VAI DIỄN CỦA ÁC NỮ MINH TINH


Từ khi trở về bên Khả Hân,Nguyệt Chân vẫn luôn túc trực bên cạnh theo dõi tình hình của cô.

Chân Khả Hân bị rạn vết thương lại dính thêm nước nên bệnh tình trở nặng, những dấu vết trên người từ đâu mà có Nguyệt Chân cũng đã hiểu, kẻ làm ra chuyện này đã bị Nguyệt Chân đuổi thẳng cổ ra ngoài không muốn nhìn mặt.

Mà Khả Hân đã bất tỉnh cũng từ từ tỉnh lại…
“Nguyệt Chân, sao chị lại ở đây?”
Khả Hân vãn hành xử như bình thường không một điểm khác lạ, vẫn là cái dáng vẻ trung hòa ôn nhã đó, chỉ là bây giờ trên người cô đã có thêm vài vết hoa xấu xí khiến cô có chút thiếu sức sống mà thôi.
“Khả Hân… xin lỗi cô!”
 
“???” Khả Hân còn lơ ngơ chưa hiểu ý Nguyệt Chân.
“Nếu tôi không bỏ cô lại, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô cả.” Nguyệt Chân vậy mà lại hòa hoãn,  ngoan như cún nói chuyện với cô.
“Há há Nguyệt Chân, chị bị làm sao đấy? Tôi làm sao đâu chứ, mặn nồng với người tình thì có sao đâu, là Mặc Lăng Vũ chứ có phải ai đâu mà chị cứ làm như tôi bị người khác vấy bẩn vậy?”

Khả Hân cười sặc sụa chỉ chỏ Nguyệt Chân.
“Cô không buồn? Một chút cũng không?”
“Vâng ạ bà cô của tôi, tôi đang rất ổn, tôi phải mở hội ăn mừng mới khiến chị tin tôi đang ổn hả?”
Khả Hân khẳng định chắc nịch, không hề có chút buồn đau nào được biểu lộ qua khuôn mặt.
Tới đây Nguyệt Chân mới cáu gắt.
“Vậy cô bị ngu à? Bị thương tôi đã nói cấm đụng vào nước và uống rượu, cô cũng gật đầu đồng ý rồi đúng chứ? Sao lại vừa uống rượu vừa ngâm chân mình trong nước lạnh.

Cô còn chê thương thế mình chưa đủ nặng à?”
Nghe Nguyệt Chân nạt một tràng dài, đại khái cô cũng không biết nên nghe từ đoạn nào, vậy nên cũng cố ý đánh trống lảng rồi cười cười thân thiện.
“Thôi mà, đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, chẳng phải cô muốn tôi nghỉ ngơi sớm sao? Mau đi ra ngoài để tôi thoải mái nghỉ ngơi đi nào.”
Khả Hân có ý đuổi khéo Nguyệt Chân đi, nhưng cô ấy đã không đi mà nhất quyết ở lại, cho tới khi Khả Hân giả vờ ngủ cô mới rời khỏi đó.
Nguyệt Chân không nói nhiều mà xông thẳng tới thư phòng nơi Mặc Lăng Vũ đang ngồi.
“Nguyệt Chân chị tới rồi, tôi có chuyện muốn bàn với chị đây...”
“Bàn chuyện cái con khỉ khô, sau mọi chuyện đã làm với con bé mà cậu vẫn còn thảnh thơi chán nhỉ? Không phải từ ban đầu đã giao kèo không động tới con bé sao? Một trò chơi nguy hiểm kéo cô ấy vào đã là quá quắt rồi, cậu còn làm chuyện đó với người ta.

Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái vẹo gì trong đầu vậy hả? Cậu trở nên vô trách nhiệm từ khi nào rồi?”
Nguyệt Chân như phát khùng lên chỉ trích Mặc Lăng Vũ, một người con gái tốt như Khả Hân không nên chịu những ủy khuất thế này.
“Chị bị làm sao vậy? Tôi trúng thuốc nên để cô ta thiệt thòi một chút, còn về mặt quyền lợi tôi có thể nâng đỡ cho cô ta một bước lên mây, vậy còn không đủ sao?”
Mặc Lăng Vũ đang đau đầu lại gặp ngay bà chị lắm mồm này, nên có chút thái độ khó chịu trả lời cô.
“KHÔNG ĐỦ! Cái thứ nghìn vàng của người ta đáng ra nên trao cho người thích hợp mà cậu lại lạnh lùng chiếm đoạt.


Cậu nghĩ cô ấy cũng như đám phụ nữ dơ bẩn ngoài kia à? Nghĩ rằng cứ vứt vào mặt cô ấy một xấp tiền là xong hả? Vả lại tôi thừa biết cậu có thể khống chế được cái loại thuốc xuân dược vớ vẩn đó, trong tủ thuốc của tôi còn thiếu thuốc giải? Hay nói cách khác là do cậu muốn trêu đùa cô ấy, đúng không?”
Trước mặt Nguyệt Chân đang nóng giận lửa hận thiêu đốt, Mặc Lăng Vũ không nói gì như ngầm khẳng định điều đó.
Nguyệt Chân thấy anh ta im thì làm tới, định giáo huấn thằng oắt cứng nhắc trước mặt.

Ai dè Khả Hân lại từ đâu chui ra chống đỡ cho.
“Nguyệt Chân chị đừng trách anh ấy nữa, em là tự nguyện đấy, anh ta mới là kẻ bị hại nhé.”
Mặc Lăng Vũ ngẩng đầu, thấy tinh thần của Khả Hân hôm nay đã tốt hơn so với hôm qua rất nhiều, nhưng anh vẫn khá là bất ngờ gì Khả Hân đột nhiên ra nói đỡ cho mình.

“Thật? Cô không bị ép chứ? Không cần lo, có gì tôi có thể ra mặt trừng phạt anh ta giúp cô.”
Nhưng hành động của Khả Hân khá kì lạ, cô đi tới gần Mặc Lăng Vũ tỏ ra thân mật vô cùng, lại nói:
“Không đâu Nguyệt Chân, em là đơn phương anh ta nên mới nguyện ý để anh ta lấy đi lần đầu.

Nếu không chị nghĩ bây giờ em còn để yên cho Mặc Lăng Vũ sao? Không chừng em đã cầm dao xiên cho anh ấy mấy nhát rồi.”
Nguyệt Chân thấy Khả Hân nói lời chắc chắn như thế, trong lòng lại có chút lay động, cô nghi hoặc nói:
“Thật? Tôi không tin, cô có giỏi chứng minh đi.”

Nói xong Khả Hân không chút chần chừ mà hôn môi Mặc Lăng Vũ để chứng tỏ bản thân chủ động như thế nào.
Anh không biết cô đang muốn làm trò gì nhưng vẫn thuận theo cô hợp tác ăn ý đón nhận lấy bờ môi mềm mại ấy, thỏa thích cắn nuốt.
Sau một hồi hai người họ mới buông môi nhau ra.
“Chị đủ tin chưa? Đừng nói còn muốn xem chuyện khác nhé…?”
Khả Hân lấy tay lau miệng sau nụ hôn ngọt ngào đó, cô cố ý hỏi như vậy để khiến Nguyệt Chân biết khó mà lui.
Nếu là người khác có lẽ Nguyệt Chân đã không tin, nhưng người không bao giờ muốn bản thân chịu thiệt như Khả Hân lại dám làm ra chuyện này nên cuối cùng cũng chịu tin lời Khả Hân.
“Rồi rồi không phải chứng minh nữa.

Giờ cô trở về phòng ngay lập tức cho tôi! Muốn thay chân giả à?”
Nguyệt Chân lật mặt cáu gắt rồi trực tiếp đuổi thẳng cổ Khả Hân về vì lo lắng cho cái chân của cô.
Khả Hân thảnh thơi đi vào xong cũng nhẹ nhàng đi ra, cô còn không quên nhìn Mặc Lăng Vũ một cái trước khi trở về phòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi