VÂN CẨM - VƯƠNG DU DU

5.

Tứ hoàng tử có thể chết.

Nhưng không thể chết một cách vô nghĩa như vậy.

Điều này sẽ chẳng thay đổi được vận mệnh của hàn môn, cũng chẳng thay đổi được số phận của những người dân thấp cổ bé họng như bọn ta.

Nước đã đủ đục rồi, thêm ta vào để khuấy động thêm cũng chẳng sao!

Dưới vực là biển, lại thêm áo giáp bảo vệ, ta có khả năng sống sót rất cao.

Quả nhiên, ta không chết.

Nhưng những con sóng dữ đã cuốn ta và tứ hoàng tử tách ra.

Điều ta không ngờ là, hắn chẳng biết bơi, hơn nữa còn rất sợ nước. Chỉ vùng vẫy vài cái đã chìm xuống đáy.

Thật vô dụng.

Ta đành lặn xuống, bơi về phía hắn.

Một tay ta vòng qua lưng hắn, một tay giữ lấy sau đầu hắn, cúi người truyền cho hắn một hơi thở.

Sau đó, ta ôm lấy hắn bơi lên mặt nước.

Hắn vô thức ôm chặt ta, như thể sợ bị bỏ lại.

Bọn ta ôm một khúc gỗ trôi dạt đến một hòn đảo.

Đêm đó, tứ hoàng tử vốn luôn cao cao tại thượng lại phát sốt, run lên bần bật.

Vô dụng quá.

Ta bất đắc dĩ, đành phải ôm hắn.

Hắn sợ lạnh, liền vô thức ôm chặt lấy ta - người duy nhất còn ấm.

Ta mệt quá, chẳng biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Hôm sau, ánh mắt hắn dừng trên gương mặt ta rất lâu, rất lâu.

Cho đến khi ta mở mắt, ánh mắt ta chạm vào ánh mắt bất ngờ của hắn.

Hắn bỗng tỏ ra có chút bối rối, buông tay đang ôm ta ra.

Ta đưa tay sờ lên trán hắn: "Hết sốt rồi."

Vừa đứng dậy, ta vừa nói: "Điện hạ, tối qua ngài sốt cao, như vậy… chỉ là biện pháp tạm thời, không cần để trong lòng."

"..." Hắn thấy ta định rời đi, bèn hỏi: "Ngươi đi đâu?"

"Ta đi tìm ít hoa quả ăn. Điện hạ muốn chờ ở đây, hay cùng đi?"

"Cùng đi."

Tứ hoàng tử, người luôn tính toán mọi thứ và giữ cho mình vẻ mặt ôn hòa giả tạo, khi bị kẹt trên hòn đảo này với ta, cuối cùng cũng để lộ vài phần chân thật.

Hắn còn mắc bệnh sạch sẽ, lúc nào cũng phải chỉnh tề và gọn gàng.

Thử nghĩ xem, năm xưa khi ta với đôi tay lấm lem nắm lấy vạt áo hắn, hắn đã ghê tởm đến mức nào?

Ngày qua ngày, vẫn không thấy ai đến cứu bọn ta.

Ngồi bên nhau trên bờ, ngắm nhìn thủy triều lên xuống, ta hỏi: "Điện hạ, ngài có người nào để nhớ không?"

"Không có."

"Ta có, ta nhớ cô nương, chắc chắn cô nương đang tìm mọi cách để tìm ta. Gia đình ngài cũng chắc đang tìm ngài."

Hắn chỉ cười tự giễu, sau đó im lặng.

Một lúc lâu sau, hắn rất đỗi nghi hoặc hỏi ta: "Tại sao ngươi lại liều mạng cứu ta?"

"Chắc vì ngài là phu quân chưa cưới của cô nương, cũng vì năm xưa ngài và cô nương đã cứu ta."

Hắn vẫn nhìn ta, lý do này không đủ để thuyết phục hắn.

Một người lạnh lùng như hắn, rất khó tin rằng có ai đó sẵn sàng liều mạng vì để báo ân.

Hơn nữa, trực giác của hắn không sai.

Hắn từng thờ ơ với ta, ta thật sự không có lý do để cứu hắn.

Nhưng ta đã cứu hắn thật.

Ta có phần bực bội: "Ý nghĩ thoáng qua, lúc đó không kịp suy nghĩ gì, sao nói rõ được? Có lẽ vì ta tốt bụng? Cũng có thể vì trong mắt ta, ngài không phải người xấu, đáng để cứu."

Hắn lại hỏi: "Nếu ta không phải hoàng tử, chỉ là Bùi Chiêu, ngươi vẫn sẽ cứu ta chứ?"

Thì ra hắn biết rõ những lời tâng bốc của mọi người đều vì thân phận của hắn.

Ta mỉm cười: "Ta cứu một người, chưa bao giờ liên quan gì đến thân phận của họ."

Hắn cũng cười, nụ cười tuấn mỹ khiến người khác phải ngỡ ngàng, trong đó có vài phần chân thành.

Hôm đó, hắn kể với ta rằng, hắn từng có một người em trai cùng mẹ.

Đệ đệ của hắn thông minh hơn, ăn nói giỏi hơn, tóm lại là hơn hắn mọi mặt.

Mẫu hậu của hắn và Tống Minh rất yêu thương đệ đệ, dốc lòng bồi dưỡng cho đệ đệ, nhưng ngày càng lạnh nhạt và thiếu kiên nhẫn với hắn.

Hắn từng dốc hết tâm tư làm một bài thơ về tình mẫu tử, nhưng lại bị mẫu hậu chế nhạo, trách mắng, nói rằng hắn chỉ biết làm những thứ vô dụng, không có tương lai, chẳng ra gì.

Cho đến một ngày, đệ đệ vô tình ngã xuống nước, được cứu lên nhưng phát sốt, sau đó trở nên ngốc nghếch.

Thái độ của họ lập tức thay đổi hoàn toàn.

Họ bắt đầu quan tâm, chăm sóc và bồi dưỡng cho hắn.

Còn đệ đệ của hắn trở thành con người trước đây của hắn, không ai ngó ngàng tới.

Trước đây, hắn cứ nghĩ rằng họ không yêu thương hắn. Nhưng sau này hắn mới hiểu, thực ra họ chẳng yêu thương ai cả.

Họ chỉ cần một hoàng tử có thể củng cố lợi ích gia tộc mà thôi.

"Sau đó thì sao? Đệ đệ của ngài đâu?"

"Chết rồi. Nó lại lén đi chơi nước, lần đó lại rơi xuống. Khi được phát hiện, nó nổi lềnh bềnh trên mặt nước, thân thể sưng phù, mặt mũi biến dạng, hoàn toàn không nhận ra dáng vẻ ban đầu."

Hắn nói với giọng rất thấp: "Không ai rơi một giọt nước mắt vì nó."

Thảo nào hắn sợ nước đến vậy.

Hắn sợ ngốc, sợ chết, càng sợ sau khi chết không ai quan tâm.

"Họ không tìm thấy ta, nhất định sẽ lập một hoàng tử khác, giống như từng lập ta vậy."

"Điện hạ, muốn quay về không? Ta cùng ngài quay trở lại." Ta mỉm cười nói.

6.

Mỗi ngày, ta đều phải xuống nước để dò đường.

Mỗi lần bơi trở về, từ xa đã thấy Bùi Chiêu đứng ở đó, ánh mắt đau đáu nhìn về phía ta.

Khi ta trở về, trong mắt hắn liền có ánh sáng.

Cho đến một lần, ta đi hai ngày hai đêm.

Khi ánh sáng ban mai vừa ló rạng, ta trở về, không ngờ hắn vẫn đứng ở đó.

Ta còn chưa vào đến bờ, hắn đã vội vàng chạy đến, bước vào dòng nước mà hắn luôn sợ hãi.

Một người vốn luôn kiềm chế, lễ độ và có tính sạch sẽ như hắn, vậy mà bất ngờ ôm chặt lấy ta, cả người đang ướt sũng.

Hắn nói: "Đừng đi nữa, chúng ta không quay về nữa."

Không quay về… có nghĩa là hắn sẵn sàng từ bỏ tôn nghiêm và vinh quang của hoàng tử, chấp nhận không còn gì cả, chỉ để ở lại hòn đảo này cùng ta.

Hai ngày qua, một mình hắn đứng chờ bên bờ biển mênh mông, đợi một người không biết liệu có quay về hay không.

Vào một khoảnh khắc nào đó, hắn đã đưa ra quyết định: Nếu người ấy không bỏ rơi hắn, hắn sẽ từ bỏ tất cả để ở bên nàng.

Khoảnh khắc đó, ta biết, hắn không còn đường lui nữa rồi.

Thiếu niên thoạt nhìn lạnh lùng này, thực ra thiếu thốn tình yêu và khao khát được yêu thương.

Khi hắn bị ám sát, rơi xuống nước, sốt cao, hay đứng chờ trong tuyệt vọng... mỗi lần như thế, ta chưa từng bỏ rơi hắn.

Ta hết lần này đến lần khác kéo hắn về, trở thành ánh sáng duy nhất trong lòng hắn.

Một thiếu niên chưa từng được yêu thương, làm sao không tham luyến ánh sáng ấy?

Nhưng ta đã mỉm cười nói: "Điện hạ, ta đã dò được đường rồi, chúng ta có thể quay về."

Tống Minh không biết rằng, vị hoàng tử mà ông ta một tay nâng đỡ đang dần thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta.

Mỗi đêm, trong giấc mơ, ta luôn thấy mẹ ta, bụng mang dạ chửa, quỳ rạp dưới chân Tống Minh cầu xin. Thế nhưng, không chút do dự, ông ta đâm thanh kiếm lạnh lẽo vào bụng mẹ ta, xoay chuôi kiếm, tàn nhẫn khuấy nát máu thịt bên trong.

Ông ta mỉm cười: "Con của tiện dân chẳng khác nào cỏ rác, chết thì chết, đó chính là số mệnh của các ngươi."

Vậy số mệnh của cả gia tộc ông ta cũng nên chết dưới tay con cỏ rác này.

7.

Bọn ta đóng một chiếc bè gỗ, mang theo lương thực, vượt qua năm ngày năm đêm để trở về hoàng thành.

Quả nhiên, thế gia đã ủng lập một hoàng tử khác, còn Bát hoàng tử được đưa về dưới danh nghĩa hoàng hậu để nuôi dưỡng.

Sau khi Bùi Chiêu trở về, hoàng hậu và Tống Minh vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Nghe nói, hoàng hậu thậm chí còn đỏ cả mắt.

Trong người Bùi Chiêu chảy dòng máu của nhà họ Tống! Thế gia luôn coi trọng huyết thống, Bùi Chiêu tất nhiên là người họ sẵn lòng nâng đỡ nhất.

Nhưng, liệu hắn có còn cam tâm tình nguyện làm một quân cờ mặc họ điều khiển nữa không?

Còn về chuyện ám sát.

Bởi vì trên mũi tên của gián quan có dấu hiệu hoàng gia, họ nghi ngờ các hoàng tử khác.

Nhị hoàng tử, với tư cách là người tổ chức buổi săn bắn, trở thành đối tượng bị nghi ngờ hàng đầu.

Hơn nữa, hắn ta từng nghe lời chỉ điểm của Tống Minh, quả thực đã làm những việc hãm hại trung thần. Ngày hôm đó, người bị giết không chỉ có gián quan.

Giang Ngạn biết rõ gián quan nói dối, nhưng không thể tiết lộ nửa lời.

Tứ hoàng tử sống chết không rõ, hắn ta với tư cách tả hữu vệ thượng tướng quân đã bị cách chức và bắt giam vì không bảo vệ chu đáo.

Nếu thêm tội cố ý sát hại quan viên, hắn ta gần như không còn đường sống, nên cũng không ngu ngốc tự vạch áo cho người xem lưng.

Vì vậy, hắn ta cố tình hoặc vô tình đẩy mọi tội danh lên đầu Nhị hoàng tử.

Cuối cùng, Nhị hoàng tử, một kẻ vô dụng, trở thành con dê thế tội.

Một quân cờ khác của Tống Minh đã bị phá hủy. Ta muốn từng bước nhổ sạch móng vuốt của ông ta.

Gia tộc thế gia mà ông ta tự hào, sẽ bị con cỏ rác mà ông ta khinh thường từ từ phá hủy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi