VAI DIỄN CỦA ÁC NỮ MINH TINH


Vì bị níu chân lại một hồi lâu, nên cô đã lỡ chuyến xe buýt cuối cùng để về nhà.

“Bây giờ thì chỉ có thể bắt taxi trở về thôi.”
Khả Hân đứng bên đường kiếm xe, nhưng lại chẳng có cái xe taxi nào chịu dừng lại để chở cô.

Mà lúc này lại mọc từ đâu ra một chiếc xe Bugatti đen dừng ngay trước mặt cô.

Kính xe dần hạ xuống, khuôn mặt Mặc Lăng Vũ cũng xuất hiện.
“Tới đón tôi sao?”
Khả Hân dò hỏi, nhưng Mặc Lăng Vũ không nói gì, chỉ ra hiệu cho cô mau chóng lên xe.

Xe di chuyển từ từ rồi bắt đầu tăng tốc.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Khả Hân quay sang nhìn anh, cô hỏi anh vì con đường anh đang đi đối với cô rất lạ lẫm.
“Về nhà.” Anh vẫn chú tâm lái xe, qua loa mà trả lời cô.
“Nhà? Đường nhà tôi là hướng ngược lại mà.”
Anh bỗng đạp chân ga, khiến Khả Hân giật mình nói lớn:
“Chậm lại, từ từ mau chậm lại cho tôi!”
Mặc Lăng Vũ không quan tâm lời cô nói, anh quan sát đám súc sinh vẫn còn đang đuổi theo thì lại tăng hết tốc lực, anh đang cố ý phóng nhanh để cắt đuôi lũ cẩu tử bám đuôi.
“Anh điên à? Mau thả tôi xuống xe!”
“Câm miệng, muốn sống thì ngồi yên.”
Mặc Lăng Vũ mắng Khả Hân một câu, anh cần phải chú tâm tìm thời cơ cắt đuôi bọn họ.

Mấy cái đuôi này bám lấy anh nhiều lần rồi, cũng nhờ công của bố anh cả…
Sau một hồi lạng lách đánh võng trên đường cao tốc, cuối cùng hai người bọn họ cũng cắt được cái đuôi rắc rối này.

Khả Hân không hiểu chuyện gì đã xảy ra, liền lên tiếng hỏi:
“Anh bị làm sao mà tự nhiên như phát điên như thế?”
“Bị chó đuổi.” Anh thản nhiên trả lời.
Điều Mặc Lăng Vũ nói quả thực lực cười, có con chó nào chạy trên đường đâu chứ…
“Anh đừng nói là paparazzi nha! Chết tiệt tôi không muốn dính scandal.”

Thấy cô nhóc này đang lo sợ điều không tưởng, Mặc Lăng Vũ bất giác nở nụ cười châm chọc.
“Cô chưa nổi tiếng tới mức có chó săn theo đuôi đâu.

Đừng ảo tưởng nữa.”
Bị dội một chậu nước lạnh như thế thì Khả Hân tụt hứng, cô không thèm nhìn anh nữa, một mực đòi xuống xe:
“Mau thả tôi xuống! Tôi muốn về nhà!”
“Cô chắc là muốn xuống chứ?”
Mặc cho anh hỏi lại lần nữa, Khả Hân nhất quyết muốn xuống xe.

“Mau cho tôi xuống! Tôi tự bắt xe về nhà.”
Và như ý nguyện, cô được anh thả xuống giữa đường, nhưng nhìn tứ phía còn không có lấy một mống người, chứ đừng nói là có xe để mà trở về nhà.

Con đường vắng lặng và chỉ có một mình cô thênh thang lạc lõng.
Chưa kịp định hình, cô vừa hối hận ngước đầu lên thì Mặc Lăng Vũ đã lái xe phóng vèo đi mất.

Mà cô bị bỏ lại, cô lại chẳng biết đường nào để đi.
“Đây nhất định là trả thù, nhất định là đang trả thù aaa!”
Đến bây giờ hối hận thì đã chẳng còn kịp nữa, Mặc Lăng Vũ đã chạy mất, cô cũng đã bị bỏ lại.

Điện thoại cả ngày không sử dụng tới nên vẫn còn đầy pin, nhưng mà câu chuyện ở đây là chỗ này không có sóng, muốn gọi người cứu trợ tới cũng không được.
Khả Hân bất lực cởi đôi giày cao gót ra bước bộ về hướng ngược lại.

Cho dù cô còn chẳng biết nơi đây là chỗ quái đản nào.
“Mặc Lăng Vũ anh cứ đợi đấy cho tôi.

Rồi sẽ có ngày tôi phải khiến anh cầu xuống cầu xin tôi!”
Khả Hân nhăn mặt nhó mày quyết tâm thực hiện lời hứa cô vừa nói đó.

Nếu không, cô không phải Huyền Khả Hân.
Nhưng cô không biết cái người tưởng chừng đã bỏ cô đi đó lại đang lẳng lặng đi bộ theo cô từ phía sau.


Anh ta chỉ muốn cho cô một bài học mà thôi, ai ngờ cô vậy mà không thèm gọi anh lại, tự nguyện quốc đường bộ.
“Cô bé đừng có trách tôi vô tâm, là do cô ngu ngốc không có mồm miệng thôi.”
Rồi cứ như thế, một người đi một người dõi theo, cho tới một đoạn thời gian sau đó, Khả Hân đau chân dừng lại bên vệ đường.

Mặc Lăng Vũ vốn định tới trước mặt cô, bỗng nhiên từ phía xa có ánh sáng đèn ô tô rọi tới, di chuyển dần tới trước mặt của Khả Hân.

Cô vui mừng tới chảy nước mắt.
“May chết tôi rồi.

Người ấy có thể cho tôi quá giang không?”
Khả Hân mạnh dạn bước tới gõ cửa xe.
“Khả Hân? Sao cô lại ở đây vậy?”
Thuấn Dư hạ kính ô tô rồi nhìn cô mà nói.
“Tôi bị tên hỗn đản vứt lại đây.

Còn anh sao lại ở chỗ này?”
Khả Hân gượng dậy với đôi chân bị thương của mình.

Thuấn Dư thấy thế cũng liền xuống xe mở cửa cho cô vào bên trong.

Sau đó anh quay xe trở về thành phố.
Mà ở phía khác Mặc Lăng Vũ đang tức giận sau khi thấy Khả Hân lên xe của tên trợ lý.

Anh nhanh chóng trở lại xe rồi cấp tốc phóng ô tô về biệt thự của mình.

“Tôi có làm phiền anh quá không?”
Khả Hân lên tiếng hỏi Thuấn Dư.

Anh ta vốn định trả lời thì một cuộc gọi tới khiến anh suýt chút thì ù tai.

“Mau cút về biệt thự A ngay cho tôi! Mười phút sau không có mặt thì tôi bắt cậu đánh răng cho tiểu cẩu nhà tôi một tháng.”
Cuộc thoại tới này không ai khác chính là của Mặc Lăng Vũ, Thuấn Dư tự nhiên bị anh nạt thì không hiểu kiểu gì.

Anh đã đồng ý đưa cô về thành phố rồi, bây giờ quay trở lại thì quả thực có chút ngại ngùng.
“Có chuyện gì à?”
Khả Hân nhìn sắc mặt khó coi của Thuấn Dư thì cũng đoán được vài phần.
“Thật ngại quá, tôi không thể đưa cô về được rồi.

Ông chủ gọi tôi có chuyện gấp, hay là cô đi cùng tôi tới đó đi nha.”
Khả Hân tuy vẫn còn giận chuyện vừa rồi mà Mặc Lăng Vũ đã làm.

Thế nhưng thấy Thuấn Dư khó sử như thế cô cũng không tài nào nhắm mắt không quan tâm được.

Vậy nên cuối cùng cô cũng đồng ý đi theo anh ta về gặp Mặc Lăng Vũ.
“Được rồi, anh cho tôi đi nhờ xe nên tôi cũng không có ý kiến gì.

Anh cứ đưa cả tôi đến gặp sếp anh là được.”
“Cám ơn cô đã thông cảm cho tôi.

Tôi hứa sẽ đưa cô về nhà an toàn sau khi xong chuyện.”
Thuấn Dư nói xong thì lập tức quay xe trở về biệt thự A theo lời của Mặc Lăng Vũ đã nói.

Còn Khả Hân vì quá mệt cũng thiếp đi trên xe.
[...]
Mặc Lăng Vũ ngồi trong căn biệt thự của mình, cho tới khi Thuấn Dư tới thì anh kéo một mạch anh ta vào thư phòng nói chuyện, đúng hơn là bàn kế hoạch.

Bọn họ ngồi trong đó cả mấy tiếng cho tới khuya, bỏ mặc Khả Hân vẫn đang ngủ quên trong xe.
Nhưng cô cũng mau chóng thức dậy vì mùi thức ăn ngon đang mời gọi cô từ trong cơn mê.

Cô bất giác bước ra khỏi xe rồi đi theo mùi hương mà tiên vào biệt thự.
Lúc này đám người ôm nhau trong thư phòng cũng thấy đói mà nghe lời ông quản gia mà đi ra ngoài ăn bữa khuya.
Mặc Lăng Vũ vừa mới bước ra ngoài đã nghe ồn ào ở ngoài cửa, anh liền bước ra xem là có chuyện gì.
“Ơ hay, mấy người thả tôi ra!”
Khả Hân bị đám vệ sĩ bên ngoài biệt thự bắt giữ lại vì bị coi là kẻ đột nhập.
“Mau nói, cô là người của ai? Lại ngu ngốc mò tới tận đây để ám sát cậu chủ? Nếu đã bị bắt thì đừng hòng thoát chết.”
Khả Hân bị đè xu.ống thì kêu lên đau đớn:

“Ái đau đau, tôi là con gái đó, các người không biết thương hoa tiếc ngọc là gì à?”
“Chuyện gì mà ầm ĩ thế?” Mặc Lăng Vũ bước tới và hỏi.
“Chúng tôi bắt được tên đáng nghi đang lấp ló ở ngoài vườn thưa ông chủ.”
Đám vệ sĩ chỉ làm đúng chức trách của mình là bảo vệ chủ nhân.

Bọn họ chưa bao giờ thấy Khả Hân bao giờ nên cô trong mắt bọn họ không khác gì kẻ đột nhập là mấy.

Nên chuyện nhẹ tay đương nhiên là không thể.
“Không phải cô nói là bắt xe về nhà à? Sao lại biến thành kẻ đột nhập rồi?”  Mặc Lăng Vũ châm chọc mà nói.
Thuấn Dư cũng mau chóng chạy ra xem chuyện gì, thấy Khả Hân đang bị bắt lại thì anh liền lao nhận tội:
“Ông chủ à, là lỗi của tôi.

Là tôi tự ý đem cô ấy tới đây.”
“Nè nè, kêu bọn họ thả tôi ra đi.” Khả Hân uất ức nói.
Mặc Lăng Vũ cũng phẩy tay ra hiệu cho bọn họ thả cô ra.

Khả Hân mặt nặng mày nhẹ trực tiếp đi lên phía trước, cô muốn đi theo tiếng kêu của dạ dày mà đến bên cạnh bàn thức ăn đang vẫy gọi cô.

Nhưng Mặc Lăng Vũ thì lại không để yên cho cô vào bên trong, anh đứng chặn trước mặt cô.
“Cô muốn làm gì? Đây là nhà tôi chứ không phải nhà cô.”
“Giờ này rồi, tôi không quan trọng mấy thứ đó.”
Khả Hân mặc kệ Mặc Lăng Vũ, cô bước sang một bên rồi bước thẳng vào bên trong.

Xong cô cũng ngập ngừng trước cửa sau khi anh nói:
“Nếu như cô bước vào trong, thì nơi đây chính là nhà cô.

Có giỏi thì đi vào.”
“Nhà thì nhà, tôi vừa hay thiếu chỗ ở rồi.”
Nói xong cô liền nhẹ nhàng bước vào trong căn nhà mới của mình không chút do dự.
Mặc Lăng Vũ chỉ nhẹ mỉm cười, anh quay sang tên trợ lý đang mừng thầm thoát chết kia, lại dọa:
“Mai cậu nhớ chuẩn bị bàn chải để đánh răng cho con tiểu cẩu sau nhà.

Đúng rồi, quay xe trở về mang đồ đạc của cô ta tới đây.”
“Ông chủ tôi đâu có làm gì sai đâu chứ! Ngài muốn tôi sống sao đây?”
Mặc Lăng Vũ thản nhiên bước vào bên trong, anh không quan tâm trợ lý Dư đang gào thét không thành lời ở ngoài cửa….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi