đường Bạch chỉ có thể lui lại tìm cách tiếp theo, hai tay ôm mặt Tạ Như Hành.

    

Khuôn mặt Tạ Như Hành thật sự rất gầy, không có chút thịt nào...    

Nhớ tới trong sách, Tạ Như Hành sau khi ở cùng Cố Đồ Nam thì gầy đến mức mất đi dáng vẻ ban đầu, trong lòng Đường Bạch đau nhói, đôi mắt màu hổ phách phủ một tầng hơi nước, giống như hồ Vong Ưu trong thung lũng bị bao phủ trong sương mù lúc tảng sáng.    

Bị đôi mắt sạch sẽ ôn nhu ấy nhìn chằm chằm, tim Tạ Như Hành run lên, hắn có thể cảm nhận những ngón tay mềm mại của Đường Bạch đang cẩn thận vuốt ve khuôn mặt hắn, như thể muốn khắc sâu khuôn mặt hắn vào trái tim mình theo cách này.    
Thái độ nâng niu giống như đối đãi với bảo bối, dịu dàng đến mức khiến người ta rơi lệ.

    

Đường Bạch đối với Tạ Như Hành đang sửng sốt nhẹ giọng nói: “Thật ra em cũng có chút ích kỷ, em không hy vọng anh Tạ yêu sớm.” 

Cậu càng dán sát mặt vào hơn, cặp mắt trong suốt như mắt biển kia phản chiếu khuôn mặt phảng phất như bị mê hoặc của Tạ Như Hành.

“Em thấy anh Tạ không giống người có dã tâm bình thường, đặc biệt là lòng dũng cảm phi thường. Ngoài ra không quan trọng xuất thân, cũng không đắm mình trong trụy lạc.” Mỗi câu nói đều đánh thẳng vào tim Tạ Như Hành, đôi mắt ấy dường như có thể nhìn thấu du͙ƈ vọиɠ sâu nhất trong linh hồn hắn, giống như nhà tiên tri vận mệnh.   

 "Tầm thường và vĩ đại không bao giờ cách xa nhau hàng nghìn dặm. Sự vĩ đại sinh ra từ tầm thường, tầm thường tạo nên sự vĩ đại."    
Thịch.    

Trái tim hắn dường như bị cuốn theo lời nói mê hoặc này, mỗi khi nó đập, cảm xúc trong lời nói chảy vào tim, hòa vào máu hắn.    

Đường Bạch dùng ngữ khí giống như thiêu thân lao vào lửa, nghĩa vô phản cố* nói: "Anh sẽ trở thành ngôi sao mới chói lọi nhất Liên bang, trách nhiệm của anh là thay đổi xã hội này. Hãy hướng tới tương lai, tiến lên phía trước và đi đến nơi cao nhất, không cần để tâm những lời nói ghen ghét bôi nhọ, chỉ cần làm chuyện anh muốn làm.”

(*nghĩa vô phản cố 义无反顾: đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại)

Đôi mắt hổ phách sáng đến kinh người: “Em sẽ luôn ủng hộ anh, dõi theo anh, đợi đến khi anh Tạ đứng trên đỉnh cao, tình yêu sẽ tự động tìm đến, không phải sao?”    

Thịch. Thịch.     
Những lời nói cực kỳ khiêu khích ấy quấn quanh xương cốt tứ chi của hắn, rõ ràng là giọng nói ngọt ngào như kẹo bông, nhưng lại mềm mại quấn lấy thân thể hắn, khiến hắn không thể tự kiềm chế, không phân biệt được Đường Bạch có phải là trà xanh hay không -

Nhưng tất cả đều không quan trọng nữa, là trà xanh cũng được, coi là hắn lốp dự phòng cũng không sao, bởi vì lúc này đây, hắn chỉ muốn đến gần người này, tiếp nhận ấm áp và tin tưởng kia.    

Tạ Như Hành hoảng hốt cúi đầu, áp nửa mặt bên trái vào mặt Đường Bạch, dùng lễ tiết mà Đường Bạch đã dạy hắn dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Bạch.    

Mềm mại, toát ra nhiệt độ ấm áp, tựa hồ có chút nắng thơm mùi kẹo bơ cứng.    

Lễ gặp mặt giữa các omega là lễ kề mặt, lễ tiết này không thích hợp với các alpha, bởi vì các alpha trời sinh đều có ý thức lãnh thổ vô cùng mạnh, tính công kích cực cao, không thể để lộ chiếc cổ mỏng manh của mình trước mặt người khác.    
Nhưng khi mặt dán mặt với Đường Bạch, Tạ Như Hành không nóng nảy khi bị mạo phạm, ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái, đó là một loại thoải mái lười biếng phát ra từ bên trong cơ thể và mãn nguyện đến từ vị trí của ngực trái.    

Cùng lúc đó, hắn cảm thấy răng nanh hơi ngứa, muốn cắn một cái gì đó -   

Hắn muốn đợi khi xuân về hoa nở , dưới cái ấm áp dạt dào của ánh nắng mặt trời ngậm lấy gáy omega nhỏ bé này, mang theo cậu trở về hang ổ.    

Đúng rồi...hắn thật sự giống như kẻ thất bại.

    

Thực sự thất bại trên người omega này.

    

Không phải chỉ đơn thuần là mê luyến xáƈ ŧɦịŧ, mà là hắn thực sự yêu Đường Bạch, từ trong ra ngoài, là loại tình yêu mà hắn muốn ở bên người ấy cả đời.    

Dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì ít nhất ở thời điểm này, hắn đã thực sự nghe thấy tiếng nói của trái tim mình.    
Đôi môi mỏng không chút huyết sắc khẽ hé mở, trả lời ngắn gọn nhưng chắc chắn: “Được.”

Tôi hứa với em, sau khi tôi công thành danh toại sẽ đường đường chính chính theo đuổi em.    

(thay đổi xưng hô từ "tôi-cậu" thành "tôi-em" vì anh Tạ đã nhận ra tình cảm thật của mình)

Đường Bạch: "!!!"    

Quá tuyệt vời! Tôi đã thuyết phục thành công Omega Light nhà tôi không yêu đương chỉ tập trung vào sự nghiệp! ! !    

Đường Bạch lấp lánh nhìn Tạ Như Hành, giơ tay lên nói: “Chúng ta kéo tay nào?”    

Nghe được hành động trẻ con như vậy, nhưng Tạ Như Hành lại không chút do dự đưa tay ra.    

Hai bàn tay đan vào nhau, một tay nhẫn hoa hồng, một tay nhẫn gai, hai quang não nhẹ nhàng chạm vào nhau, giống như từ bụi gai nở ra một đóa hồng xinh đẹp.

    

Nắng chiều chiếu qua khung cửa sổ, những hạt bụi li ti lặng lẽ xoay tròn trong ánh sáng lắng đọng, giống như nhân chứng cho lời thề của họ.    
“Kéo tay rồi sẽ không thể nuốt lời, ai nuốt lời là chó con.” Đường Bạch vui vẻ tiếp tục dạy học, ghi lại trọng điểm của lễ nghi dạ tiệc, “Anh Tạ, anh khiêu vũ được điệu Moca chuyên dụng cho dạ tiệc không?” 

   

Moca là điệu khiêu vũ xã giao được quý tộc dùng trong các buổi dạ tiệc, xem xét tính mạnh mẽ, tiêu chuẩn khắt khe, đoan chính thanh lịch, nhanh nhất cũng phải mất khoảng một tuần để học. Nhưng mà, trong phạm vi của cuộc thi lễ nghi có hơn 30 điệu nhảy...    

Trong sách, Tạ Như Hành căn bản không học tới, dẫn đến phần thi khiêu vũ bị trừ điểm thê thảm.

    

Tạ Như Hành lắc đầu.    

Đường Bạch mở quang não, bật một đoạn nhạc, tiếng nhạc lộng lẫy tuôn ra từ quang não hình hoa hồng, giống như nước chảy róc rách, những cánh hoa lộng lẫy trôi trên mặt nước.    
“Đến đây, em sẽ là bạn nhảy của anh, anh Tạ phải ôm eo của em.” Đường Bạch đặt tay Tạ NHư Hành lên eo mình.    

Tạ Như Hành chưa kịp cảm nhận vòng eo mình đã mơ ước từ lâu thì đã nghe thấy tiếng "wow" ngạc nhiên của Đường Bạch.    

“Anh Tạ, đừng di chuyển tay, giữ tư thế này~” Đường Bạch vui vẻ mở chế độ chụp ảnh lên, nhắm ngay thắt lưng mình “tạch” một tấm.  

Trong ảnh, đôi găng tay đen nhánh đặt trên vòng eo mảnh khảnh. Trái ngược với bàn tay thon dài, vòng eo mảnh khảnh bằng lòng bàn tay của Đường Bạch như được tôn lên. Cậu hài lòng cất bức ảnh, ngẩng đầu nhìn ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt của Tạ Như Hành.

"Em chụp cái này để làm gì?"    

Đường Bạch không chút do dự nói: "Đăng lên vòng bạn bè để khoe đó mà~" Cài đặt chỉ hiển thị ở chế độ chị em bạn dì, để các chị em bạn dì có thể thưởng thức dáng người cực chuẩn của cậu~    
Nếu cần, cậu có thể sử dụng với mục đích khác trong lễ tình nhân, các omega khác đều có bạn trai lên sóng, cậu cũng có thể có!    

Cho dù Tạ Như Hành không lộ mặt, dáng người trong bức ảnh cũng sεメy chết người~    

Làn da của hắn vốn dĩ trắng đến mức không chút huyết sắc, hơn nữa vùng da giữa cổ tay áo và găng tay còn nhợt nhạt hơn nữa, trắng đen đan xen mang lại cảm giác xơ xác tiêu điều như tảng băng, nhưng bàn tay đơn độc mơ hồ ấy nhất quyết đặt lên vòng eo mảnh khảnh.    

Nếu hạ bàn tay xuống thêm chút nữa, hắn có thể chạm vào đường cong tròn trịa. Cấm dục đan xen cùng phóng đãng tạo nên cám dỗ lặng lẽ lan truyền trong bức ảnh, nếu Đường Bạch không biết Tạ Như Hành là omega, có lẽ khi nhìn bức ảnh này cậu cũng sẽ đỏ mặt.

    

“Khoe?” Đường Bạch đang ngầm giới thiệu sự tồn tại của mình với bạn bè của em ấy sao?    
Trái tim Tạ Như Hành bỗng ngọt ngào, đầu lưỡi đỏ sẫm bất giác liếm răng nanh, nhẹ giọng nói: “Vậy tôi có thể 'khoe’ trên vòng bạn bè của mình được không?"    

Quả nhiên omega đều rất quan tâm đến vòng eo siêu nhỏ của mình~    

Đường Bạch đưa tay chạm vào eo Tạ Như Hành, qua lớp vải mỏng, Đường Bạch cảm nhận được cơ bụng dẻo dai.

    

Đường Bạch: "?"    

Cơ bụng: "?"    

Cơ bụng: "!!!"    

Ngay sau đó, bắp thịt bị đầu ngón tay chọc vào lập tức cứng ngắc! Lại là cơ bụng rắn chắc xuất sắc nữa cơ!    

Đường Bạch không nhịn được cười, ngón tay chọc cơ bụng ngượng ngùng xoa xoa chóp mũi, cậu ngước mắt nhìn Tạ Như Hành đang cứng ngắc cả người, đồng cảm nói: "Em biết nếu cơ thể không dùng lực thì cơ bắp sẽ mềm xuống~"

(đa số eo omega đều thon, không có cơ bụng, còn anh Tạ 100% alpha thì có cơ bụng là đương nhiên. Em bé mặc định anh Tạ là omega nên nói z để an ủi ảnh)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi