Vừa nghe Thương Dĩ Nhu nói thứ trên bàn có khả năng là nội tạng người, mọi người đều sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, phản ứng mạnh nhất chính là tên đồng trọc, hắn nôn như sông cuộn biển gầm, thậm chí cả mật cũng nôn ra.
"Đồng chí cảnh sát, nhà hàng chúng tôi có con đường nhập nguyên liệu riêng, chắc chắn không thể xảy ra vấn đề. Hơn nữa chó mèo chết còn dễ tìm, nội tạng người lấy đâu mà có, huống chi là còn tươi." Ông chủ đầu đầy mồ hôi.
Khi nãy thấy cảnh sát tới, khách khứa đều vội tính tiền bỏ chạy, nếu còn xảy ra chuyện có nội tạng người, nhà hàng chắc chắn sẽ đóng cửa. Nguyên liệu đầu vào mỗi ngày đều do chính ông kiểm tra, ông nhớ rất rõ, còn dùng tay lật tới lật lui số nội tạng này.
Trời ạ, đúng là không dám tưởng tượng!
"Vẫn chưa chắc chắn, tạm thời ông đừng lo quá." Thương Dĩ Nhu xin ông ta găng tay nhựa dùng một lần, bắt đầu kiểm tra.
Mọi người ở đây đều phải ghé mắt nhìn, Lục Li càng kính nể. Anh tự nhận làm cảnh sát hình sự nhìn năm, mấy trăm vụ án lớn bé qua tay, nhưng bây giờ đối diện với một mâm nội tạng, lòng vẫn rét lạnh.
"Ông chủ Lý, gọi tất cả nhân viên của anh đến một phòng chờ chúng tôi hỏi thăm. Ngoài ra, mọi thứ dưới bếp không được tùy ý đụng chạm, cũng không cho phép ai ra vào." Khúc Mịch bình tĩnh nói, "Vương Nhân Phủ, Hách Minh, các cậu phong tỏa tất cả lối đi. Lục Li, Mạnh Triết, hai cậu trấn an những khách hàng còn lại."
Sau đó anh quay sang nhờ mấy cảnh sát nhân dân ở lại hỗ trợ điều tra.
Thương Dĩ Nhu bảo Khang Bình về lấy hộp dụng cụ, chuẩn bị đưa tất cả nội tạng khả nghi này về xét nghiệm.
Người đàn ông hói đầu đã ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Chốc lát sau, tất cả khách khứa đều tụ tập ở đại sảnh, bọn họ vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Để phòng ngừa khủng hoảng, Khúc Mịch vẫn chưa để lộ tình hình thực tế, chỉ bảo họ lấy căn cước ra ghi tên, sau đó để lại số điện thoại, ai không mang theo căn cước thì chờ người nhà tới đưa.
Người đàn ông hói đầu và hai người bạn bị đưa tới một căn phòng khác, Lục Li tiến hành lấy lời khai của họ.
Một lúc sau, Lục Li đi ra: "Đội trưởng, không thẩm vấn được, cứ nhắc tới là nôn."
"Xuống bếp xem trước."
Thương Dĩ Nhu và Dương Thâm đang ở trong bếp thu thập nội tạng, bọn họ còn phát hiện trong tủ lạnh còn tim, gan, đại tràng chưa cắt hết và ruột non còn hoàn chỉnh.
Dưới bếp có rất nhiều rau xanh, thịt bò, heo, dê, lạp xưởng, tất cả nguyên liệu này đều không có gì khác thường.
"Số nội tạng này đến từ đâu?" Khúc Mịch hỏi ông chủ luôn theo sau mình.
"Quán lẩu chúng tôi thuộc một chuỗi cửa hàng, tất cả nguyên liệu đều được cửa hàng chính đưa xuống theo doanh số bán hàng. Nếu nguyên liệu trong ngày không đủ có thể gọi điện thoại, nếu dư thì hôm sau xe sẽ xử về, cửa hàng chính sẽ đông lạnh cấp tốc, sau đó bán sỉ cho những tiểu thương bán lẻ." Ông chủ vội trả lời, "Tôi có liên lạc với cửa hàng chính, bọn họ nói trong hóa đơn không có số nội tạng này. Tôi cứ nghĩ cửa hàng chính đang có hoạt động khuyến mãi, dù gì cũng có vài vị khách thích khẩu vị này, nếu còn dư cùng lắm thì trả về.
Khách hàng trong đại sảnh đều đã đi hết, Vương Nhân Phủ và Hách Minh cũng đã lấy lời khai của tất cả nhân viên xong.
Theo ký ức của nhân viên khuân vác, số nội tạng này được đựng trong một cái thùng nhựa màu đỏ, bên dưới có túi đá. Vì nguyên liệu cửa hàng chính đưa đến cũng đóng gói như vậy nên không ai thấy bất thường.
Người xử lý nguyên liệu dưới bếp là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tất cả đại tràng và phổi đều do cậu ta cắt.
Nghe nói đó là nội tạng người, cậu ta sợ tới mức trực tiếp bất tỉnh, mọi người ấn huyệt nhân trung đánh thức cậu ta, hiện đang nằm trong phòng nghỉ.
Gặp chuyện như vậy, đương nhiên ai cũng lo sợ.
Khúc Mịch thấy thế chỉ đành tạm dừng việc lấy lời khai, bảo người có liên quan sáng mai đến cục cảnh sát. Hãy tì? đọc t?ang chính ở ( ?Ru M?R????.V? )
"Xem ra tôi không đi được rồi."
Dương Thâm và Thương Dĩ Nhu tăng ca suốt đêm, xác nhận những thứ đó là nội tạng người, hơn nữa rời khỏi cơ thể chưa quá 48 giờ!
Bọn họ đã mang mẫu đi xét nghiệm DNA, nhanh nhất là tối hôm sau mới có kết quả.
Tài xế chở hàng bị gọi đến cục cảnh sát, là một người đàn ông 46 tuổi đã kết hôn, nhìn có vẻ trung thực hướng nội.
Tối đó, cả đội hình sự tăng ca đến nửa đêm, bắt tay thu thập manh mối.
"Sáng sớm 3 giờ 30, xe vận tại từ kho hàng của cửa hàng chính phía nam xuất phát, vì hàng hóa rất nhiều nên tài xế không nhớ có thùng nhựa màu đỏ này hay không. Khoảng 4 giờ, xe đến chi nhánh ở đường Trung Ương để bỏ hàng trong lúc đó tài xế có vào quán đi WC. Khoảng mười lăm phút sau, xe chạy tiếp, đến khoảng 5 giờ đến chi nhánh ở đường Duyên Hải, cũng chính là nơi phát hiện nội tạng người. Sau đó nhân viên cửa hàng đưa nguyên liệu vào bếp, mở từng cái ra kiểm tra, phân loại cất vào tủ lạnh, rồi chuẩn bị mở quán. Thanh niên phụ trách cắt thịt tên Vương Nham hiện đang ở bệnh viện, tạm thời không thể lấy lời khai. Có điều theo lời kể của những nhân viên khác, khi đó Vương Nham cứ vừa cắt vừa nói đại tràng hôm nay rắn chắc hơn trước, đem đi chế biến chắc chăn sẽ rất thơm." Lục Li tổng kết tất cả lời khai.
Mạnh Triết nói tiếp: "Tôi đã điều tra camera lấy được theo hành trình của xe, thời gian trùng khớp với lời khai của tài xế. Có điều camera gần cửa hàng chính đã hỏng một tháng, vẫn chưa sửa, thế nên không thể thấy rõ tình hình lúc đó."
Nếu nội tạng không xuất phát từ kho hàng tổng thì rất có khả năng nhân lúc xe dừng lại, đã có người ném lên. Nhưng cố tình địa điểm duy nhất mà xe dừng camera lại hỏng, điều này càng đáng ngờ.
"Lục Li, cậu đi điều tra kho hàng của cửa hàng chính. Mạnh Triết, cậu theo tôi đến chi nhánh ở đường Trung Ương khảo sát thực địa. Hách Minh, cậu đến bệnh viện lấy lời khai của Vương Nham. Vương Nhân Phủ, cậu lọc lại danh sách những người mất tích gần đây. Mọi người chia ra hành động, xong việc thì cứ tan làm, sáng mai tập hợp."
Tuy bọn họ không công bố vụ án này nhưng rất nhanh tin tức đã khuếch tán trên mạng. Sáng sớm hôm sau, Khúc Mịch nhận được điện thoại của cục trưởng Hoàng, bảo anh trực tiếp báo cáo tình hình vụ án.