VẠN CỔ CHÍ TÔN

Ùm... Ụm bò... Ò...

Lỗ mũi của nó có khói bốc lên, sợi hư quang xiềng xích thiết ngưu cắn kéo ra phía sau, xiềng xích kêu ken két.

Kỳ Thắng Phong cùng Bắc Quyến Cổn Nam sau khi vượt qua lực lượng này cắn trả, phân biệt kéo lấy một sợi xích, không buông nó ra.

Rầm rầm!

Hư ảnh xiềng xích đã có bốn cái đã được giữa vững.

Ba người ngưng mắt nhìn qua, lúc này phát hiện những hư quang này là phù văn tinh diệu tổ hợp mà thành, chúng có hấp dẫn lẫn nhau, lúc này mới hình thành xiềng xích.

Trong nội tâm ba người không ngừng vui mừng, tuy tình thế hiện tại vô cùng nguy cấp, nhưng mà có thể xem kết cấu của xiềng xích pháp tắc chi liên ở khoảng cách gần như vậy, sợ rằng cả đời khó có cơ hội thứ hai.

Đau khổ giữ chặt lấy hư quang, cố gắng khắc sâu kết cấu của xiềng xích vào trong đầu của mình.

– Chúng ta cũng lên đi!

Giọng nói của Trữ Khả Vi vang lên, hắn và Trữ Khả Vân lao tới, hai phụ tử bọn họ phân biệt kéo một sợi xích.

Sau đó Yêu tộc có Từ cắn răng một cái, thân ảnh chớp động xuất hiện trên bầu trời, cũng cầm lấy một sợi xích.

Thương thế của hắn rất nặng, tất cả người Yêu tộc có một số thân thể gần như sụp đổ, Thương vừa mới thi triển Phong Thiên Ấn xong, không có lực đánh một trận.

Hiện tại người có thể ra tay duy nhất chính là hắn.

Ba!

Cánh tay của hắn chạm vào hư quang, lập tức cả cánh tay bị nghiền nát.

– Ah!

Từ kêu thảm một tiếng, mặt mũi mang theo vẻ thống khổ.

– Từ đại nhân!

Tiên và Mông đồng thời kinh hô lên, sắc mặt tràn ngập vẻ lo lắng, bọn họ lúc này phóng lên trời, tiến lên cứu viện.

– Các ngươi...

Lê khẩn trương, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng đã không kịp, hai người trong nháy mắt đã biến mất.

Ầm ầm!

Dị lực trên bầu trời bắt đầu khởi động, vào lúc hai người phóng tới, liền đã bị một lực lượng rất mạnh áp chế, trực tiếp phản chấn bay ra sau.

Phốc!

Hai người lăng không thổ huyết, rốt cuộc duy trì không được từ xa bay trở về, rơi xuống mặt đất và thổ huyết.

Trong mắt của hai người không cam lòng, lực lượng của bọn họ bây giờ yếu đi quá nhiều, ngay cả bay lên trời cũng không nổi.

Hư ảnh giới lực và ma nguyên đối kháng tạo thành linh áp, người bình thường căn bản không cách nào chống lại.

Lê nhanh chóng bước lên phía trước, trị liệu thay hai người.

Cánh tay Từ bị nghiền nát, thân thể liên tục gào thét, thoáng cái hóa thành yêu tướng, còn sót một cánh tay cũng cầm lấy xiềng xích.

Ba!

Hư quang nổi lên lần nữa, một cánh tay khác của hắn cũng vỡ ra.

– Ah ah!

Hắn thống khổ rống to vài tiếng, sau đó ở mi tâm có hào quang lập lòe, cả yêu tướng cũng bắt đầu biến hóa.

Đùng đùng, lúc này hai cánh tay của hắn bị phế, khí tức bản thân hoàn toàn thay đổi.

Mấu chốt là giờ phút này, trừ mất mạng ra, hắn cầu được tân sinh, lập tức cảm thấy tràn ngập lực lượng, hét to một tiếng, trực tiếp vững vàng bắt lấy hư ảnh pháp tắc kia, lăng không kéo một cái.

Rầm rầm!

Đầu pháp tắc này bị kéo mạnh ra phía sau.

Hắn biến hóa hấp dẫn đám người trên bầu trời chú ý tới, đều lộ ra vẻ kinh hãi.

Biến cố không ngừng sinh ra, ai mà không sức cùng lực kiệt, tất cả dựa vào đan dược và thiên tài địa bảo chèo chống, nhưng cũng chỉ khôi phục một chút lực lượng mà thôi.

Mà lần này là trực tiếp đổ máu, phục sinh tại chỗ, chuyện này làm cho mọi người cảm thấy quá sợ hãi.

– Đáng chết ah!

Ma Chủ Phổ giận dữ không thôi, tiếng hô liên tục trùng thiên, hư quang pháp tắc xiềng xích rung động mạnh mẽ.

“Thủy Tiên” cắn răng nói:

– Còn chưa đủ!

Mọi người nhìn thấy Từ bị phá nát hai tay, dù đã phục sinh lại, đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía, không ai dám mạo hiểm tiến lên.

Đây chính là cường giả siêu phàm nhập thánh đấy, tuy nói trọng thương tại thân, nhưng mà vẫn cường đại hơn xa cường giả võ đạo đỉnh phong, tồn tại như thế còn cố hết sức, người bình thường đi lên sợ rằng sẽ tan thành mây khói.

Kỳ thật bọn họ nghĩ nhiều, nếu lực lượng không đủ, căn bản không cách nào xông tới bên cạnh xiềng xích, cho tới gần đã bị lực lượng mênh mông phản chấn trở về.

Sắc mặt Trữ Khả Vân lúc này trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, hư quang xiềng xích không ngừng trùng kích Ma Chủ Phổ, lực lượng lắc lư làm tay nàng chảy máu, vô số phù văn màu vàng trùng kích thân thể của nàng.

Trữ Khả Vi đưa mắt nhìn sang, nói:

– Khả Vân, nếu Khả Vân không duy trì được, nhanh đi xuống đi.

Ánh mắt Trữ Khả Vân có chút hoảng hốt, dường như khó có thể chèo chống, xem bộ dáng kia dường như thần trí không rõ.

Trữ Khả Vi khẩn trương, đột nhiên một đạo quang mang chớp động bay tới, nó bay tới trước người Trữ Khả Vân, bắt lấy xiềng xích của nàng.

Phù văn màu vàng tiến vào người của hào quang vừa rồi, không ngừng trùng kích thân thể của hắn.

Người đến chính là Bạc Vũ Kình, hắn vừa chạm vào xiềng xích thì sắc mặt tái nhợt, cắn răng một cái.

Trữ Khả Vân lúc này mới dần dần khôi phục thần trí, trên mặt mới có một chút huyết sắc.

– Đa tạ!

Nàng cố gắng nói hai chữ này, lại tiếp tục cầm xiềng xích.

– Không cần!

Bạc Vũ Kình trầm giọng nói ra, trong mắt mang theo thần thái ngưng trọng, hai người hợp lực, rốt cuộc kéo hư quang trở về.

Hai cường giả cửu tinh đỉnh phong hợp lực mới có thể kéo một sợi, mọi người càng hoảng sợ, không dám mạo hiểm đi lên.

Hừ!

Đột nhiên một tiếng hừ lạnh truyền đến, Dực bay tới, thiên nhãn lóe lên, thuấn di tới một sợi xích, hai tay cầm lấy nó, hóa thành kim viên cầm dây xích.

Bành bành bành!

Trong vô số hào quang chấn động, từng đạo lực lượng đánh vào cơ thể của hắn.

Rầm rầm!

Lúc này một sợi xích nữa đã được kéo căng.

Giờ phút này trên bầu trời tổng cộng tám đạo sợi xích đã được kéo thẳng, giống như những cây đinh đóng vào hư không.

Còn lại bốn sợi không người kéo căng.

Ma Chủ Phổ rống to không ngừng, Chân Ma pháp tướng dùng lực lượng mạnh mẽ trùng kích giới lực, giống như con thú bị vây khốn đang nổi điên.

Huyền Hoa giãy dụa vài cái, hắn lảo đảo té xuống, không còn khí lực.

Liễu Phi Yến thấy thế nói ra:

– Ngươi đừng lộn xộn, hảo hảo điều dưỡng đi.

Huyền Hoa cười khổ nói:

– Trong tàng cảnh đồ sộ này, vậy mà không có thân ảnh tiêu sái của ta, đúng là quá mức tiếc nuối rồi.

– Vốn ta không muốn động thủ, nhưng mà có thể làm cho ngươi ta hâm mộ ghen ghét, đây cũng là lựa chọn không sai.

Đột nhiên Đằng Quang nói ra, trên mặt mang theo nụ cười giảo hoạt.

Tuy đạo thể của hắn sụp đổ, nhưng hắn vẫn dưỡng thương, chưa từng ra tay một lần, trạng thái thân thể tốt hơn người khác một chút.

– Nếu ngươi đã dám lên, ta có gì lý do gì không dám cơ chứ?

Đoan Mộc Hữu Ngọc cũng cười cười, bổn mạng hàn ngọc xích của hắn bị vỡ, tâm thần đã bị trọng thương.

Hai người nhìn nhau cười cười, liền hóa thành hào quang vọt lên.

Rất nhanh lại có hai đạo hư quang bị kéo căng.

Ma Chủ Phổ giãy dụa càng ngày càng lợi hại, nhưng mà trói buộc càng ngày càng mạnh.

Vi Thanh ở trên bầu trời quát to:

– Tử Xú Tịch, La Tinh!

Hai người đều run lên, nhìn qua bên này, lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Nếu hai người ở trạng thái toàn thịnh có thể dễ dàng kéo một sợi, nhưng giờ phút này trọng thương, làm sao chịu nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi