VẪN AN, PHÁP Y KIỀU THÊ

Thương Dĩ Nhu không uống rượu đi, một khi uống tính cách sẽ thay đổi 180 độ.

"Này, anh cố ý chọn mấy món này đúng không?" Thương Dĩ Nhu mặc kệ đồ ăn có rượu hay không, lại hớp mấy ngụm canh gà.

Nghe cô gọi mình là "này", Khúc Mịch bật cười: "Sau này em không được uống rượu trước mặt người khác, nhất là đàn ông!"

"Anh dựa vào đâu mà quản tôi!"

Đột nhiên Khúc Mịch đứng dậy vươn tay chạm vào môi cô, mặt cô lập tức nóng hừng hực, trong đầu hiện lên đoạn ký ức đêm qua. Trời ạ, muốn giả vờ quên cũng chẳng được.

Tay anh nhẹ nhàng vuốt qua môi Thương Dĩ Nhu, sau đó lấy khăn giấy ra lau tay: "Dính rượu, ngay cả ăn uống cũng trở nên thô lỗ." Nhưng mà đáng yêu, câu cuối cùng anh không nói ra.

Hóa ra miệng cô dính đồ ăn!

"Chứ em tưởng ở trước mặt mọi người anh sẽ làm gì?" Thấy cô từ căng thẳng chuyển sang tức giận, Khúc Mịch cười hỏi.

Thương Dĩ Nhu vội cúi đầu tập trung ăn, không thèm trả lời.

"Ha ha."

Kiểu cười gì đây? Rõ ràng là đang cười cô mà! Không phải chỉ một nụ hôn thôi sao? Đều là người trưởng thành rồi, có gì đặc biệt chứ? Cô sẽ không để Khúc Mịch lấy chuyện này làm nhược điểm.

"Khúc Mịch, mọi người đều trưởng thành rồi, chỉ một nụ hôn thôi." Thương Dĩ Nhu cố tỏ ra mình không để bụng, "Thời đại này đó là chuyện bình thường, sau này anh không được nhắc lại nữa!"

Khúc Mịch tựa lưng vào ghế, cười hỏi: "Anh có nói gì sao?"

"Anh còn muốn nói gì nữa! Tôi biết anh đang nghĩ gì."

"Thế sao? Em nói thử đi."

"Đừng có ra vẻ cảnh sát này nọ, tôi không thích bị tra khảo. Tôi không phải người say sẽ biến chất, tuy tôi say nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, những gì mình từng nói tôi vẫn nhớ rất rõ!" Nếu đã giả vờ không được, thế thì cứ thẳng thắn, tránh cho sau này gặp nhau lại xấu hổ.

"Anh cứ tưởng em sẽ giả bộ không nhớ chứ."

"Người trưởng thành sẽ không né tránh vấn đề."

"Trưởng thành? Hình như vẫn còn không gian để phát triển tiếp mà." Khúc Mịch nhìn chỗ nào đó trên người tôi.


Thương Dĩ Nhu theo bản năng che ngực, nhưng ngay sau đó lại bỏ tay xuống, tốt xấu gì cô cũng size B+ hoặc C-, tính theo thân hình của người châu Á thì có thể nói là khá chuẩn. Quá lớn thì có gì tốt chứ! Đàn ông ai cũng nông cạn!

Đúng lúc này di động của Khúc Mịch đổ chuông, sắc mặt Thương Dĩ Nhu lập tức tối sầm. Trong ấn tượng của cô, di động của Khúc Mịch chỉ đổ chuông khi có liên quan đến án mạng. Lần này lại có người chết hay vụ án Kim Chí Thành có tiến triển đây.

Quả nhiên Khúc Mịch cũng lập tức trở nên nghiêm túc.

"Chúng ta về thôi." Khúc Mịch thanh toán, vừa đi vừa giải thích với cô, "Là Lưu Tuấn gọi, hồ sơ bệnh án của Kim Chí Thành chúng ta đã điều tra không có gì sai sót, nhưng ở bên Thái Lan cậu ta đã phát hiện một vụ việc giật mình."

"Lục La đúng không?" Trực giác nói cô biết Lục La có vấn đề, hơn nữa cô còn cảm thấy Lục La đang trốn ở đâu đó mọi người không nhìn thấy nhưng vẫn có thể theo dõi mọi người, nhất là người nhà họ Kim.

Khúc Mịch gật đầu: "Lưu Tuấn đi điều tra thời gian Kim Chí Thành xuất nhập cảnh ở Thái Lan thì phát hiện hành tung của Lục La. Bên Thái Lan chỉ có ghi chép thông tin Lục La nhập cảnh, hoàn toàn không có xuất cảnh. Còn thông tin xuất nhập cảnh của Kim Chí Thành lại có chỗ bất hợp lý, hắn xuất cảnh nhiều hơn bình thường một lần."

"Nghĩa là đi Thái Lan có Kim Chí Thành và Lục La, nhưng đến khi về nước thì lại là hai Kim Chí Thành!"

"Chúng ta phải đi gặp Kim Chí Thành, anh nghi ngờ..."

Giả thiết này quá lớn, Khúc Mịch không nói hết, Thương Dĩ Nhu cũng không hỏi nữa.

Khúc Mịch gọi điện cho Lục Li, bảo Lục Li đưa Kim Chí Thành về cục cảnh sát, chờ anh về sẽ đích thân thẩm vấn.

Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu đi tàu về, chưa tới một giờ đã có mặt ở Nam Giang, Lục Li lái xe đến đón, trên đường về cục báo cáo tình hình.

Kim Chí Thành đã được đưa về cục cảnh sát, Diệp Hồng lập tức dẫn luật sư tới muốn nộp tiền bảo lãnh, nhưng Lục Li đương nhiên không cho cô ta đưa người đi, thái độ vô cùng cứng rắn.

Đến cục cảnh sát, Khúc Mịch không lập tức thẩm vấn Kim Chí Thành mà đến phòng họp, trong máy tính ở phòng họp có tất cả tài liệu lên vụ án, anh tỉ mỉ xem lại từng chi tiết.

Một tiếng sau, anh gọi Vương Tịnh tới, không biết hai người nghiên cứu cái gì, hơn nửa tiếng sau Vương Tịnh mới bước ra.

Bọn họ không có chứng cứ xác thực, nhiều nhất chỉ có thể tạm giam Kim Chí Thành bốn mươi tám tiếng. Số tài liệu này đã được nghiên cứu nhiều lần, Lục Li cũng đã lục tung khắp nơi nhưng vẫn không có phát hiện nào mới, bây giờ chỉ có thể thẩm vấn Kim Chí Thành, tiếp tục lãng phí điều tra tài liệu làm gì chứ?"

"Ở hiện trường gia đình Đồng Huy có để lại dấu giày mơ hồ trên cửa phòng ngủ. Tại hiện trường sát hại Kim Hâm thì có dấu chân dính máu. Theo dấu chân đó, đội trưởng Khúc lệnh tôi xác nhận lại xem có phải cùng một hung thủ hay không, đồng thời viết ra chiều cao và cân nặng của hung thủ đến từng số lẻ!" Vương Tịnh xụ mặt vì yêu cầu này.

Lục Li cau mày, không biết Khúc Mịch rốt cuộc muốn làm gì.

Một lúc sau, Khúc Mịch lại gọi Cố Thành vào phòng họp, hai người ôm máy tính loay hoay một hồi, đến nửa ngày sau cả hai bước bước ra.

"Vương Tịnh, cô đi đưa Kim Chí Thành đến phòng thẩm vấn đi." Khúc Mịch hạ lệnh, sau đó bảo Thương Dĩ Nhu đi cùng.


Một lát sau, Vương Tịnh đã dẫn Kim Chí Thành tới. Hắn đi trước, Vương Tịnh đi sau nghiên cứu, có cảm giác dấu chân không vừa nhưng lại không dám khẳng định.

Vào phòng thẩm vấn, hắn bực bội ngồi xuống: "Đội trưởng Khúc, anh đưa tôi đến đây để làm gì? Tôi nói rồi, tôi không giết ai cả!"

"Đừng vội, tôi có vài thắc mắc cần anh hỗ trợ điều tra." Khúc Mịch ngồi đối diện hắn, "Chiều cao và cân nặng của anh bao nhiêu?"

"Cao 1m82, trước đây nặng 80kg, bây giờ gầy đi chỉ còn hơn 60kg, anh cũng biết điều trị bệnh tâm lý rất hại cơ thể, ai vào bệnh viện cũng sẽ sụt cân." Hắn giải thích.

"Đúng vậy." Khúc Mịch gật đầu, "Giọng của anh vẫn chưa hồi phục à?"

Giọng của hắn khàn hơn trước kia, lần trước gặp Khúc Mịch đã chú ý tới việc này.

"Bác sĩ bảo là dây thanh quản đã bị tổn thương, muốn hồi phục khá khó. Anh cũng biết trạng thái của tôi lúc mới bị đưa vào bệnh viện không tốt rồi, có lúc thì la hét, có lúc thì đập đồ. Bọn họ trói tay chân tôi lại, tôi sẽ càng la hét lớn tiếng hơn mãi cho đến khi khàn giọng."

Lời giải thích của hắn vô cùng hợp lý, nhưng chính vì quá hợp lý lại trông như lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn. Hơn nữa hắn trả lời không sót một vấn đề như muốn biện hộ cho bản thân, sợ Khúc Mịch hiểu lầm. Hắn giấu đầu lòi đuôi như vậy sao có thể thoát khỏi cặp mắt của Khúc Mịch?

Khúc Mịch hỏi tiếp: "Kim Chí Thành, Lục La là chị gái sinh đôi cùng trứng với anh đúng không?"

"Việc này tôi không biết, tôi chỉ thấy chị ấy giống tôi, nếu ăn mặc như nhau thì ngay cả tôi cũng không phân biệt được."

"Chúng tôi đã đi điều tra người đỡ đẻ cho mẹ anh, trong đó có một chi tiết khá thú vị. Bà đỡ kia thích ăn cuống rốn nên khi đỡ đẻ cho ai cũng sẽ mang cuống rốn về nhà. Theo lời khai của con dâu bà đỡ, khi đó mẹ chồng chỉ mang về một cuống rốn, còn nói mùi vị không ngon như những cuống rốn không. Mà nguyên nhân đương nhiên là vì hai cái thai dùng chung, chất dinh dưỡng đã bị hấp thụ hết rồi." Khúc Mịch thuận tiện phổ cập kiến thức khoa học cho mọi người, "Khác với sinh đôi khác trứng, sinh đôi cùng trứng sẽ có DNA giống nhau, thậm chí còn có sự cảm ứng tâm linh mãnh liệt. Bọn họ có thể thay đổi tâm trạng vì đối phương, cũng có thể cảm ứng được sự đau bệnh của người còn lại. Anh có thể cảm ứng được chuyện của Lục La không?"

"Đúng là vậy. Tôi thường xuyên vô cớ cảm thấy buồn hoặc vui, thậm chí có lần còn cảm làn da đau rát như bị trầy xước. Tôi không biết tại sao, sau này lúc nói chuyện với Lục La mới biết chị ấy từng trải qua chuyện như vậy. Song sinh đúng là thần kỳ. Rồi có một ngày Lục La nói sẽ đi Hàn Quốc, từ đấy tôi không còn gặp lại chị ấy nữa, nhưng tôi có cảm giác hình như chị ấy đã trải qua quá trình lột xác đau đớn, có lần tôi còn nằm mơ thấy chị ấy giết người, nhưng lại giống như là tôi giết người, tâm lý tôi bắt đầu hỗn loạn."

"Thế hiện tại anh còn cảm ứng được sự tồn tại của Lục La không?"

Hắn lắc đầu: "Từ khi tỉnh táo lại, tôi không còn cảm ứng được sự tồn tại của chị ấy nữa. Có lẽ... Chị ấy đã chết rồi. Đội trưởng Khúc, dù chị ấy có liên quan tới án mạng hay không thì cũng mong anh giúp tôi tìm ra chị ấy. Tôi là người thân duy nhất của chị ấy, bây giờ chị ấy chết rồi, tôi muốn báo án."

"Được." Khúc Mịch đồng ý, "Thế anh cho tôi biết chiều cao và cân nặng của cô ta đi."

"Chị ấy thấp hơn tôi một chút, người gầy, không biết bao nhiêu năm qua có thay đổi gì không. Mấy anh đã đến nhà họ Lục, những gì tôi biết nói không chừng còn không bằng mấy anh. Từ khi chị ấy nói phải đi Hàn Quốc, chúng tôi đã không còn gặp nhau."

Hắn liên tục nhấn mạnh chuyện Lục La đi Hàn Quốc mười lăm năm trước, sau đó hai người không còn liên lạc.


"Đội trưởng Khúc, đến giờ ăn tối rồi, anh xem..." Lục Li vào xin chỉ thị, mọi người ở bên ngoài đều chờ tới đói bụng nhưng không ai dám tự ý đi ăn trước.

Khúc Mịch xem đồng hồ: "Giờ này căng tin đóng cửa rồi, gọi mì thịt bò đi, tôi mời."

"Đội trưởng Khúc, quán thầy Phó được không?"

Khúc Mịch gật đầu: "Tôi ăn bình thường, phần của bác sĩ Thương thì cay một chút. Anh Kim ăn luôn không? Chỗ chúng tôi không có gì ngon để chiêu đãi, dù là phạm nhân cũng không thể để người ta đói bụng được, huống hồ anh ở đây chỉ để hỗ trợ điều tra thôi."

"Tôi sao cũng được." Kim Chí Thành biết mình không thể lập tức rời khỏi đây, thay vì để bụng đói thì thà nhận ý tốt.

Một lát sau, đồ ăn đã được đưa tới. Lục Li còn gọi thêm rau cải, đậu xào bơ, cánh gà xào cay, đầu vịt cay và một phần rong biển.

Quán thầy Lưu này không chỉ trình bày đẹp mắt mà đồ ăn cũng rất ngon, nhất là các món cay cứ khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được. Quán còn chu đáo tặng kèm một hộp găng tay để tiện ăn thịt gà.

Khúc Mịch cho người mang đồ ăn đến phòng họp, mọi người ngồi xuống cùng ăn.

Trưa nay Vương Nhân Phủ chưa ăn gì, cậu ta bưng cả phần mì lên húp một lèo khiến mọi người chú ý.

"Ăn mà phát ra tiếng chứng tỏ món ăn rất ngon!" Cậu ta vừa cười giải thích vừa tiếp tục ăn.

Ăn xong mì, cậu ta đeo găng tay ăn gà. Đội hình sự đa số là nam, bình thường không câu nệ gì, mọi người chẳng ai làm bộ làm tịch, dùng tay không cầm gà gặm.

Khúc Mịch đeo găng tay cẩn thận bẻ hết đốt xương gà, sau đó rút xương ra, cho thịt vào đĩa nhỏ.

Đại thần đúng là khác biệt, ngay cả ăn gà cũng nho nhã như vậy. Vương Tịnh thầm liếc nhìn anh.

Nhưng trước mặt bao nhiêu người, Khúc Mịch đẩy đĩa gà đến trước mặt Thương Dĩ Nhu: "Đừng ăn nhiều, cay lắm, sẽ hại dạ dày."

"Tự tôi làm được rồi, ai lại đi ăn phần của người khác chứ?" Thương Dĩ Nhu không hề cảm động, thậm chí còn nói móc anh một câu.

Khúc Mịch không hề giận, chỉ khẽ cười.

Vương Tịnh thấy vậy thì cứng đờ.

Ban đầu Kim Chí Thành ăn khá từ tốn, thấy mọi người ăn thoải mái cũng không khách sáo nữa, có vẻ hắn rất thích đầu gà, ăn liên tiếp mấy cái, còn gặm rất sạch.

Ăn uống no nê rồi đến tiết mục uống cà phê, lần này là đội phó Lục Li mời.

"Lục La, có muốn thêm đường không?"

"Thêm ba viên đi." Nghe Lục Li gọi, Kim Chí Thành trả lời một cách tự nhiên.

Phòng họp lập tức trở nên im ắng, mọi người đều hướng ánh mắt qua.


"Sao vậy?" Hắn vẫn chưa ý thức được vấn đề.

"Tôi vừa gọi Lục La."

Hắn sững sờ, vội giải thích: "Trong phòng ồn quá nên tôi không nghe rõ."

"Không nghe rõ? Thế tại sao anh biết Lục Li gọi anh?" Khúc Mịch hỏi, "Khi nãy lúc Lục Li gọi không hề nhìn anh, anh cũng đang nói chuyện với người bên cạnh."

Kim Chí Thành im lặng mấy giây, mới tìm lý do thoái thác: "Từ nhỏ tôi đã hay đổi thân phận với Lục La nên khi có người gọi Lục La, tôi cũng sẽ trả lời."

"Đó đã là chuyện của mười lăm năm trước. Mười lăm năm qua không còn ai gọi anh là Lục La, anh giữ thói quen này lâu thật đấy."

"À phải."

Dù gì cũng không thể coi đây là chứng cứ, hắn chỉ cần một mình nói mình là Kim Chí Thành là được.

Đến lúc này mọi người đã đoán được mục đích của Khúc Mịch. Anh đang nghi ngờ Kim Chí Thành trước mặt này là Lục La, hơn nữa còn muốn tìm cách chứng minh.

Nhưng chỉ như vậy thì chứng minh được gì? Hắn ta không chịu thừa nhận thì họ không thể làm được gì cả.

"Chúng ta đổi nơi khác nói chuyện đi." Khúc Mịch đưa Kim Chí Thành về phòng thẩm vấn, "Anh rốt cuộc là ai?"

"Kim Chí Thành!"

"Anh chắc chứ?"

"Đội trưởng Khúc, tôi hết bệnh rồi." Hắn ta ngồi tựa vào lưng ghế, "Lúc tâm lý không ổn định, tôi đã từng nghi ngờ thân phận của mình. Nhưng bây giờ tôi nhận thức rất rõ tôi là Kim Chí Thành."

"Vậy anh xem cái này đi!" Khúc Mịch ném tài liệu lên bàn.

Kim Chí Thành thản nhiên cầm lên xem, đến khi nhìn rõ nội dung bên trong, sắc mặt lập tức thay đổi.

Đó là bệnh án bên Thái Lan, có một đoạn được viết bằng tiếng Trung nói Kim Chí Thành bị dị ứng với thịt bò, hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng, chỉ cần ăn một chút là sẽ bị tiêu chảy. Hắn còn không thể ăn cay, vừa ăn cay là sẽ đau dạ dày.

"Đội trưởng Khúc, tôi đã gọi liên lạc với giúp việc ở nhà họ Kim. Theo lời khai của bà ấy, Kim Chí Thành không ăn thịt bò, cũng không ăn cay." Hách Minh vào báo cáo.

Khúc Mịch nhìn Kim Chí Thành chằm chằm: "Giải thích đi."

"Chẳng phải vấn đề gì ghê gớm cả. Dị ứng cũng tùy thời điểm, trước đây tôi không thể ăn thịt bò và ăn cay nhưng bây giờ đã hết dị ứng rồi."

Khúc Mịch chỉ cười lạnh, trước giờ anh đánh trận mà chưa bao giờ nắm chắc phần thắng cả!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi