VAI DIỄN CỦA ÁC NỮ MINH TINH


Sau những chuyện đã xảy ra, Khả Hân khi trở lại nhà của Mặc Lăng Vũ lại không chút xấu hổ, cô vẫn là cái dáng vẻ an an thường thường, không để lộ chút sơ hở mà trở về.

Cùng lắm thì Mặc Lăng Vũ cảm thấy nghi ngờ mà tra hỏi cô vài lời.
“Em từ đâu về đây? Cả buổi sáng em ở chỗ quái nào? Sao tôi tìm không ra?”
Khả Hân không lo không sợ, an nhiên mà nói:
“Anh chắc là tìm tôi kĩ đấy chứ? Tôi vẫn ở trong khu nghĩa trang đấy thôi.

Chẳng qua thấy anh tới vùng vằng muốn bắt người thì trốn đi, lại không ngờ anh không thèm tìm cho kỹ để tôi thoát được.”
Quả thật, Mặc Lăng Vũ lúc đó đã quá vội vã mà không tìm kỹ lưỡng.

Nhưng không thể nói như thế là Mặc Lăng Vũ sẽ tin tưởng cô tuyệt đối, chắc chắn anh ta vẫn có những nghi ngờ không nói ra.
“Được, coi như là vậy đi.” Mặc Lăng Vũ dùng ánh mắt khó coi, như lườm như mắng, “Thế tại sao em lại muốn trốn ra ngoài đó với Giang Thần Vũ? Tôi không phải đã nói là tránh xa hắn ta ra một chút rồi à? Sao em còn làm trái ý tôi?”
Hôm nay cô vốn đã rất mệt mỏi, sớm định rời đi nhưng bắt gặp câu hỏi vô lý của anh ta thì đành lán chân lại một lúc.
“Anh kiểm soát tôi làm gì? Đến bây giờ quyền tự do đi lại cũng không có à? Nếu không phải do anh nhốt tôi, tôi sẽ bị ép tới mức bỏ trốn đi cùng với Giang Thần Vũ?”
Mấy ngày bị nhốt cô cũng thấy bực lắm, khi cô còn đứng lại nói chuyện với anh một cách lịch sự như vậy đã là một nhẫn nại quá lớn rồi.


Còn muốn mắng cô nữa? Nào có cái chuyện đó.
“Mới có mấy ngày em đã gấp gáp đến thế này rồi.

Muốn tự do đi lại? Dễ thôi, ngay mai em có thể tiếp tục trở lại sân diễn rồi.”
Khả Hân nghe được lời này đương nhiên vui vẻ, nhưng sau những chuyện đã xảy ra thì cô chẳng thể kéo được khuôn miệng mình lên cười một cách thoải mái, phải nói rằng trong vui vẫn có buồn…
“Ừ, tôi biết rồi.

Ngày mai tôi muốn đi tới trường quay thật sớm, vậy nên anh nhờ nhắc chị Nguyệt Chân tới sớm chút nhé?”
Khả Hân nói như đùa cợt, cô thừa biết chị ấy bây giờ đang ở đâu nhưng vẫn cố hỏi một cách ngớ ngẩn.

Chẳng qua cô muốn nghe câu trả lời của Mặc Lăng Vũ thôi.
“Không cần, ngày mai sẽ có người thay chị ta làm người đại diện của em.

Suy cho cùng chị ta cũng không phải người có chuyên môn, đổi người khác sẽ tốt cho em hơn.”
Anh ta không hề có ý định nói cho Khả Hân biết về việc của Nguyệt Chân, nhưng anh lại không biết cô vốn đã biết hết thảy.

Thế nên cô lại càng muốn anh khó xử…
“Nếu tôi cứ muốn chị ấy thì sao?”
Mặc Lăng Tần nheo mày hơi vẻ khó chịu, lại nói:
“Muốn hay không không phải do em quyết định, nghe lời là cách duy nhất hiểu chứ?”
Cô cười nhạt, đối với những chuyện đã rõ biết nhưng vẫn phải giả vờ, cô là một người rất giỏi che giấu.
“Vậy được, đổi thì đổi.” Sau đó Khả Hân lại nhìn anh, “Thế chị ấy đâu? Tôi có chuyện muốn gặp chị ấy.”
Hôm nay tần suất Khả Hân nhắc tới Nguyệt Chân nhiều gấp mười lần ngày thường, Mặc Lăng Vũ càng nghe càng thấy không vừa ý, lại quát tháo:
“Nguyệt Chân Nguyệt Chân, bộ em có vấn đề gì với chị ta à? Sao hôm nay lại nhắc chị ta nhiều thế?”
Cô nhắc chính là khiến anh ta nhớ cho kĩ chị ấy, cô không muốn anh ta quên mất chị ấy từng là người sát cánh bên mình, không muốn anh ta thật sự tin vào lời nói nhăng cuội hồ đồ của Nguyệt Chân.

Khả Hân khẽ nhếch lông mày, nói thẳng:
“Có vấn đề đấy.


Hôm nay chị ấy đã không xuất hiện, tôi chưa thấy chị ấy lần nào cả.”
Sau một hồi nói chuyện với Khả Hân, Mặc Lăng Vũ đã bị chọc tới mức tức anh ách, mặt nổi gân xanh.

Anh ta không thể tiếp tục nói chuyện với Khả Hân nữa.
“Vậy em cứ ngồi đấy mà chờ Nguyệt Chân của em trở về đi.”
Sau đó Mặc Lăng Vũ phất áo rời đi ngay tức khắc.
Khả Hân nửa mãn nguyện, nửa buồn rầu.

Mãn nguyện vì thành công chọc cho Mặc Lăng Vũ điên lên.

Còn buồn rầu, là vì đêm nay lại thiếu mất một tri kỷ.
“Haizz đêm nay chắc ngủ không ngon rồi.”
Sau đó, Khả Hân cũng nhanh bước lên lầu, vào thẳng phòng mình rồi đóng sầm cửa lại…
Còn Mặc Lăng Vũ sau khi bị chọc cho điên lên thì không kiềm được lòng mình, lại rủ Tần Gia Luân đi uống rượu.
“Hôm nay lại còn rủ đi uống rượu.

Sao? Cậu nhận ra bộ mặt thật của con ả kia chưa?”
Một chút ý nghĩ nghi ngờ Khả Hân nhen nhóm trong lòng.

Tần Gia Luân càng lúc một nghi ngờ Khả Hân sau khi cô được đích thân Mặc Lăng Tần giải cứu.


Và ngay cả chuyện cô an toàn trở về cũng là một vấn đề.
“Cậu im đi, ngáo rượu mà còn đòi dạy người tỉnh táo à?”
“Có cậu đang ngáo rượu đấy Mặc Lăng Vũ, cậu rốt cuộc có thật sự nghiêm túc muốn dứt khỏi Mặc Lăng Tần không? Nếu có thì sao ngay cả ai là nội gián cũng không biết?”
Vì một số vấn đề, Tần Gia Hạo đã không cho con trai mình nói ra chuyện Khả Hân có liên quan đến Mặc Lăng Tần, vì vật Tần Gia Luân chỉ có thể nói bóng nói gió cho Mặc Lăng Vũ tự hiểu.
Mặc Lăng Vũ cũng nhanh chóng nảy số trong đầu, nhưng con số này không liên quan đến Khả Hân mà lại liên quan tới Nguyệt Chân.

Anh ta tưởng Tần Gia Luân đang ám chỉ tới Nguyệt Chân…
“Tôi cũng không tin Nguyệt Chân chị ta là nội gián đâu.

Hai mươi năm trời của chúng ta đâu thể nói phản bội liền phản bội đây?”
Mặc Lăng Vũ vừa nói, vừa cảm thấy đầu óc choáng váng, không nhìn rõ được thực tại hay ảo tưởng, dường như sắp ngất đi.
“Chuyện đó là rõ ràng như ban ngày rồi, cậu còn phải nghi hoặc điều gì? Nguyệt Chân chị ta cũng không phải lúc nào cũng là người thành thực, không phải cậu thật sự tin lời hồ đồ của chị ấy đấy chứ?”
Tần Gia Luân sớm nhìn ra vấn đề, anh cố gắng giải thích cho Mặc Lăng Vũ  nhưng đã quá muộn, anh đã gục xuống bàn từ lâu rồi.
Tần Gia Luân thấy điều này cũng không có thái độ bất ngờ gì, lại chỉ nói một câu:
“Tiếc thật, thuốc này phát huy hiệu nghiệm hơi sớm.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi