Nghe Khúc Mịch hạ lệnh đưa Thôi Minh về, mọi người đều nghi ngờ. Theo phân tích của Khúc Mịch về hung thủ, người đàn ông nói chuyện cuồng vọng trước mặt hoàn toàn không phù hợp.
"Anh là ai vậy hả? Dựa vào đâu mà nói bắt là bắt tôi?" Thôi Minh không hề sợ hãi, lấy di động ra gọi điện. Hắn nói mấy câu đơn giản, sau đó đưa di động cho Khúc Mịch, "Thị trưởng Trương muốn nói chuyện với anh."
Hắn ta nhếch mép cười nhìn Khúc Mịch, tỏ ra khinh thường.
Khúc Mịch trực tiếp ấn nút cúp máy.
"Nếu hắn chống lại lệnh bắt thì lập tức nổ súng!" Khúc Mịch ra lệnh cho Lục Li, "Xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!"
Dứt lời, anh xoay người bỏ đi.
Thôi Minh sửng sốt, hoàn toàn không ngờ sự việc sẽ diễn ra như vậy. Ở thành phố Nam Giang, một đội trưởng đội hình sự nhỏ nhoi cũng dám cuồng vọng trước mặt mình, anh ta dựa vào đâu chứ! Đại thần như hắn không phải nói mời là mời được, nói đưa là đưa đi được đâu!
Nghĩ đến đây, Thôi Minh phối hợp đưa hai tay ra trước, còn nói với trợ lý: "Chụp cho tao tấm ảnh đẹp đẹp một chút, đây là cơ hội có một trong đời! Chụp xong đừng quên gửi cho thị trưởng, để ông ta xem cấp dưới của ông ta oai hung thế nào!"
Lục Li biết tính cách của Khúc Mịch, nếu đã ra lệnh, dù trời có sập cũng không sợ. Vả lại chuyên ngành của người ta cũng không phải hình sự, cùng lắm thì bỏ về tiếp tục làm nghiên cứu khoa học viết luận văn, tiền lương còn cao hơn chức đội trưởng này gấp trăm lần!
Rắc.
Còng tay lạnh lẽo mang vào tay Thôi Minh.
"Đi thôi."
Lục Li đưa Thôi Minh về đội hình sự, phát hiện Khúc Mịch không ở đây, chỉ đành tạm thời nhốt Thôi Minh vào phòng tạm giam trước. Điện thoại trên bàn Khúc Mịch liên tục đổ chuông, Lục Li biết chắc chắn là vì chuyện của Thôi Minh nên không nghe thấy, những người khác càng không dám lại gần.
Một lúc sau, đích thân cục trưởng Hoàng tới, không thấy Khúc Mịch nên quay sang mắng Lục Li.
"Đội phó như cậu có tác dụng gì hả, ngay cả đội trưởng mà cũng không liên lạc được!"
"Cục trưởng Hoàng, tôi cũng không dám xen vào việc của đội trưởng Khúc." Lục Li làm việc với cục trưởng Hoàng gần mười năm, đây là lần đầu tiên thấy ông ấy gấp gáp như vậy, "Chính cục trưởng cũng không liên lạc được đấy thôi! Chức đội phó này của tôi do ông đề bạt, nếu chướng mắt thì cứ cắt chức đi."
Lục Li hoàn toàn không sợ cục trưởng Hoàng.
"Đừng nói nhiều nữa, mau thả người!"
Chìa khóa nằm trong tay Lục Li, anh nhất quyết không giao: "Người do đội trưởng Khúc bắt, tôi không dám thả!"
Nghe vậy, cục trưởng Hoàng liền lớn tiếng chửi mắng, Lục Li dứt khoát lấy cớ ra ngoài tra án, những người còn lại cũng bỏ trốn, ông ta muốn nổi giận cũng không tìm được đối tượng.
"Muốn tạo phản mà!" Cục trưởng Hoàng đang nổi nóng thì thấy Khúc Mịch trở về, "Đội trưởng Khúc à, thị trưởng Trương mới gọi điện, ông ấy hình như đang bất mãn lắm. Nghe nói cậu cúp điện thoại của ông ấy hả?"
"Lúc tôi làm việc không thích ai xen vào. Hơn nữa ngày đầu tiên tới tôi đã nói tôi ghét nhất là ai ngăn cản mình, chắc cục trưởng Hoàng sẽ không quên chứ!" Khúc Mịch thấy trong văn phòng không có ai, gọi điện kêu mọi người về họp.
Cục trưởng Hoàng á khẩu, muốn nổi giận nhưng vẫn phải cố nhịn. Khúc Mịch không giống Lục Li, người ta là đại thần lãnh đạo thành phố mời về, cục trưởng như ông ta không đắc tội nổi. Nhưng thị trưởng Trương đã gọi điện tới văn phòng, người bị kẹp giữa như ông ta chẳng biết phải giải quyết sao.
"Đội trưởng Khúc, cục trưởng như tôi có quyền hỏi đến cục hình sự đúng không? Không phải tôi muốn xen vào, chỉ là cấp trên hỏi xuống tôi không trả lời được. Thôi Minh không làm chuyện gì phạm pháp, bắt người như vậy không đúng quy định. Hơn nữa Thôi Minh là doanh nhân xuất sắc, còn là thanh niên tài năng đại biểu của thành phố, không giống thương nhân bình thường..."
"Cục trưởng Hoàng đã hỏi, tôi đương nhiên phải cho ông trả lời rồi, còn việc ông giải thích thế nào với cấp trên thì tôi không xen vào được." Khúc Mịch nói, "Thôi Minh bị nghi ngờ có liên quan tới việc cưỡng gian, giết người, không chỉ không thể thả, mà sau khi có chứng cứ xác thực còn phải giao cho cơ quan kiểm sát."
Nói hết câu, anh đứng dậy bỏ đi.
Cục trưởng Hoàng bó tay với Khúc Mịch, chỉ đành gọi điện cho thị trưởng Trương, bảo đối phương tự nghĩ cách. Cục trưởng như ông ta không quản được cấp dưới cũng do lãnh đạo thành phố, ai bảo bọn họ mời nhân vật như vậy tới, chỉ sợ tương lai việc đau đầu còn nhiều!
"Tôi vừa kiểm tra lịch sử cuộc gọi cuối cùng trên di động của Nghê Giai Ni, đối phương tắt máy, hơn nữa số điện thoại là sim rác, chưa đăng ký căn cước. Thời gian thực hiện cuộc gọi là giữa trưa từ 12 giờ đến 12 giờ 20 phút, cũng chính là nửa tiếng sau khi Nghê Giai Ni bị Thôi Minh sàm sỡ. Hai ngày sau Nghê Giai Ni mất tích, không còn ai nhìn thấy hay liên lạc với cô ấy được nữa. Cuộc gọi này rất có khả năng là của hung thủ. Dãy số này chỉ xuất hiện một lần, tôi to gan suy đoán hung thủ lấy lý do công việc để liên lạc với cô ấy, kết hợp với dòng nhật ký cuối cùng, khả năng trong lúc nhận lời mời hợp tác cô ấy đã bị giết hại."
"Nhưng hung thủ không hề để lại bất kỳ manh mối gì, chúng ta vẫn không có manh mối." Lục Li cau mày.
"Sai! Hung thủ đã càng ngày càng gần chúng ta rồi." Khúc Mịch gõ nhẹ mặt bàn, "Nghê Giai làm tiếp tân cắt băng khánh thành, cũng từng làm người mẫu cho học viên trường mỹ thuật. Thế nên nghề nghiệp của hung thủ chắc chắn có liên quan. Sau khi chết Đường Ninh bị hóa trang thành ma-nơ-canh trưng bày trong tủ kính, còn Nghê Giai Ni bị biến hành tượng sáp trưng bày, bọn họ thoạt nhìn đều rất xinh đẹp, nếu đứng từ góc độc của nghệ thuật thì có thể nói là hoàn mỹ. Hung thủ đã để lại rất nhiều tin tức cho chúng ta, tiếc là chúng ta luôn hiểu ra quá muộn."
Thương Dĩ Nhu mở cửa bước vào, trên tay cầm báo cáo khám nghiệm tử thi mới nhất. Sau khi giải phẫu thi thể, cô phát hiện trên cổ nạn nhân thực sự có lỗ kim, ngoài ra ở cánh tay còn có vết máu bầm cùng một vết trầy xước khó thấy, chắc là dấu vết để lại khi lôi kéo.
Khúc Mịch đọc báo cáo, nói: "Bác sĩ Thương, phiền cô lập tức lấy mẫu sinh thiết của Thôi Minh. Tôi nghi ngờ vết thương trên cánh tay Nghê Giai Ni là do hắn tạo ra."
Thương Dĩ Nhu gật đầu, cô vừa đi, kết quả kiểm tra bên khoa pháp chứng cũng gửi tới. Qua chứng thực, nạn nhân Nghê Giai Ni bị tiêm vào cơ thể lượng lớn thuốc mê, sau đó bị mổ xẻ. Ở hiện trường không có dấu chân hay vân tay có giá trị, từ vết thương trên cánh tay của nạn nhân lấy được nhóm máu khác. Kem nền và son môi trên mặt nạn nhân cũng là phiên bản mới nhất của Dior. Còn quần áo nạn nhân mặc hẳn là trang phục đóng phim của đoàn phim cổ đại nào đó, có điều tạm thời chưa nhận được báo án nào có liên quan.
DNA của số nội tạng kia hoàn toàn trùng khớp với DNA của Nghê Giai Ni!
Theo báo cáo của khoa pháp chứng, Khúc Mịch càng chắc chắn suy đoán của mình. Hai nạn nhân đều là những cô gái xinh đẹp, bị hung thủ bỏ thuốc hoặc tiêm thuốc mê, sau đó mổ bụng lấy nội tạng, cuối cùng thi thể bị đưa đi. Hơn nữa địa điểm và cách hung thủ ném xác đều tương tự nhau, cùng xây dựng bầu không khí nhẹ nhàng, không hề dữ tợn ghê tởm.
"Công việc tiếp theo của chúng ta, trong phạm vi bán kính 1km, lấy khách sạn Duyệt Lai làm tâm, điều tra các đối tượng có liên quan đến công việc nghệ thuật, nhất là nhiếp ảnh gia, thợ trang điểm, quản lý nghệ sĩ, thợ điêu khắc, nghệ nhân làm tượng sáp. Tôi sẽ nhờ cảnh sát khu vực hỗ trợ. Ngoài ra, trong quá trình điều tra các cậu chú ý xem có người phụ nữ nào giống người này không."
Nói tới đây, Khúc Mịch lấy bức tranh nhân viên quán trà phác họa về người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm.
Lục Li lhông biết tại sao Khúc Mịch lại quan tâm đ ến người phụ nữ này, nhưng là một cảnh sát hình sự, việc đầu tiên chính là chấp hành mệnh lệnh của cấp trên.
Mọi người còn chưa tan họp, cửa phòng họp đột nhiên mở.
"Đội trưởng Khúc, tôi muốn về đơn vị!" Mạnh Triết gầy đi rất nhiều, có điều ánh mắt không còn sự cà lơ phất phơ như trước, thay vào đó là sự trưởng thành và bình tĩnh.
Mọi người ai nấy đều nhận ra Mạnh Triết đã thay đổi.