VAI PHẢN DIỆN CÙNG TA XÂY DỰNG SỰ NGHIỆP

Editor: Triên

Beta: Lục

Ngoại thành thành Thanh Châu.

Cũng như bao ngày khác, hôm nay Lưu Thải vẫn ra ngoài từ rất sớm.

Nàng vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp Tần Việt ở cách vách.

“Ngươi có thể ra quặng rồi sao?” Nàng quan tâm hỏi.

Tần Việt gật đầu. Sau khi nghỉ ngơi vài ngày hắn cũng khá hơn nhiều rồi, lại cộng với hôm qua hắn đã bước vào luyện khí, nên dĩ nhiên là hôm nay hắn có thể ra ngoài.

Lưu Thải cũng xem như là nhìn Tần Việt lớn lên, nên nàng vẫn có thể trò chuyện với hắn được vài câu. Đang nói, bỗng nhiên nàng lại nhắc tới thành chủ.

“Ta nghe nói thành chủ sai người tặng đồ cho ngươi?”

Ở ngoại thành không có gì là bí mật cả. Mọi người đều sống gần nhau, chuyện gì xảy ra người chung quanh đều biết hết chứ đừng nói tới chuyện đại sự như tu sĩ tới đây.

Tần Việt gật đầu, ánh mắt không kiềm được nhu hòa.

Hắn không ngờ thành chủ lại sai người đưa áo lông tới cho hắn.

“Thành chủ tặng đồ vật cho ngươi. Đây là áo lông được làm từ lông của nhung thú, có giá trị thiên kim. Ngươi phải cất giữ thật cẩn thận, chớ có phụ lòng của thành chủ.”

Tần Việt chưa từng nghe nói nhung thú là cái gì, hắn lục lại trong truyền thừa hết nữa ngày mới biết được ý nghĩa của loại linh thú này.

Quả nhiên là giá trị thiên kim.

Hắn không nỡ mặc cho nên đã đặt nó trong ngăn tủ rất cẩn thận, bên cạnh là cái bình sứ trắng đựng kẹo. Mỗi ngày hắn đều phải xem một lát mới ngủ được.

Nghe Lưu Thải nhắc tới thành chủ, tuy trong lòng Tần Việt có chút vui vẻ le lói nhưng hắn lại không muốn tiếp tục nói tới vấn đề này.

Lưu Thải biết tính tình hắn nên cũng không hỏi nhiều, hai người cứ thế yên lặng đi tới Thanh quặng.

Thông thường vào giờ này là ở bên ngoài quặng luôn yên tĩnh, bởi tất cả mọi người đang chờ ăn cơm sáng. Nhưng hôm nay lại có tiếng ồn ào.

Lưu Thải thấy vậy cũng kinh ngạc: “Có chuyện gì mà nhiều người ở đây thế này?”

Đó giờ nơi này là địa bàn của khu một, tại sao hôm nay người từ khu hai, khu ba và cả khu bốn cũng kéo tới?

Có người nghe vậy thì trả lời: “Không biết, nghe nói lát nữa quản sự có chuyện muốn tuyên bố. Cứ xếp hàng trước đi.”

Lưu Thải đi xếp hàng với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Tần Việt cũng nhìn xung quanh đánh giá một lượt.

Trong quá khứ hắn là phàm nhân, tất nhiên không cảm giác được linh lực dao động. Hôm qua hắn mới bước vào luyện khí kỳ, nhưng hôm nay hắn cẩn thận cảm thụ thì vẫn có thể cảm nhận được một chút linh khí mênh mông lại hỗn độn ở xung quanh.

Nếu là tu sĩ bình thường thì sẽ chẳng tu luyện được ở trong hoàn cảnh như vậy, thậm chí còn dẫn đến bị hao hụt căn cơ. Thế nhưng hắn thì khác.

Công pháp mà hắn tu luyện, vừa hay lại cần loại linh khí hỗn loạn này.

Có thể nói, lần Thiên Đạo cơ biến kia là chỗ dựa lớn nhất của hắn.

Tần Việt vừa thu lại ánh nhìn của mình thì bốn vị quản sự cũng đi tới.

Hắn nhíu mày, ở mạch khoáng đã nhiều năm nhưng Tần Việt chỉ thấy mặt của quản sự Lý. Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cả bốn quản sự đều tới?

Quản sự Lý cũng không muốn tới, nhưng mà người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Thành chủ đã có lệnh, hắn nào dám không nghe theo.

Mặt quản sự Lý lạnh lùng, nói: “Hôm nay triệu tập các ngươi đến đây là vì có việc muốn tuyên bố. Theo lệnh của thành chủ, từ hôm nay trở đi muốn tổ chức lại Thanh quặng.”

Dứt lời, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Tổ chức lại Thanh quặng? Rốt cuộc là có ý gì đây?

“Đầu tiên là sự thay đổi về mặt nhân viên. Từ hôm nay trở đi, Thanh quặng không còn chức vụ quản sự mà sẽ trang bị thêm bốn bộ môn. Ta và ba vị quản sự khác sẽ phụ trách đảm nhiệm bốn bộ môn này.”

Hắn nói không nhanh, bởi vì sợ mọi người ở phía dưới nghe không hiểu. Nhưng cho dù đã nói chậm rồi, mọi người vẫn mờ mịt nhìn hắn.

Quản sự Lý cũng không để ý lắm. Dù sao vẫn còn hai ngày, có ngốc cỡ nào cũng đủ để hiểu rõ cách làm việc ở Thanh quặng rồi

Đầu tiên hắn giới thiệu chức trách của Bộ Sản Xuất, kế tiếp ba vị quản sự kia cũng giới thiệu Bộ An Toàn, Bộ Tài Vụ và Ban Tổng Hợp phải làm gì.

Tiếp đó là phân đoạn mà bốn vị quản sự ghét nhất —— tất cả cán bộ đều phải có mặt đầy đủ.

Đây cũng là yêu cầu của Tô Thu Duyên. Từ người phụ trách mỗi bộ môn cho đến tổ trưởng sản xuất và mỗi cá nhân trong tổ bộ môn. Mỗi người đều phải nói rõ ràng chức trách của mình, sẵn đó nêu lên suy nghĩ của bản thân cho mọi người nghe và biết được sau này bọn họ làm việc như thế nào.

Vì để tránh việc bọn họ không biết bộc lộ suy nghĩ như thế nào, Tô Thu Duyên còn hữu nghị đưa lên một cái khuôn mẫu.

Tối hôm qua quản sự Lý dựa theo mẫu để viết bản thảo. Nhớ tới nội dung của bản thảo kia, mặt già như ông cũng cảm giác da mặt mình không đủ dày.

Hắn thanh thanh giọng, lỗ tai hơi đỏ lên, nói: “Ta là Lý Duy Sinh, năm nay 55 tuổi, là Trúc Cơ tầng thứ nhất tu sĩ. Trước mắt, ta sẽ đảm nhiệm chức bộ trưởng Bộ Sản Xuất. Nhiệm vụ chủ yếu là phụ trách giúp mọi người khai thác linh thạch. Những ngày làm việc sau này, ta nhất định sẽ cần cù chăm chỉ và cẩn thận, sẽ cống hiến hết mình vì Thanh quặng tăng thu nhập, tăng gia sản xuất!”

Những lời này vừa nói ra, bất kể là phàm nhân hay tu sĩ đều sợ đến ngẩn người.

Bọn họ mới chỉ được thấy bộ dáng nói năng lạnh nhạt của quản sự Lý, thật sự chưa từng ngờ có ngày còn nghe được hắn nói bản thân sẽ cần cù chăm chỉ và cẩn trọng.

Thật giống như đang nghe thiên thư.

Nhưng không đợi bọn họ phản ứng lại, ba vị quản sự kia cũng bắt đầu nói chuyện.

Nội dung cũng không khác quản sự Lý là mấy, nhưng bọn họ đều thể hiện rằng bản thân sẽ nỗ lực công tác.

Thường ngày bốn vị quản sự này là lười biếng nhất, chẳng lẽ hôm nay uống nhầm thuốc?

Ngay sau đó bọn họ lại nhìn thấy có người đi ra từ trong đám tu sĩ, kế tiếp người nọ cũng bắt đầu đỏ mặt đứng diễn thuyết.

Các phàm nhân bỗng có cái nhìn hoàn toàn mới về tu sĩ thành Thanh Châu.

Ấn tượng về các tu sĩ đó trong mắt họ đều không tốt lắm. Phần đông bọn hắn đều thực hung dữ, chỉ biết dùng roi đánh họ. Nhưng khi đối mặt với Thiên Nguyên Tông, bọn hắn lại cúi đầu khom lưng, chỉ biết vẫy đuôi lấy lòng.

Nhưng hôm nay các tu sĩ đứng ở đó, ai nấy đều thẳng lưng nói chuyện, giống như biến thành người khác – người mà bọn họ không quen biết.

Chờ nhóm tu sĩ đó nói xong từng việc một, ánh nhìn của quản sự Lý lại chuyển về hướng các phàm nhân.

Các phàm nhân thấy vậy lập tức cúi đầu, cho rằng Lý quản sự lại muốn gây khó dễ gì đó cho bọn họ.

Không ngờ quản sự Lý lại nói: “Dựa theo yêu cầu của thành chủ, mỗi tổ nhỏ của Bộ Sản Xuất phải bầu ra một vị phó tổ trưởng. Phó tổ trưởng phải là phàm nhân có kinh nghiệm đào quặng, vì vậy những ai có hơn hai mươi năm kinh nghiệm trong nghề đều đứng sang một bên.”

Thông tin vừa được truyền ra, các phàm nhân đều ngây ngốc.

Phó tổ trưởng? Bọn họ có thể đảm nhiệm chức phó tổ trưởng?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai dám đứng ra phía trước.

Quản sự Lý nhíu mày: “Chẳng lẽ các ngươi tính cãi lại mệnh lệnh của thành chủ sao?”

Nói đến đây, những người phù hợp với điều kiện đều lần lượt đứng dậy, bao gồm cả Lưu Thải.

Quản sự Lý đếm một lượt, các phàm nhân đứng ra tổng cộng có 35 người, vẫn chưa đủ người để đảm nhiệm chức phó tổ trưởng.

Trước mắt phàm nhân ở khu vực khai thác mỏ tổng cộng có 420 người, tu sĩ bị phân đến Bộ Sản Xuất có 42 người, tổng cộng bị chia làm 42 tổ nhỏ Bộ Sản Xuất và mỗi tổ nhỏ lại cần có một phó tổ trưởng. Như vậy tính ra vẫn còn thiếu vài người.

Nhưng chuyện này không phải vấn đề gì lớn, cứ sắp xếp ổn thỏa cho những người này trước, còn lại mấy tổ thiếu phó tổ trưởng kia cũng không đáng lo.

“Vậy trước mắt các ngươi sẽ đảm nhiệm chức phó tổ trưởng này. Lát nữa các ngươi hãy tự giới thiệu mình với mọi người. Giới thiệu xong thì dựa theo danh sách phân tổ một lát sẽ được công bố, các ngươi sẽ dẫn theo thợ mỏ của mỗi tổ đi tìm quặng mỏ mới.”

“Thành chủ nói hai ngày này không cần xuống quặng. Mọi người chỉ có hai nhiệm vụ là làm quen với quy định mới và tìm quặng mỏ mới.”

Quản sự Lý lại nói tiếp: “Ta không ngại nói cho các ngươi biết bây giờ lương thực trong thành nhiều nhất chỉ đủ ăn trong một tháng. Một tháng sau nếu không có đủ linh thạch, mọi người đều sẽ bị đói chết.”

“Thành chủ anh minh đã giúp chúng ta tìm ra quặng mỏ mới, còn chỉ cho chúng ta cách để tìm ra nó. Lần này các ngươi phỉa cố gắng mà làm cho ra, ai dám lười biếng thì đừng mong có cơm ăn, đã nghe rõ chưa?!”

Nhờ vào chính sách thống trị mạnh bạo trước kia của Thiên Nguyên Tông, nên dù rằng nhân sự Thanh quặng có sự thay đổi cực lớn như thế, quy định mới vẫn được chấp hành hết sức thuận lợi.

Qua một canh giờ, rốt cuộc cũng chia xong tổ cho toàn bộ khu vực khai thác mỏ.

Tần Việt thuộc tổ thứ ba mươi lăm, vừa hay có phó tổ trưởng là Lưu Thải, còn tổ trưởng lại là một tu sĩ Luyện Khí kỳ không quen biết.

“Thành chủ nói nếu muốn tìm hoàng anh thạch thì phải tìm mạo thạch trước. Mọi người đem này hai loại đá này phân biệt trước đã. Ai tìm được mạch khoáng mới thì người đó sẽ được ăn thêm một chén cơm. Được rồi, nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là đi tìm ở phía đông, tất cả không ai được lười biếng!”

Tất cả khu vực khai thác mỏ đều nhanh chóng lên đường.

Suy cho cùng thì việc có thể tìm được quặng mỏ mới hay không cũng liên quan đến kế sinh nhai sau này của bọn họ. Chỉ đáng tiếc là hết một ngày vẫn không ai không tìm được quặng mỏ mới.

Tâm trạng quản sự Lý cũng u sầu theo. Trước đó bọn họ có đi đến quặng mỏ duy nhất tìm được kia, số lượng linh thạch có thể khai thác trong đó cùng lắm là đổi lại được một tháng lương thực.

Nếu vẫn không tìm thấy quặng mỏ mới, bọn họ thật sự sẽ chết đói.

Nhưng Thanh quặng bị khai thác đã trên trăm năm, đúng thật là đã khô kiệt. Không biết bọn họ có vận khí hay không, có thể tìm được quặng mỏ chưa bị khai thác nữa hay không.

Các quản sự sầu, các tu sĩ cũng sầu theo.

Nếu không có thành chủ mới thì đúng ra theo dự tính ban đầu của bọn họ là bọn họ sẽ đem số lương thực vốn được phát cho phàm nhân chuyển thành của mình hết. Làm vậy dù gì cũng thể sống thêm được mấy ngày không phải sao?

Nhưng bây giờ thành chủ mới tới hạ lệnh cho các phàm nhân ăn đủ một ngày ba bữa cơm, việc này thật không dễ dàng.

Tuy hiện giờ lượng lương thực phát ra chỉ vừa đủ đáp ứng nhu cầu thiết yếu nhất của mỗi người thôi, nhưng trong mắt của bọn họ, như vậy là các phàm nhân đã làm lãng phí không ít lương thực.

Không phải bọn họ chưa từng nghĩ tới chuyện rời khỏi Thanh Châu, nhưng rời khỏi Thanh Châu thì có thể đi đâu bây giờ?

Đêm vừa đến là toàn bộ Tiên Lục lại che kín chướng khí. Nếu không có trận pháp bảo vệ, bọn họ rồi cũng sẽ chết ở bên ngoài. Nghĩ như thế, bọn họ cảm thấy không bằng cứ ở trong thành chờ chết.

Đối với các tu sĩ chưa từng rời khỏi thành nửa bước mà nói, việc ra khỏi thành chẳng khác nào chịu chết.

Về phần các phàm nhân, tuy rằng bọn họ cũng sầu nhưng trong lòng cũng không còn khó chịu như trước nữa.

Bọn họ biết lương thực không đủ ăn, có lẽ qua một tháng sẽ chết đói. Nhưng ít nhất hiện tại không có người đánh bọn họ hay là cho bọn nhịn đói, thậm chí trong bọn họ còn có một ít người được lên làm phó tổ trưởng.

Sự tình thay đổi làm cho bọn họ loáng thoáng dân lên một ý niệm trong lòng.

Nếu tìm được quặng mỏ mới thì liệu bọn họ có thể sống an ổn mãi như lúc này được hay không?

Lưu Thải là một trong số đó.

Nghĩ tới sự tình ngày hôm nay, nàng cứ lăn qua lăn lại chẳng thể ngủ không được.

Thật không ngờ nàng lại có thể lên làm phó tổ trưởng, nàng cũng là một vị “Cán bộ” như quản sự Lý đã nói!

Nàng muốn chia sẻ với chồng mình, nói với hắn đêm nay em được ăn thêm mấy muỗng cơm lận đó.

Nếu nam nhân của nàng không chết thì tốt biết bao nhiêu.

Hắn vừa tinh mắt, mạnh mẽ lại có kinh nghiệm, chắc chắn có thể làm phó tổ trưởng.

Đáng tiếc vẫn sớm hơn một ngày, chỉ một ngày mà thôi.

Nếu nam nhân của nàng chờ được thêm được một ngày thì tốt biết bao.

Chỉ cần chờ thêm một ngày là có thể nhìn thấy sự thay đổi này.

Lưu Thải lau nước mắt, kéo chăn che kín đầu. Nàng phải sống, sống cho cả phần của chồng mình.

Giống như ước định của bọn họ năm đó.

Mặc kệ ai đi trước, người ở lại vẫn phải sống thật tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi