VẪN CHỜ NGƯỜI ONLINE - TỰU ĐẲNG NHĨ THƯỢNG TUYẾN LIỄU

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Hai người mười ngón đan nhau, đây là lần đầu tiên Hà Tấn thuận theo mà để mặc cho Tần Dương nắm tay mình như vậy.

Bởi vì không thể làm gì khác, cho nên Tần Dương si mê dùng ngón tay cọ cọ vào bàn tay có kích thước nhỏ hơn bình thường của Hà Tấn, chốc chốc lại gảy gảy mấy cái, khiến cậu ngứa ngáy muốn rụt về. Song, lần nào cũng vậy, Hà Tấn vừa rút tay thì Tần Dương liền dùng lực giữ chặt lại, không cho cậu có cơ hội trốn thoát…

“Còn chưa chơi đủ hả…” Hà Tấn co rúm thân thể, từ nhỏ đến lớn, chỉ khi đối mặt với người này cậu mới hiếm thấy mà thẹn thùng đến mặt đỏ tim loạn, hệt như một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.

Tần Dương: “Này, em bắt đầu thích anh từ bao giờ?”

Bỗng chốc hắn lại hệt như một tên ngốc si tình muốn xác nhận tâm ý của tình nhân.

Hà Tấn lơ đễnh nói: “Quên rồi…”

Tần Dương: “Vậy khi nào thì phát hiện bản thân động lòng với anh?”

Hà Tấn: “Không biết.”

Tần Dương không chịu buông tha, lại hỏi: “Chung quy cũng phải có một bước ngoặt nào đó chứ, ví dụ như em bỗng cảm thấy anh rất đẹp trai, vóc người cũng được, hoặc là cảm thấy anh chơi game rất lợi hại, lại đối xử rất tốt với em…”

Hà Tấn chưa từng thấy người nào mặt dày như Tần Dương cả (=_=)…

Thế nhưng, ngẫm lại thì mình cũng đã đồng ý hẹn hò với người ta rồi, sao có thể ngang ngược như trước mãi, vì thế Hà Tấn cố sức hồi tưởng lại, rồi nói cho Tần Dương nghe về thời điểm hắn hấp dẫn mình, “Có lần chúng ta đi dạo trong Hoàng thành, thấy Nhàn Vân và Dã Hạc đang hôn nhau, khi đó em đã hỏi anh nghĩ sao về loại chuyện này, nhớ không?”

Tần Dương: “Ừ, rồi sao nữa?”

Hà Tấn: “Anh có chính kiến cùng sự nhất quán của mình, chắc vì cái cá tính này nên em đã thán phục anh. Anh vô cùng dũng cảm, hoàn toàn không giống với em.”

Đúng vậy, bất kể quyết tâm chơi tennis đến cùng hay là chờ đợi một người bạn mạng suốt tám năm trời, đều là những việc mà Hà Tấn không cách nào làm tới nơi tới chốn được. Bên cạnh đó, phương thức lý giải độc đáo của Tần Dương về tính hướng và tình yêu cũng làm cho cậu vô cùng xúc động. Loại tính cách đặc biệt này đúng là có lực hấp dẫn trí mạng.

Đương nhiên, việc Tần Dương đối tốt với cậu cũng là một phần lý do nữa.

Hà Tấn: “Còn có ngày hôm ấy, chính là cái đêm trước lễ tình nhân một ngày, em đã nhìn thấy tin nhắn ME của anh, cả đêm, anh đã gửi tới rất nhiều tin.”

Tần Dương: “…”

Không phải chứ, Tần Dương nhịn không được mà muốn che mặt, bắt đầu hồi tưởng xem ngày đó mình đã nhắn đi những gì…

Thế nhưng, nếu đêm hôm ấy Hà Tấn đã đọc được tin nhắn, vậy thì vì sao lại làm bộ như chẳng hay chẳng biết một cái gì? Giả sử tối ngày kế tiếp mình không lén lút hôn trộm người ta, cũng không tỏ tình ở ngoài hiện thực, có phải đối phương sẽ không chịu thừa nhận tình cảm của bản thân?

“Ngay lúc đó, đúng là em đã tức giận vì anh lừa gạt em, nhưng cũng vô cùng cảm động” Hà Tấn hạ thấp tầm nhìn, khẩn trương nắm chặt tay của Tần Dương, “Trước kia em chưa từng nghĩ, mình sẽ thích một nam sinh…”

Tần Dương rất sợ Hà Tấn lại lùi bước, cho nên nhanh chóng ôm chặt đối phương, thầm nghĩ, có lẽ đối phó với người như cậu, đôi khi phải dùng tới một chút thủ đoạn cưỡng chế mới được.

Ôm ấp trong chốc lát, Hà Tấn thúc giục: “Đi thôi, cùng đi ăn cơm.”

Tần Dương cầm tay người nọ, khẩn cầu: “Tối nay chúng ta ngủ lại chỗ này đi.”

Hà Tấn: “…”

“Anh chỉ muốn ở cùng một chỗ với em,” Tần Dương quấn chặt lấy cậu, hệt như một đứa trẻ con không hề biết đủ: “Chỉ ngủ một đêm, không làm gì cả, thật, cũng như lúc vừa rồi thôi…”

Hà Tấn có chút động tâm, hơn nữa vừa rồi ngoại trừ ôm một cái, sờ soạng tay chân hai cái, đích thực Tần Dương rất đàng hoàng.

Không chống đỡ được trước vẻ mặt làm nũng của đối phương, Hà Tấn hồ đồ mà gật đầu: “Được rồi, anh buông ra trước đã, dậy đi…”

Tần Dương hăm hở như vừa mới được hồi sinh, nhanh chóng đứng phắt dậy khỏi mặt giường.

Hai người để mũ giáp lại phòng, cùng nhau ra ngoài ăn cơm. Thời điểm xuống lầu, Hà Tấn hỏi: “Không cần gia hạn thời gian lưu trú với khách sạn sao?”

Tần Dương cười cười, nói: “Không cần, anh đặt một ngày.”

Hà Tấn: “…” Bỗng nhiên có loại cảm giác bị lừa nhảy xuống hố là cớ làm sao? (=_=)

Tần Dương nhìn thấy quán đồ cay Tứ Xuyên ở khu vực gần khách sạn, dứt khoát lôi kéo Hà Tấn đi vào, “Món cay Tứ Xuyên rất được, vừa ấm lại vừa nóng!” Ngồi xuống, hắn tiếp tục nói, “Hôm nay chúng ta đánh thắng một trận đấu lớn, lại bắt đầu chính thức hẹn hò, gọi một chai bia để chúc mừng đi!”

Hà Tấn cũng không nghĩ nhiều, đáp ứng một tiếng rồi mở thực đơn ra. Thế nhưng, mới xem chưa được hai trang, cậu đã thấy Tần Dương ngoắc tay gọi em gái chạy bàn tới, một hơi gọi năm sáu món ăn.

Hà Tấn kinh ngạc: “Nhiều như vậy?”

Tần Dương: “Không phải là để chúc mừng sao, đương nhiên phải nhiều một chút, ăn không hết thì đóng gói mang về ăn đêm… Em còn muốn gọi cái gì không?”

Hà Tấn còn sợ ăn không nổi thì làm sao có thể gọi thêm, vốn dĩ cậu cũng không phải người thích chọn đồ ăn thức uống, cứ để Tần Dương quyết định là được rồi.

Đồ ăn và bia cùng được đưa lên, hai người chạm cốc, nhưng lại không biết nói cái gì. Rốt cuộc là nên chúc mừng chiến thắng trận đấu vừa rồi hay chúc mừng việc cả hai chính thức hẹn hò với nhau? Tóm lại là lý do nào nghe cũng có vẻ vô cùng kỳ quái. Cuối cùng bọn hắn không nói gì cả, Tần Dương ngửa đầu, nâng cốc uống cạn một hơi. Cái cốc không lớn, Hà Tấn cũng uống theo không hề do dự.

Tần Dương cười cười, giúp người kia rót thêm một cốc bia nữa, lại dùng đũa gõ nhẹ lên mặt bàn: “Ăn thôi.”

Hà Tấn gắp một miếng thức ăn cho vào trong miệng, ngay lập tức bị cay đến không chịu nổi. Tần Dương cũng rơi vào tình trạng tương tự, thè thè đầu lưỡi, tiện tay cầm cốc bia lạnh ở bên cạnh lên, vừa uống vừa xuýt xoa thích thú.

Con trai ở với con trai, dường như bất kể làm gì cũng đều muốn so cao so thấp, Hà Tấn thấy hắn như vậy, cũng không chịu yếu thế mà học theo, cứ một ngụm bia lại một miếng đồ ăn, dần dần cũng quen được với hương vị cay xè của các món Tứ Xuyên.

Hai người vừa ăn vừa tám chuyện trên trời dưới đất, chẳng qua lần này Tần Dương nói nhiều hơn. Hắn kể về những thành phố mình từng đến, những địa danh mình từng ghé thăm… khiến Hà Tấn vô cùng hâm mộ. Từ nhỏ tới lớn, cậu chỉ quanh quẩn ở hai khu vực, một là mảnh đất quê nhà, hai là thành phố A mà cậu đang theo học.

Bỗng Tần Dương hỏi: “Em có đặc biệt muốn đi đâu không?”

Uống vài cốc bia, ăn một bàn đồ ăn cay nóng, dạ dày Hà Tấn đã lên men, đầu óc cũng có chút mơ hồ say xỉn, cậu không hề phòng bị mà nói cho Tần Dương nghe về ước muốn của mình: “Đặc biệt muốn đi… trượt tuyết…”

Tần Dương: “Trượt tuyết? Vậy đến Hắc Long Giang là ổn, lần trước anh xem trên tạp chí du lịch, thấy ở đó có một nơi hình như gọi là thôn Tuyết Phủ. Để lát về sẽ tra cứu lại một chút, chờ tháng năm, khí trời ấm áp hơn thì chúng ta đi.”

Hà Tấn thực chờ mong, Tần Dương còn nói vài địa điểm có phong cảnh đặc sắc ở xung quanh thành phố A, đề nghị cuối tuần lái xe đi thăm thú.

Ăn xong một bữa cơm, chẳng biết Hà Tấn đã uống bao nhiêu bia mà khi ra cửa đến phương hướng cũng không phân nổi. Tuy nhiên, vẻ mặt của cậu thoạt nhìn vẫn phi thường bình tĩnh, chỉ có ánh mắt là tương đối mơ hồ.

Tần Dương đỡ người trở về khách sạn, trên đường có ghé lại hôn hôn má cậu mấy lần, song Hà Tấn không có phản ứng gì cả, quả nhiên là đã say rồi.

Đến khách sạn, Tần Dương ôm người nọ đặt xuống giường, cầm tay cậu, mơ mơ màng màng gọi: “Hà Tấn.”

Hà Tấn vẫn còn giữ được một tia lý trí, cứng nhắc “ừm” một tiếng, thế nhưng phản ứng thực là trì độn.

Tần Dương quan sát người nọ một lát, lại hỏi: “Anh là ai?”

Hà Tấn ngốc ngốc nhìn thẳng vào đối phương, qua vài giây sau, mới trả lời: “Tần Dương.”

Tần Dương nở nụ cười, nhanh chóng ghé sát lại, khi còn cách đôi môi Hà Tấn không đến một cm, hắn đột nhiên dừng lại, nhẹ giọng nói: “Đồ ngốc…”

Hô hấp của Hà Tấn nhất thời đông cứng lại. Người nọ đến gần như vậy, khiến hơi thở của cả hai không khỏi mang theo hương vị của nhau, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Ngay lập tức, bầu không khí chậm rãi nảy sinh một loại ái muội khiến cho người ta mê loạn mà phân rã một tia lý trí cuối cùng…

Đúng thế, tình hình như vậy, sao có thể không làm gì?

Dưới kích thích của chất cồn, giữa thúc giục của hormone, hai người tự nhiên mà quấn riết vào nhau.

Hà Tấn không kháng cự, chẳng qua thân thể khe khẽ run lên. Khác với khi bị Tần Dương cưỡng hôn ở trong xe, lúc này đây, cậu cũng rất chờ mong, ngoài ra, ở sâu trong tâm tưởng còn có loại cảm giác kích thích khi đi ngược với đời thường.

———- Đây là đường phân cách có tên ‘Đậu Má’ mà ai ai cũng biết ╮(╯-╰”)╭ ——

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi