VAI PHẢN DIỆN TA NUÔI HÔM NAY RẤT NGOAN

Nàng rất không muốn làm nhiệm vụ.

Quá tức giận!

“Bạch cô nương, tuy rằng ta không biết ngươi làm như vậy là có mục đích gì. Nhưng mặc kệ như thế nào, ta sẽ thực hiện lời hứa hẹn lúc trước với ngươi, việc này kết thúc, ngươi sẽ trở về thân phận cũ, vinh quang gả cho Nam Cung Minh. Hy vọng ngươi có thể an phận, giúp ta hoàn thành chuyện này!”.

Nam Huyền kiềm chế cảm xúc, mạnh mẽ đem đề tai đang bàn luận về nói tiếp.

Bạch Tô khẽ trừng mắt, một lần nữa trở lại vị trí của mình, chống cằm.

“Có chuyện nhanh nói, có rắm mau thả, cuối cừng ngươi muốn ta làm cái gì?”.

Nam Huyền lấy một cái bình nhỏ từ trong ngực ra.

“Trong khoảng thời gian này có lẽ hoàng đế sẽ lấy máu của ngươi, ở trước thời điểm hộ lấy máu của ngươi, ngươi hãy ăn viên đan dược này, chờ bọn họ đi rồi, ta sẽ cho ngươi giải dược”.

Bạch Tô không nhận bình nhỏ của hắn, ánh mắt lạnh lùng.

“Ngươi muốn hạ độc để uy hϊếp ta?”.

“Không, Bạch cô nương, ta không hề hạ độc uy hϊếp ngươi, viên đan dược này chỉ cần ngươi ăn xong thì trong máu ngươi sẽ mang theo kịch độc. Hoàng đế lâu nay vẫn đi theo con đường tìm kiếm được trường sinh bất lão, nên đi tìm dược nữ. Hiện tại hắn đang hiểu nhầm ngươi là dược nữ, yêu cầu máu của ngươi làm thuốc dẫn. Ngươi hiểu ý ta chứ?”. Nhiều sự vật hắn không muốn lộ ra.

Bạch Tô tuy rằng trông có vẻ điên điên khùng khùng, hành động vô cùng khó hiểu, nhưng hắn nghĩ rằng nàng có thể hiểu được.

Bạch Tô vươn bàn tay nhỏ gầy yếu đón láy cái chai từ hắn, khóe miệng khẽ kéo thành một độ cong.

“Rõ ràng ta có thể giúp ngươi một đao đâm chết hoàng đế, giúp ngươi trở thành hoàng đế khác, tại sao ngươi cứ phải lòng vòng mấy thứ này?”. Nàng thật sự không thể hiểu nổi được mạch não của npc.

[ Ta nôn, tiểu tỷ tỷ, ta mới là người không thể hiểu nổi mạch não của ngươi, ngươi cầm một dao đâm chết hoàng đế như vậy, ngươi cảm thấy trong triều mọi người sẽ tôn Nhϊếp Chính Vương lên làm hoàng đế sao?].

“Ai không đồng ý, ta liền đâm người đó, ta sẽ đâm cho tới khi tất cra bọn họ ai cũng đồng ý không phải là xong rồi sao?”.

Việc gì phải chơi tâm kế, bạo lực liền có thể giải quyết được tất cả vấn đề, nhanh chuẩn tàn nhẫn.

Dựa theo trình độ này, rốt cuộc đến khi nào nàng mới có thể hoàn thành nhiệm vụ? Hay là buổi tối nàng đánh lén hoàng đế?

Bạch Tô cảm thấy biện pháp này rất được, nhưng chắn chắn nàng sẽ không nói cho bất kì ai biết, nếu không chắc chắn bọn họ sẽ ngăn cản.

Nam Huyền: “Bạch cô nương, có nhiều đồ vật nếu như dễ dàng lấy được thì sẽ mất đi hương vị thơm ngon. Chỉ có đồ vật hao hết tâm tư để đoạt lấy mới có thể khiến cho ngươi ta có cảm giác muốn được trân trọng!”.

Bạch Tô khẽ trợn mắt, không muốn nhìn thấy hắn nữa, trực tiếp đẩy hắn ra khỏi cửa, đóng cánh cửa lại, cởϊ áσ khoác nằm ngã xuống giường.

Nàng trợn tròn mắt, mơ hồ nhìn vào hư không.

Nàng không biết đến khi nào nàng mới có thể rời khỏi nơi này, tiếp tục hoàn thành nghiệp lớn của nàng.

Bạch Tô bực bội cuốn chăn lên, xoay thân mình, đi ngủ.

.........

Ban đêm, gió đêm khe khẽ thổi mang hơi lạnh.

Cung điện to lớn bị bóng đêm bao phủ, ánh trăng on tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng.

Trong hoàng thành, thị vệ vẫn đang đi tuần tra, trên tay cầm theo chiếc đèn lồng, phía sau bịnh lính thằng tắp, khắp nơi đi lại.

Một bóng hình màu đen dừng lại ở trên nóc nhà, ở bóng đêm mênh mông vô tận, thân ảnh đấy chớp nhoáng vụt qua, không lưu lại bất cứ dấu vết gì.

Bạch Tô xuyên một thân y phục màu đen, khăn che mặt màu đen, tóc buộc chặt lên, nàng bò một lúc liền cảm thấy mệt chết, thân thể này sao có thể yếu đuối như vậy. Nàng chỉ mới leo được một chút đã cảm thấy không còn sức lực.

Nàng từ bỏ, khoảng cách từ chỗ nàng tới Dưỡng Tâm điện của Hoàng đế còn rất xa, nàn vẫn nên nghỉ ngơi một chút, sau đó lại đi tiếp.

Nàng ngồi trên nóc nhà thở dốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi