VAI DIỄN NGỌT NGÀO CỦA ANH CHỜ EM CHẮP BÚT

Hậu đài tác giả nhắc nhở:【 Xác nhận đăng chương mới? 】

Mặc dù Lạc Lạc dùng mắt quá độ có hơi choáng váng nhưng cô vẫn kiểm tra lỗi chính tả và lỗi ngữ pháp từ đầu tới cuối ba lần rồi mới cẩn thận click vào ô xác nhận.

【 Đăng chương thành công, nhấn xem chương mới nhất. 】

Cuối cùng cũng trả được một phần mà cô đã nợ độc giả vào tuần trước.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lạc Lạc thở phào một hơi, dụi dụi con mắt, cô đã buồn ngủ đến mức không trụ được nữa rồi.

Phần chương mới còn lại thì để ngày mai bổ sung đi, cô thật sự không viết nổi nữa.

Cũng sắp mười hai giờ rồi.

Cô rửa mặt, ngồi trên bàn máy tính chậm rãi vươn vai một cái rồi bò đến trên chiếc giường nhỏ đặt cạnh tường chuẩn bị đi ngủ. Nhưng mà cứ ngay lúc này một nhóm sáng tác trong QQ của điện thoại như bị spam, tiền lì xì quét điên cuồng.

Trước đây cô không biết nhóm sáng tác là cái gì nhưng dẫu sao bản thân cô vẫn là một người trà trộn vào anime, cũng không hiểu sao lúc trước lại bị kéo vào mấy nhóm này nữa.

Tên của nhóm này là “Con tôm nhỏ quyết chí muốn thành thần”, người trong này đều là những tác giả lúc trước bị vùi dập giữa chợ tự tạo nhóm an ủi lẫn nhau. Nhưng theo thời gian trôi đi, giữa những tác giả cùng thời đã bắt đầu xuất hiện sự chênh lệch.

Không ngờ hôm nay nhóm chat im ắng lâu ngày lại đột ngột đông vui nhộn nhịp trở lại.

Lạc Lạc tò mò lướt lên trên xem thứ, hóa ra trong nhóm này có một tác giả tên là ‘Mật Tâm’ đã bán kịch bản phim thành công, vì thế cô ta đang ăn mừng với mọi người trong nhóm.

Chủ nhóm:【 Mật Tâm của chúng ta là bé cưng đầu tiên bán được kịch bản phim! Vỗ tay cổ vũ để đại thần Mật Tâm mang chúng ta bay cùng nào! Tôi biết mọi người vẫn chưa ngủ đâu, tất cả những ai đang online đều ngoi lên giật lì xì đi nào!! 】


Nói xong, chủ nhóm chủ trì đại cuộc, dẫn đầu phát một bao lì xì khuấy động bầu không khí.

A Cửu:【 Tâm Tâm giỏi quá đi!!! 】

Tác giả Hướng Dương:【 Đờ mờ, bán được kịch bản phim luôn! Mật đại thần ghê gớm đấy! 】

Uyển Nhược Chu Lưu:【 Hâm mộ Tâm Tâm thật đó, nếu như tôi có một bộ bán được kịch bản phim thì đời này viên mãn rồi… 】



Mật Tâm:【 Cảm ơn mọi người nha, thật ra tôi cũng chẳng ghê gớm gì đâu, chỉ là bán bản quyền kịch bản một bộ webdrama thôi, hơn nữa cũng chỉ có 50 vạn giá cải trắng* thôi, khiêm tốn một chút. 】

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

*giá cải trắng: Bắp cải được gieo sau vụ thu hoạch ngô mùa thu và các loại cây trồng khác. Nó được thu hoạch vào đầu mùa đông. Nó có sản lượng lớn và dễ trồng trọt, nhưng lại đòi hỏi phải có đất để lưu trữ. Do đó, khi cùng lúc thu hoạch thì giá cải sẽ rất rẻ. Thuật ngữ "giá bắp cải" hiện được sử dụng để mô tả một mặt hàng rẻ và giá cả phải chăng, và đã được sử dụng rộng rãi trong giảm giá và bán hàng trong lĩnh vực thương mại.

Sau đó Mật Tâm tự phát liên tục năm bao lì xì nữa.

Có rất nhiều người từ lúc vào nhóm đến bây giờ chưa từng nói câu nào cũng nhảy ra giật lì xì, tiếp tục quét màn hình.

Vốn dĩ Lạc Lạc không có hứng thú gì, nếu như cô nhớ không lầm thì trước đây Mật Tâm này còn từng bị tố là đạo văn. Khi cô nhìn thấy ba chữ “giá cải trắng” đi sau con số 50 vạn thì không hiểu sao cảm thấy khá gai mắt.

Giá thị trường của kịch bản phim chuyển thể là bao nhiêu thì cô cũng không rõ lắm, dù sao nếu cô có được nhiều tiền như vậy thì ít nhất ngân hàng cũng không cần giục cô thanh toán sổ sách hàng tháng.

Cô khẽ thở dài một tiếng, đang định tắt khung chat để đi ngủ thì không biết vì sao điện thoại lại lag một hồi, sau đó tự động mở cái lì xì kia ra.


10.11 đồng, vua may mắn.

Lúc cô nhìn thấy ba chữ “Vua May Mắn” nhảy ra, Lạc Lạc sợ đến nỗi tay mềm nhũn, điện thoại di động suýt chút đã rơi xuống cằm cô.

Chẳng mấy chốc chủ nhóm cũng chủ động @ cô:【 Lâu rồi không thấy cô ngoi lên, chắc Lạc đà nhỏ cũng biết rồi nhỉ? Quyển “Đàn anh ngọt ngào” của Mật Tâm đã ký được hợp đồng kịch bản phim thành công rồi đó, nghe nói tới lúc đó bên sản xuất có thể sẽ mời cô ấy làm biên kịch, tự viết kịch bản cho bộ phim này nữa đấy! 】

Không ngờ người nọ chẳng những @ cô mà còn nói lại chuyện này một lần nữa buộc cô phải tỏ thái độ.

Lạc Lạc vắt hết chất xám, hai phút sau chỉ gửi đi một câu:【 Ừ, tôi biết rồi. 】

Câu tiếp theo cô đang thống nhất lại câu từ định gửi vài lời chúc mừng nhưng không biết vì sao trong nhóm chợt trở nên nhạt nhẽo.

Có phải vì biểu hiện của cô không giống cổ vũ lắm không?

Mật Tâm lên tiếng đầu tiên:【 Bút danh của cô là Lạc đà nhỏ màu hồng đúng không? Tuần trước tôi còn thấy truyện của cô và tôi được đề cử trên trang chủ, sao sau đó lại không thấy cô đâu nữa vậy? Ở trong giới này của chúng ta, bí quyết thành công ngoại trừ có thiên phú thì còn cần phải kiên trì nữa, chứ cứ quỵt chương như cô là không thành công được đâu. 】

Bây giờ Mật Tâm đã được coi là một tiểu thần, lên đầu trang web gì đó chỉ là chuyện như cơm bữa, bình thường cô ta cũng thích lấy điệu bộ của một người thành công để chia sẻ kinh nghiệm với mọi người.

Lạc Lạc vẫn chưa nhận ra cảm giác ưu việt* của cô ta trong mấy câu này, cô chỉ trung thực trả lời lý do quỵt chương:【 Thật ra tôi rất ít khi quỵt chương, tuần trước tôi có chút chuyện nên mới có tình trạng như vậy... 】

*Tự cho mình hơn hẳn người khác.

Mật Tâm:【 Trong đời ai mà chả gặp phải chuyện riêng khó tránh chứ, nhưng cô xem lại thái độ sáng tác này của cô đi đã, làm vậy chẳng được tí nào. Cô có biết vì sao nhiều năm trôi qua mà cô vẫn không thể thành thần được không? 】

Lạc Lạc hơi ngẩn ra, cô thật sự không biết.


Đúng lúc này, không biết Mục nhảy đâu ra:【 Mật Tâm, hình như lần trước tôi còn thấy tên cô trên trung tâm tố cáo đạo văn nữa đó, đúng là toát mồ hôi hộ cô luôn, tôi sợ năm mươi vạn kia của cô sẽ khá nguy hiểm đấy. 】

Vừa nhắc tới việc đạo văn, Mật Tâm lập tức phản ứng dữ dội:【 Cậu nói tôi đạo văn à? Cậu là ai hả? Tôi chọc gì tới cậu chưa? 】

Mục:【 Tôi có nói gì đâu, tôi chỉ thấy bây giờ tên cô vẫn còn treo trên trung tâm báo cáo đạo văn nên tốt bụng muốn nhắc nhở cô thôi. 】

Mật Tâm:【 Tôi phục cái thói ganh đua ngày nay thật đấy! Thấy tôi ký được hợp đồng kịch bản phim thì lấy chuyện tôi đạo văn ra nói, chi bằng tự mình tập trung viết ra một bộ tiểu thuyết có thành tích đi, phiền cậu hãy chờ bản thân trở thành tác giả có sức ảnh hưởng rồi tới ganh tiếp nhé, đúng là cạn lời! 】

Mục:【 Vậy bây giờ cô đang chủ động thừa nhận việc mình đạo văn à? 】

Mật Tâm:【 Ha ha, cho dù tôi có đạo văn thì cũng kiếm được nhiều tiền hơn cậu! Đồ xui xẻo* chết tiệt, có giỏi thì cậu cũng bán được kịch bản phim đi! 】

*Người xưa cho rằng “ngã nhào trên phố” là một hành động xui xẻo, vì thế phát triển thành một từ mắng người khác. “Ngã nhào trên phố” là đến từ cách dùng từ của Việt ngữ (tiếng Quảng Đông, còn gọi là Việt ngữ, là một nhánh chính của tiếng Trung được nói tại miền Nam Trung Quốc)



Lạc Lạc thấy Mục nhảy ra trên màn hình thì sửng sốt một lát, cô sợ đến mức không dám nói câu nào.

Đang yên đang lành mà bầu không khí lại trở nên lúng túng rồi…

Sau đó chủ nhóm thật sự không xem nổi nữa nên đứng ra khuyên can, đại thần Mật Tâm mắng xong một trận, cuối cùng tức tới mức out ra khỏi nhóm, việc này mới coi như tạm kết thúc.

Trong nhóm lại khôi phục trạng thái lạnh tanh vắng ngắt như bình thường.

Đây là lần đầu tiên Lạc Lạc nhìn thấy Mục cãi nhau với người khác, tuy là trong mấy câu của cậu không hề có một chữ th.ô tục nào, nhìn sơ qua thì khá giống với phong cách nói chuyện trên trời dưới đất bình thường nhưng vẫn có vài chỗ vượt quá tưởng tượng của cô về cậu.

Sau đó Mục cũng không tìm cô săm soi chuyện này, nhưng mà cô không thích Mật Tâm chính là thật, cô ta làm chuyện gì cũng đều thích đầu cơ trục lợi. Trong cái xã hội này, có lẽ loại người thông minh biết trục lợi như Mật Tâm mới dễ thành công ấy nhỉ?

Lạc Lạc biết mình khá đần, từ trước đến nay cô cũng không kỳ vọng nhiều lắm, chỉ hy vọng có thể sớm trả hết khoản nợ rồi sau đó chuyên tâm viết một tác phẩm có thể khiến mình vui vẻ.


-

Một tuần không ra khỏi cửa, những ngày tháng vùi đầu gõ chữ chẳng mấy chốc đã yên bình trở lại.

Từ sau cốc trà sữa kia cô cũng chưa từng gặp lại Phó Nhiên nữa, hai lần gặp mặt anh lúc trước chỉ giống như một giấc mộng không đẹp mà thôi.

Buổi chiều hôm nay ve sầu không ngừng kêu vang bên ngoài khung cửa sổ, cây quạt điện nhỏ bé trong phòng phát ra âm thanh “phần phật” có quy luật, Lạc Lạc đang nằm ngủ say trước máy tính.

Bây giờ chính là thời điểm nóng nhất, mồ hôi lấm tấm rỉ ra làm những sợi tóc mái và vầng trán trắng nõn của cô dính vào nhau, cái miệng nhỏ đỏ hồng hơi hé ra, nhả ra tiếng ngáy yếu ớt ngọt ngào.

Tới khi cánh tay cô bị đè có hơi nhức mỏi thì cô tỉnh lại một lát, vừa ngẩng đầu đổi một cánh tay khác làm gối rồi tiếp tục ngủ say.

Có lẽ vì thời tiết quá nóng nên càng ngủ cô càng cảm thấy có hơi cảm nắng, Lạc Lạc mơ mơ màng màng không rõ mình đã ngủ được bao lâu rồi.

Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen đã kéo đến, trên không trung có vài tia chớp xẹt qua, tiếng sấm ì ầm từng trận giống như thế giới đã bị thay đổi hoàn toàn mới so với trước khi cô ngủ.

Lạc Lạc biết mình không thể ngủ nữa, cảm giác ngủ trưa nhiều quá cũng không tốt lành gì.

Cô hoa mắt chóng mặt nâng cổ lên, uống một hớp nước, sau đó nhìn thấy phần tin nhắn chưa đọc trong giao diện hậu đài tác giả đang nhấp nháy liên tục.

Nháy đến mức khiến đầu cô càng đau hơn.

Cô vươn bàn tay tê rần nắm lấy con chuột, vừa mở ra đã thấy:

【 Bạn có một tin nhắn chưa đọc: Bộ phận biên tập bản quyền đang liên hệ với bạn. 】

【 Bạn có một tin nhắn chưa đọc: Bộ phận biên tập bản quyền đang liên hệ với bạn. 】



【 Bạn có một tin nhắn chưa đọc: Bộ phận biên tập bản quyền đang liên hệ với bạn. 】


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi