*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đường Bạch nghe Tạ Như Hành nói vậy cảm thấy an tâm rất nhiều. Cậu tin chỉ cần không ngừng nhỏ thuốc nhỏ mắt, Tạ Như Hành sẽ không mắt mù mà coi trọng Cố Đồ Nam!
Nhưng trong lòng Đường Bạch vẫn còn vương vấn một nỗi lo lắng, cậu không biết tình tiết trong sách có thể thay đổi được hay không. Giống như bây giờ, Cố Đồ Nam vẫn yêu Tạ Như Hành không chút do dự.
“Ây ây, Lục Lữ, cậu có đối tượng khi nào vậy?!” Một trận ồn ào cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Bạch, cậu quay đầu nhìn lại thì thấy một omega xa lạ đang khó chịu đứng bên cạnh võ đài Khoa Cơ giáp, người kia cúi đầu trốn sau một sinh viên học viện quân sự.
Gương mặt của omega kia và alpha bên cạnh giống nhau đến ba phần, vẻ ngoài cả hai đều rất tuấn tú, nhưng đường nét của omega thì nhu hòa hơn.
Có người mỉm cười nói với alpha: "Là một cặp đó hahahaha."
Alpha bị gọi tên chính là Lục Lữ, anh ta đang cầm ô che cho omega kia: "Đây là em trai của tôi, Lục An. Mấy người nói chuyện cẩn thận cách dùng từ."
Lục An?
Không hiểu sao Đường Bạch lại cảm thấy cái tên này rất quen tai, hình như cậu đã nghe thấy nó ở đâu đó, không đúng, là cậu đã đọc được nó ở đâu rồi—
A!
Trong cuốn sách "Omega này là Nguyên soái"!
Lục An chính là omega muốn tự tử sau khi bị một quý tộc cưỡиɠ ɦϊếp, anh trai cậu là cấp dưới của Tạ Như Hành. Sau khi Tạ Như Hành tắm máu trở về và biết chuyện, Tạ Như Hành đã gϊếŧ tên quý tộc kia, cũng bởi vậy mà hắn bị đưa vào tòa án quân sự, cuối cùng vẫn là do Cố Đồ Nam giúp hắn ra khỏi tù.
Đường Bạch ngơ ngác nhìn omega đang cúi đầu đỏ mặt cách đó không xa, do bị bạn bè của anh trai hiểu lầm nên ngại ngùng thật lâu. Không giống trong sách, mặt không còn chút máu chạy đi báo cảnh sát, ở trước mặt mọi người lặp đi lặp lại quá trình bản thân bị cưỡиɠ ɦϊếp, giọng nói run rẩy mỗi khi kể ra một chi tiết, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi nhận kiểm tra thân thể.
Đường Bạch không thể tưởng tượng được cảnh omega thẹn thùng trước mặt sẽ biến thành bộ dạng tê liệt cảm xúc với mọi thứ ở thế giới bên ngoài như trong sách.
Đột nhiên cậu cảm thấy rất buồn.
Có khi còn tệ hơn tình tiết trong sách.
*
Lục An nép mình sau lưng anh trai, ước gì có thể trốn vào bóng lưng anh, cũng ước dưới đất đột nhiên có một khe hở, để cậu chỗ chui xuống, lấy một ít đất đắp lại.
Lúc này, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, các alpha đang ồn ào đều ngậm miệng lại, Lục An khó hiểu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một omega quý tộc vô cùng xinh đẹp đứng ở trước mặt nở nụ cười với mình.
Cậu biết omega này, là Đường Bạch, là omega hai ngày nay nằm trong danh sách hot search, còn phát sóng trực tiếp mở lớp học trà nghệ.
Đường Bạch ngoài đời trông còn đẹp hơn lúc phát sóng trực tiếp, Lục An nhìn đến ngẩn người. Cậu dám khẳng định những người mắng Đường Bạch là trà xanh trên mạng chưa từng gặp Đường Bạch ở ngoài đời, bởi vì Đường Bạch phóng khoáng đúng mực, khí chất xinh đẹp hơn người, mỗi cử chỉ đều thể hiện là người được dạy dỗ tốt.
“Ở chỗ chúng tôi có trà sữa và bánh ngọt, cậu có muốn đến uống trà chiều cùng bọn tôi không?” Giọng nói cũng hay hơn trên mạng, ngọt ngào đến mức khiến lòng người tan chảy.
Lục An ngơ ngác đi theo người đẹp, lúc người kia khoác tay cậu, cả khuôn mặt Lục An đều đỏ lên: "Lúc cậu ngại ngùng trông đáng yêu thật đấy!"
Hỏng rồi, có lẽ cổ cũng đỏ lên luôn rồi.
Đây có lẽ là một ngày vô cùng mộng mị, cậu trao đổi thông tin liên lạc với Đường Bạch, Đường Bạch còn tặng cậu một món trang sức hình con bướm màu xanh lam, còn hy vọng cậu có thể đeo nó mỗi ngày, đồng thời dặn dò sau này cậu đừng đi dự tiệc, nếu gặp alpha tên Trình gì đó thì phải liên hệ ngay với Đường Bạch.
Lục An nhìn món trang sức hình con bướm màu xanh trong lòng bàn tay, không nhịn được nở nụ cười.
*
Đường Bạch đang ở nhà viết tiểu thuyết.
Trước đó cậu đã viết Quân Đồng Trần giành giải quán quân trong cuộc thi chế tạo cơ giáp và có cơ hội đến Học viện Quân sự Liên bang để đào tạo về cơ khí. Bây giờ, Quân Đồng Trần hẳn là nên vui mừng, thế nhưng vào Học viện Quân sự Liên bang đồng nghĩa với việc giới tính omega của mình có khả năng bị lộ.
Vì một khi có alpha bước vào kỳ mẫn cảm, omega cũng dễ bị ảnh hưởng, cho dù có tiêm thuốc ức chế nhiều đến mấy cũng vô dụng.
Quân Đồng Trần không dám đánh cược, hắn không đủ sức trả giá, cho nên hắn đã lên kế hoạch cắt bỏ tuyến thể của mình.
Vì đã nghiên cứu tài liệu, Đường Bạch đã tìm được rất nhiều thông tin về việc cắt bỏ tuyến thể, cậu ấn tượng với một câu trả lời:
Hầu hết các omega ở phố đèn đỏ đều đã trải qua ca phẫu thuật này. Sau khi cắt bỏ tuyến thể, họ sẽ không bị đánh dấu tạm thời bằng vết cắn, sẽ phục vụ được nhiều alpha. Tuy nhiên, hình thức phẫu thuật này rất có hại cho cơ thể, bị thương là không điều không thể tránh. Kỳ phát tình của omega trải qua quá trình cắt bỏ tuyến thể cũng ngắn hơn và lão hóa cũng nhanh hơn omega bình thường.
Đường Bạch thấy bình luận phía dưới câu trả lời đều là cười nhạo nói đây là omega lẳиɠ ɭơ nhất, cậu hít sâu một hơi, báo cáo từng cái comment “quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ”.
Cậu không hiểu tại sao họ lại có thể vội vàng phán xét vấn đề này, đây rõ ràng là một chuyện rất đau khổ.
Tạ Như Hành trong sách cũng đã cắt tuyến thể, mặc dù Tạ Như Hành có thuốc ngụy trang, mặc dù tác dụng của thuốc ngụy trang mạnh hơn thuốc ức chế, có thể chống lại ảnh hưởng của alpha trong kỳ mẫn cảm. Nhưng trước khi ra chiến trường, Tạ Như Hành vẫn cân nhắc chuyện cắt tuyến thể.
Đối với Tạ Như Hành trong sách mà nói, hắn không gánh nổi hậu quả khi thuốc ngụy trang mất tác dụng trên chiến trường. Nếu mất tác dụng trong học viện quân sự, nhiều nhất là bại lộ thân phận rồi bị đuổi học. Nhưng nếu không may hắn phát tình trên chiến trường làm ảnh hưởng đến tình hình chiến đấu, hắn sẽ làm hại đến đồng đội, làm hại đến liên bang mà hắn muốn bảo vệ.
Cho nên Tạ Như Hành đã tự tay cắt bỏ tuyến thể của mình.
Đường Bạch nhớ lại tình tiết này, vẫn bị không khí nặng nề phả vào mặt khiến bản thân không thở nổi.
Cậu không muốn tình tiết này lặp lại, nhưng tình tiết này gần như không thể loại bỏ. Cho dù liên bang có cho phép omega ra chiến trường thì omega vẫn sẽ có kỳ phát tình, kỳ phát tình sẽ ảnh hưởng đến đồng đội. Với tính cách của Tạ Như Hành, hắn nhất định sẽ cắt bỏ tuyến thể.
Ngoài ra còn có thuốc ngụy trang thành alpha, trong khoảng thời gian này Đường Bạch đã bí mật tìm kiếm rất nhiều nguồn thông tin, đồng thời hỏi những người có kinh nghiệm trong viện nghiên cứu. Đều nhận được câu trả lời là loại thuốc này không có khả năng tồn tại, cũng sẽ không có ai nghiên cứu loại thuốc này.
Không ai có thể cải tiến thuốc ngụy trang, chuyên gia điều chế thuốc ở chợ đêm kia cũng không thể.
Cậu phải làm thế nào để thay đổi những việc này?
Đường Bạch đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực, nếu muốn Tạ Như Hành sống lâu, cậu chỉ có thể để Tạ Như Hành từ bỏ ước mơ của mình. Nhưng nếu là Tạ Như Hành thì thà rằng để hắn đi chết còn hơn.
Tất cả những gì cậu có thể làm là cùng đi trên một con đường với Tạ Như Hành, cố gắng hết sức để Tạ Như Hành nhìn thấy bình minh vào giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.
Sau đó, cậu sẽ kế thừa ý chí của Tạ Như Hành, thay Tạ Như Hành nhìn ngắm mọi thứ trên thế giới.
Mẹ Đường bưng bữa tối đẩy cửa bước vào, thấy Đường Bạch đang khóc, bộ dạng giống như có thể khóc đến ngất xỉu.
Mẹ Đường: "?"
Nhất định là do cách mở cửa của mình không đúng.
Mẹ Đường bàng hoàng đi về phía Đường Bạch, Đường Bạch thấy thế liền tắt quang não. Trước khi màn hình quang não biến mất, mẹ Đường nhìn thấy thoáng qua "những việc cần chú ý khi phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể".
Mẹ Đường: "??????"
Mẹ Đường run giọng nói: "Đường Đường, nếu con xảy ra chuyện gì thì hãy nói cho mẹ biết, con đừng cất giữ trong lòng, đừng chịu đựng một mình!!!"
Đường Bạch lau nước mắt, đôi mắt sưng đỏ nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu mẹ, con mệt rồi, con muốn yên tĩnh."
Mẹ Đường vội vàng hỏi: "Có cần mẹ ngủ cùng con không? Chắc là không cần, dù sao con cũng lớn rồi. Vậy con có muốn ăn cơm tối không? Mẹ sẽ làm riêng cho con. À, nếu con muốn yên tĩnh thì mẹ sẽ ra ngoài, không làm ồn con."
Mẹ Đường bối rối đến mức không biết mình nói gì, đầu óc hỗn loạn bước ra khỏi phòng Đường Bạch. Vốn dĩ bà muốn nói về buổi xem mắt ngày mai với Đường Bạch, nhưng trong đầu lại toàn là “những việc cần chú ý khi phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể”.
Không được! Bà phải đến nhờ ba chồng kiểm tra xem Đường Bạch đang tìm kiếm thứ gì, có phải là nhầm lẫn hay không.
"Con muốn ta kiểm tra lịch sử duyệt web quang não của Đường Đường?" Ông nội Đường lắc đầu: "Con không thấy mình đang vẽ chuyện sao? Sao có thể tùy tiện kiểm tra sự riêng tư của thằng bé?!"
“Nhưng Đường Đường muốn đi cắt tuyến thể đó ba!!!” Mẹ Đường nghẹn ngào nói: “Con vừa bước vào cửa đã thấy Đường Đường khóc. Con chưa bao giờ thấy Đường Đường khóc như vậy.”
Ông nội Đường: "?!"
Rất nhanh, hai người đã tìm ra lịch sử duyệt web của Đường Bạch, nào là “bệnh viện nào có thể thực hiện phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể”, “mức độ tổn hại đối với cơ thể khi cắt bỏ tuyến thể”, “dụng cụ cần thiết cho phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể”.
Hai mắt mẹ Đường tối sầm lại, có thể ngất đi ngay lập tức, bà vừa khóc vừa gọi cha Đường: "Chồng ơi, sao anh vẫn chưa về? Anh có biết Đường Đường nhà mình thành ra bộ dạng thế nào rồi không?!"
Giọng nói điềm tĩnh của đàn ông phát ra từ quang não bên kia: "Thằng bé lớn rồi, vào phòng nghiên cứu vũ khí là chuyện bình thường."
Mẹ Đường: "Không phải chuyện này! Đường Đường muốn cắt bỏ tuyến thể!"
Cha Đường vừa giải quyết công việc vừa nói: "Không muốn xem mắt là chuyện bình thường, thích cậu nhóc khu ổ chuột cũng rất tốt mà? Em vừa mới nói cái gì?"
Âm thanh xử lí công việc ngừng lại, chỉ có tiếng mẹ Đường nghẹn ngào ngắt quãng truyền tới.
"Tất cả đều là lỗi của em! Chắc chắn là do em ngày nào cũng sắp xếp mấy buổi xem mắt cho Đường Đường, nên mới ép con mình vào tình cảnh này." Mẹ Đường tự trách bản thân.
Ông nội Đường nắm râu hồi lâu, suy sụp nói: "Trách ta, là tại ta, tại ta làm lỡ Đường Đường nhiều năm như vậy, là lỗi của ta."
Người bất khả chiến bại ở thương trường như cha Đường cũng che đi đôi mắt đỏ hoe: "Không, là lỗi của anh, là anh suốt ngày bận rộn với công việc, không chăm sóc tốt cho Đường Đường."
Ba người lớn trong nhà rục rịch nhận lỗi, ôm đầu hối hận khóc to.
Đường Bạch đang đánh máy, liên tiếp hắt hơi ba cái, suýt nữa làm rách mặt nạ đắp trên mặt. Cậu bối rối sờ sờ mớ tóc ngốc nghếch, luôn cảm thấy có người đang nhắc mình.
Ở phía bên kia, ba người lớn trong nhà sau khi khóc xong đã tổ chức họp gia đình khẩn cấp.
Mẹ Đường rơm rớm nước mắt nói: "Chúng ta phải tìm cách gạt bỏ suy nghĩ của Đường Đường, không thể để thằng bé hủy hoại bản thân khi còn trẻ như vậy."
Cha Đường xoa xoa thái dương, cân nhắc kỹ lưỡng nói: "Anh tin Đường Đường chắc hẳn đã suy nghĩ kỹ trước khi quyết định thực hiện loại phẫu thuật này. Thằng bé lớn rồi, tự có suy nghĩ riêng, chúng ta phải tôn trọng ý kiến của thằng bé. Nếu chuyện đã tới nước này rồi, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho Đường Đường. Không sao đâu."
Mẹ Đường: "?"
Hả? Cách giải quyết mà anh suy nghĩ cả buổi đây sao? !
Mẹ Đường không thể tin vào mắt mình! Mẹ Đường muốn nhờ ông nội Đường phân xử, lại thấy ông nội Đường lẩm bẩm: "Đứa trẻ ngoan như vậy lại bị chúng ta ép buộc thành thế này sao? Đừng sắp xếp mấy buổi xem mắt nữa, thằng bé muốn làm gì thì cứ để nó làm đi."
Mẹ Đường: "??????"
Hai người điên rồi sao? ! Đường Đường sẽ cắt tuyến thể chứ không phải cắt da đâu! ! !
*
Đường Bạch không biết gia đình mình sắp tan cửa nát nhà chỉ vì một sự hiểu lầm. Cậu đang chương truyện Quân Đồng Trần cắt bỏ tuyến thể lên, liền thấy khu vực bình luận nổ tung như lúc trước.
Có người cảm thấy đau lòng cho nhân vật chính, nhưng mắng chửi vẫn chiếm số nhiều.
Chửi mắng toàn nói nhân vật chính ngu xuẩn, tác giả bệnh hoạn, cốt truyện thì vô lý các kiểu. Đường Bạch đọc xong cũng không dao động, thậm chí còn cảm thấy khu bình luận không náo nhiệt bằng chương trước.
Dù sao cũng ùn ùn kéo đến mắng tình tiết chương trước vô lý, rồi gì mà omega không thể giành giải quán quân trong cuộc thi chế tạo cơ giáp, chỉ số IQ của omega chỉ giới hạn ở việc mặc đồ cho búp bê Paruru, omega phát tình thì ngay cả cơ giáp cũng cầu nó chơi mình.
Đường Bạch cúi đầu nhìn trâm cài áo Paruru cùng chỗ với huy hiệu cá nhân xuất sắc trên áo.
- "Mặc dù hiện tại tôi không biết vì sao em không chịu tiết lộ thân phận, nhưng tôi biết thực lực của em nhất định sẽ giành được rất nhiều huy chương danh dự."
Đầu ngón tay lướt qua trâm cài áo Paruru xinh đẹp, lộng lẫy và huy hiệu cá nhân xuất sắc đơn giản, lạnh lẽo, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng ấn hai huy hiệu trên ngực áo.
Cậu như nghe thấy âm thanh khao khát mà bản thân đã che giấu nhiều năm từ sâu bên trong đáy lòng theo tiếng tim đập thình thịch rơi ra.
Thật lòng mà nói, cậu muốn nhiều hơn hai huy hiệu này.
Là huy hiệu quán quân của cuộc thi chế tạo cơ giáp.
Không phải khu bình luận đều nói omega không thể giành được danh hiệu quán quân cuộc thi chế tạo cơ giáp sao?
Cậu sẽ trở lại với huy hiệu quán quân để vả vào mặt tất cả những người nói omega không thể làm được!
Đường Bạch ngẩng mặt lên, hai tay chống hông, làm tư thế đặc biệt đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Ông nội Đường, mẹ Đường và cha Đường đang ở chế độ video kinh ngạc nhìn cậu.
Đường Bạch: "..."
Trong chốc lát, Đường Bạch cảm thấy bản thân như chết rồi.
***************
Thả nhẹ quả ảnh cute ở đâyyyyyy: