VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

Để xét một tông môn có cường thịnh hay không, thì phải xem đến phẩm giai của từng loại công pháp bao gồm hoang quyết, hoang kỹ và hoang thuật, đây là truyền thừa căn bản của mỗi một tông môn. Mỗi tông môn đều sẽ có, nó quyết định đến sự hưng thịnh sau này của tông môn đó.

Trong một tông phái/môn phái mà ngay đến hoang quyết cấp Tôn giả cũng không có, thì tông môn đó sẽ không có khả năng sinh ra được tu sĩ có tu vi Tôn giả.

Theo đó, khi tông môn không có hoang quyết cấp thánh giai, liền không khả năng có thánh giả sinh ra.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng ở Lan Lăng quốc thì hoang quyết thánh giai mặc dù ít, trải qua năm tháng lâu dài lại có truyền thừa từ tổ tiên lưu giữ lại vẫn có một chút, nhưng con đường thành thánh lại vô cùng khó khăn, không phải cứ có hoang quyết cấp thánh giai liền có thể một bước thành thánh.

Hoang khí của Tịch Thiên Dạ có thể khắc chế Ninh Vân Phi, hiển nhiên là vì hắn tu luyện hoang quyết có phẩm chất cao hơn "Hàn Lân Xà Kinh" của Ninh Vân Phi.

Các học viên xung quanh, từng người nhìn về phía Tịch Thiên Dạ với ánh mắt vô cùng hâm mộ. Nếu như bọn hắn cũng nhận được sự coi trọng từ học viện, rồi được học viện trực tiếp truyền xuống hoang quyết, hoang kỹ cấp tôn giai, thì thật là tốt biết bao.

Đáng tiếc toàn bộ Trường Thương học viện, chỉ có một tên Tịch Thiên Dạ đạt được những ưu đãi này.

Sư thực là rất nhiều học viên nội môn, khi muốn tu luyện hoang quyết, hoang kỹ đều phải tốn một cái giá trên trời. Trừ một ít học viên có thiên phú yêu nghiệt, năng lực cực kỳ xuất chúng hoặc là làm ra cống hiến lớn cho học viện, mới có thể được ban cho một bộ hoang quyết, hoang kỹ đạt đến cấp độ Tôn giai.

Nói tóm lại, chỉ có từ bên trong viện tốt nghiệp, lại chính thức gia nhập Trường Thương học viện, rồi làm trưởng lão chăm chỉ, cần cù cống hiến trong Trưởng lão viện mấy chục năm, mới có thể được ban cho cho hoang quyết cấp bậc Tôn giai.

Hoang quyết - "Hàn Lân Xà Kinh" của Ninh Vân Phi cũng không phải đến từ Trường Thương học viện, mà là thế lực huyền bí, cường đại đứng sau lưng của hắn, trực. tiếp ban cho hoang quyết cấp bậc Tôn giai, còn những người khác tất nhiên không cách nào so sánh với hắn.

Cho nền, lúc này hầu như phần lớn mọi người đều đang nhìn phía Tịch Thiên Dạ mà ước ao, ngay cả các trưởng lão cũng không ngoại lệ.


Bởi vì xuất thân của Tịch Thiên Dạ cũng rất tầm thường, nhưng lại nhận đãi ngộ từ học viện khác biệt với các học viên khác có thể nói như ngày và đêm.

"Chỉ có hoang quyết tốt còn không đủ, có lẽ hoang quyết lợi hại hơn có thể để ngươi chiếm cứ một chút ưu thế, nhưng lực lượng tuyệt đối mới là chỗ then chốt để quyết phân thắng thua. Ta sẽ cho ngươi thấy hoang quyết của ngươi lợi hại hay ta lợi hại!"

Ninh Vân Phi khẽ lắc đầu, "Hàn Lân Xà Kinh" của hắn đang bị Tịch Thiên Dạ khắc chế, nhưng hắn lại không có chút nào kinh hoảng, bởi vì tu vi của hắn so với Tịch Thiên Dạ mạnh mẽ hơn rất nhiều, dĩ nhiên là hắn muốn lấy lực phá vạn pháp - dù có kỹ xảo tốt đến đâu trước. mặt lực lượng tuyệt đối tất cả là hư không.

"Nếu không thể hạ độc chết ngươi, vậy thì giờ cũng chỉ có thể dùng cách trực tiếp, thô bạo nhất là đè ngươi mà đánh thôi hahaha." Ninh Vân phàm âm hiểm nói.

Ninh Vân Phi bước ra một bước, mặt đất chấn động, không khí nổ tung, sóng khí cưồn cuộn, dường như đạt tới tốc độ siêu thanh đánh vỡ hư không, âm thanh bộc phát nổ vang, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ, dùng một quyền mạnh mẽ đánh tới.

Cú đấm có khí thế của bậc thiên quân cái thế, lực lượng kinh khủng giống như có thể san bằng cả một tòa núi nhỏ, một tên tu sĩ đã vững chắc tại Tông cảnh tâng bảy, lại dồn hết thảy tinh, khí, thần cùng thi triển ra một quyền, sao một tên vừa mới đột phá đến Tông cảnh có thể chống đỡ được.

Dưới uy của một quyền đó. Tịch Thiên Dạ lại không hề có ý tứ tránh né, đang lảng lặng chờ đợi một quyền đến.

"Nhất lực phá vạn pháp?"

Tịch Thiên Dạ liếc qua nắm đấm đó cười một tiếng, về tổng lượng hoang khí trong cơ thể hắn so với Ninh Vân Phi quả thật có một mức chênh lệch nhất định, nhưng ai dám nói lực lượng của hắn so với Ninh Vân Phi sẽ nhỏ bé hơn?

Công pháp hắn tu luyện chính là Thái Thượng Trường Sinh Quyết! Một bộ công pháp cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện trong thế này, đây là chính hắn tự mình tham khảo "Đạo Đức Kinh" sáng tạo ra một bộ công pháp thích hợp với những tu sĩ cấp thấp phải nói là khoáng thế công pháp a.


Muốn với ta so lực lượng, pần tàn (đúng là kẻ ngốc)?

Tịch Thiên Dạ cười lạnh, hắn cũng không né không. tránh, một luồng ánh sáng từ trên người hắn sáng lên óng ánh, thanh tú. Màn sáng bao bọc cơ thể hắn so với đá ngọc bích càng trong suốt thuần túy, dường như mặt trời óng ánh.

Bên ngoài Thanh quang đó, như được chạm, khắc lấy từng lớp, từng lớp một ánh sáng kim sắc. Đây đúng là hào quang rực rỡ của thánh quang pháp tắc.

Oanh!

Không trốn không né, trực tiếp đón lấy nắm đấm ấy.

Thanh quang cùng hắc quang trong nháy mắt đụng vào nhau, chỉ kéo dài trong tích tắc, hắc quang liền bị thanh quang phá hủy, trong nháy mắt thanh quang bao. phủ mênh mông mà cuồn cuộn như nước sông Trường

Giang, quét khắp thiên địa, vĩnh viễn không dứt.

Thân thể Ninh Vân Phi ở trên không trung có chút dừng lại, sau đó bỗng nhiên bị dội bay ra ngoài, một đường đụng gãy mười mấy cây đại thụ, ầm ầm đâm vào tường rào của cung điện. Nếu không phải cung điện này có từng tầng trận pháp bảo hộ, từng cái từng cái thần văn từ trên vách tường thoát ra, đem uy lực của cú va chạm triệt tiêu đi, chỉ sợ cái vách tường hiện giờ đều bị đụng đến sụp đổ đi.

Tất cả mọi người quan sát được, đều hít phải một hơi lạnh, ai ai cũng trợn mắt, há hốc mồm nhìn lấy một màn trước mắt, cả nửa ngày cũng không kịp phản ứng.


Dưới tình huống cứng đối cứng, dùng lực lượng đối lực lượng, lại có thể xảy ra kết quả như vậy, đây là điều không ai có thể ngờ.

Lấy tu vi Tông cảnh tầng một, làm sao có thể nghiền ép một tên có tu vi Tông cảnh tầng bảy được đã thế khi va chạm lại không chút dấu hiệu đánh bay tên tu sĩ Tông cảnh tầng bảy. Chuyện này thực sự như nằm mơ vậy, cảm giác không có chút chân thực nào.

"Ngươi, làm sao có thể, làm sao có thể! Ta không tin, †a không tin."

Ninh Vân Phi từ dưới đất bò dậy, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu, căn bản không tin được sự thật trước mắt này.

Hắn làm sao có thể thua! Một tên Tông cảnh nhất trọng thiên, hắn tiện tay liền có thể giết, làm sao có thể đánh không thắng.

"Ta không tin."

Ninh Vân Phi giống như là một con dã thú bị thương, †rong mắt đầy dữ tợn và tàn nhẫn, nhảy lên một cái, lần nữa hướng Tịch Thiên Dạ đánh tới. Một đôi nắm đấm phóng xuất ra u mang, lạnh như băng khiến mặt đất xung quanh rộng mười trượng toàn bộ đông kết.

Oanh!

Nhưng mà, dù Ninh Vân Phi đem hết toàn lực vào một kích, cũng không thể thay đổi được kết quả gì, lần nữa bị Tịch Thiên Dạ dùng một quyền vô cùng đơn giản đánh bay ra ngoài.

"Hừ, đúng là không chịu nổi một kích." Tịch Thiên Dạ vắt chéo một tay sau lưng, như muốn nói Ninh Vân Phi ngươi không xứng trở thành đối thủ của ta vậy.

"Không có khả năng!"

Ninh Vân Phi lần nữa nhào tới, dốc cạn tất cả hoang khí, có chút điên cuồng. Bên trong nội viện hắn được xếp vào mười vị trí đầu, nội môn học viên ai nấy cũng sợ hắn như hổ, nhưng lại bị một tên học viên vừa mới gia nhập nội viện nghiền ép, tôn nghiêm hắn để ở đâu, về sau làm sao có thể lăn lộn tại nội viện?


Nhưng mà, mặc kệ Ninh Vân Phi dốc sức thế nào,vùng vẫy làm sao, thì kết quả vẫn chỉ có một không có cái gì thay đổi, mỗi lần đều bị Tịch Thiên Dạ tiện tay đập. bay, không khác cảnh đập một con ruồi đáng ghét, chẳng qua con ruồi này mạnh hơn khó chết hơn mà thôi.

Bên ngoài đại điện, không khí im ắng đến tĩnh mịch như gặp phải định thân thuật vậy.

Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, trong lúc nhất thời an tĩnh đến cực điểm như lúc này có tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Dù cho những tên học viên đang đứng ở trên nóc. nhà, hay dưới võ đài đang ra dáng khiêu khích, toàn thân cả đám đều cứng ngắc, nửa ngày không nói được gì.

"Hắn vừa mới đột phá đến Tông cảnh liền tu thành Thôi Xán thánh quang, thiên phú của Tịch Thiên Dạ, quả nhiên đáng sợ. Như vậy thì hoang quyết mà hắn tu luyện tuyệt đối không phải chỉ là Tôn giai, mà phải đến cấp độ thánh giai."

Thật lâu sau, một thanh âm sâu kín đánh vỡ sự yên lặng, trâm mặc ấy, đó là giọng nói của Đại sư tỷ Nguyễn Quân Trác.

Khi được Đại sư tỷ nhắc nhở qua, lúc này mọi người mới phát hiện Tịch Thiên Dạ vậy mà lại tiếp tục tu thành Thôi Xán thánh quang!

Mặc dù tất cả mọi người biết, Tịch Thiên Dạ ở Linh cảnh đã tu thành Thôi Xán thánh quang, thế nhưng khi hắn đột phá đến Tông cảnh, hoang khí trong cơ thể nhảy vọt trở thành hoang khí Tông giai, năng lượng trong hoang khí trên cơ bản đều sẽ phát sinh thay đổi lớn.

Ở Linh cảnh, hoang khí ngươi có thể tu thành Thôi Xán thánh quang. Không có nghĩa là đến Tông cảnh, hoang khí ngươi cũng có thể tu thành đến cảnh giới đó. Mỗi khi đột phá đến cảnh giới cao hơn, hoang khí trong cơ thể lại phát sinh biến hóa, để có hoang khí tinh khiết tất nhiên phải một lần nữa tu luyện lại.

Rất nhiều tu sĩ, tại thời điểm có tu vi Linh cảnh đã tu thành lưu ly bảo quang. Nhưng khi đột phá đến Tông cảnh, đừng nói đến lưu ly bảo quang, ngay cả việc đạt được cấp độ để hiện lên được quầng sáng đều không làm được, phần lớn lại biến thành một tu sĩ bình thường có hoang khí Tông giai, cần phải một lần nữa cô đọng để đề thăng phẩm chất của hoang khí.

Từ khi Tịch Thiên Dạ mới đột phá đến Tông cảnh, ngay thời điểm đó liền có thể chuyển hóa hoang khí đến trình độ phát ra lưu ly bảo quang, đây đã là một chuyện khiến người đời sợ hãi. Muốn cho hoang khí tiếp tục tiến lên chuyển hóa thành Thôi Xán thánh quang là chuyện không có khả năng.

"Tịch Thiên Dạ lại có thể được tu luyện hoang quyết cấp thánh giai, thật đáng giận! Không trách hắn vừa mới đột phá đến Tông cảnh liền đáng sợ như vậy, học viện không khỏi quá bất công đi."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi