VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

Chu Khánh Diêm cười đắng chát một tiếng, sư phụ của hắn làm đàn chủ của một phân đàn Bạch Cốt giáo, thủ đoạn bảo mệnh trên người đương nhiên có rất nhiều, nếu không phải Thánh Giả đích thân tới, Đại Tôn bình thường muốn lưu hắn lại cũng hết sức phiền phức, sao lại tùy tiện bị một tên tiểu tu sĩ Linh cảnh như Tịch Thiên Dạ hại chết được.

Kết quả của hôm nay chính là tử cục, rất khó giải quyết, bọn hắn không thể chống lại một tên tu sĩ Tôn cảnh tầng bốn được.

Nhưng mà thấy một thanh kiếm đã bị bẽ gãy trong tay sư phụ, trong lòng của Chu Khánh Diêm khiếp sợ đến tột cùng.

Chuôi kiếm này hắn nhận ra được, chính là binh khí bảo mệnh của sư phụ, có thể nói đó là vương bài cuối cùng của hắn, người biết sự tồn tại của thanh kiếm này, trừ tên đồ nhi làm bạn với hắn từ nhỏ, không tìm ra người thứ ba có thể biết tới.

Kiếm này tên là Chìm Cương, một thanh chuẩn Thánh kiếm, có một tia uy năng của Thánh Giả, Đại tôn nếu có một thanh kiếm như thế, ở dưới tuyệt thế Thánh giả là tồn tại vô địch.

Sư phụ của hắn có đại tạo hóa, mới có được Thánh kiếm Chìm Cương này, một mực che dấu cẩn thận, không dám nói cho bất kỳ kẻ nào.

Nhưng không ngờ, vào giờ phút này thì Chìm Cương Thánh kiếm không những không rút ra khỏi vỏ kiếm, mà còn bị bẻ gãy.

Chuẩn Thánh kiếm bị bẻ gãy, đó là chuyện kinh khủng cỡ nào, sợ là tuyệt thế Thánh giả đánh toàn lực mới có thể làm ra như thế.

Sư phụ vừa mới gặp thứ gì mà nguy hiểm như vậy, bức bách hắn đến tình trạng như thế.

"Cái tên tiểu tạp chủng kia ở đâu?"

Bạch Cốt đàn chủ nhìn chằm chằm Chu Khánh Diêm tỏ ra vẻ hung ác, ở trên người Chu Khánh Diêm, hắn cảm nhận được khí tức của Tịch Thiên Dạ

Đối với Tịch Thiên Dạ, hắn hận đến mức không thể băm ra nghìn mảnh.


Vừa rồi suýt chút nữa, chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi, hắn sẽ chết ở chỗ này, hôi phi yên diệt

Nếu không phải hắn trong lúc nguy cấp quyết đoán tự bạo Chìm Cương Thánh kiếm, bộc phát ra uy năng của Thánh Giả, xé rách ra một lỗ hổng của Thánh trận, thừa cơ chạy thoát ra ngoài, nếu không thì lúc này hắn đã là một bộ xương trắng rồi

Một thanh Chuẩn Thánh kiếm, đặt ở trong Lan Lăn Quốc chính là tuyệt thế chí bảo, mà bây giờ lại bị hủy, từ đó có thể thấy tâm tình của hắn lúc này.

"Thế mà ngươi lại không chết, sống rất dai đấy."

Phần cuối của cái hốc cây vang lên một tiếng nói, thiếu niên áo trắng như tuyết, ở trong phần cuối của bóng tối đi ra, con ngươi bình thản nhìn Bạch Cốt đàn chủ, trong mắt không có cảm xúc gì.

"Tiểu tạp chủng, ta muốn chém ngươi thành muôn nghìn mảnh, nghiền xương ngươi thành tro bụi."

Bỗng nhiên nhìn thấy Tịch Thiên Dạ, hận ý của Bạch Cốt đàn chủ bùng nổ lên, hai mắt xích hồng, bước ra một bước, ảo ảnh tầng tầng, người đã bước qua hơn trăm mét, xuất hiện ở trước mặt của Tịch Thiên Dạ.

Một tên Tôn Cảnh tầng bốn đối phó với một tên tiểu tu sĩ Linh cảnh, giống như lão hổ đánh với một con kiến vậy, thổi một phát cũng chết cả nắm tay.

Nhưng mà Bạch Cốt đàn chủ lại thất thủ, cũng không chờ hắn bắt được Tịch Thiên Dạ, một cái bóng trắng thướt tha lặng yên không tiếng động ngăn cản hắn, hắn không có bất kỳ cảm giác nào, cái bóng trắng kia cứ đột ngột ngăn ở trước mặt hắn như vậy.

Một luồng hàn khí kinh hãi đập vào mặt, giống như trong chớp mắt đã rơi vào Minh Hà Hoàng Tuyền, lạnh thấu xương.

Trong lòng Bạch Cốt đàn chủ dâng lên sự báo động rất kịch liệt, không dám tiếp tục lao lên, theo bản năng tạm thời tránh mũi nhọn, cái bóng trắng kia tạo cho hắn cảm giác rất nguy hiểm.


"Ngươi là ai?"

Bạch Cốt đàn chủ kinh hãi lên tiếng, bên trong cây quật lại có người khác, mà tu vi lại cao như thế.

Không có người nào đáp lại hắn, chỉ có một đôi mắt băng lãnh nhìn chằm chằm hắn, nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống, hơi nước trong không khí hóa thành bông tuyết rơi chầm chậm xuống, dưới cái nóng mùa hè trong nháy mắt biến thành trời đông giá rét.

"Thật xinh đẹp."

Chu Khánh Diêm kinh hãi nhìn thân ảnh kia, đó là một tuyệt thế nữ tử, áo trắng như tuyết, giống như một đóa hoa sen nở rộ trên vách đá vạn trượng.

Lúc này, danh xưng duyệt tận quần phương của bích U thiếu chủ cũng trở nên kinh diễm, điều đáng tiếc duy nhất chính là, nàng này quá cao ngạo, băng cơ ngọc cốt, không giống người, càng giống một tác phẩm thần thánh không tì vết.

"Các hạ là người nào, ta cùng Tịch Thiên Dạ có thâm cừu đại hận, hi vọng ngươi chớ xen vào việc của người khác, tại hạ tất có hậu tạ."

Bạch Cốt đàn chủ thử thăm dò nói, đột nhiên xuất hiện một nữ nhân thần bí khiến cho hắn không lường trước được được, tình huống này có chút phức tạp.

Nơi đây nguy hiểm và bí ẩn như thế.

Không phải chỉ có bọn hắn à, tại sao có thể có những người khác?

"Điều đó không quan trọng, ngươi chỉ là một tên Tôn giả tầng bốn mà thôi, lại dám mạo phạm chủ nhân như thế."


Sâu trong hốc cây, vang lên một thanh âm lãnh đạm khác, một người trung niên chậm rãi đi tới, đầu và lông mày hắn trắng như tuyết, trong mắt hiện ra sự thông tuệ thế sự cùng với tang thương vô số, ánh mắt kia nếu không có trải nghiệm mấy trăm năm, căn bản không có khả năng có được.

Trong lòng Bạch Cốt đàn chủ giật mình một cái, bên trong đó lại còn có người khác, mà hắn một chút cảm ứng cũng không có.

"Chủ nhân, ai là chủ nhân của ngươi?"

Bạch Cốt đàn chủ chăm chú nhìn Hoa Nhất Nhiên, khí tức nguy hiểm trên người này không có kém nữ tử bạch y chút nào, mà hắn lại nhìn không ra sâu cạn của người này. Đã già thành tinh, Bạch Cốt đàn chủ cũng là người sống qua mấy trăm năm, ngay lần gặp đầu tiên đã ý thức được người này không dễ trêu chọc.

Mà người này còn có một vị chủ nhân, dạng người nào mới có thể làm chủ nhân của hắn đây.

Trong lúc nhất thời, Bạch Cốt đàn chủ đã bắt đầu sinh ý lui lại, cảm giác không ổn trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

"Chủ nhân, người này xử lí như thế nào? Ta tuy bị nhốt trong đây mấy chục năm, tu vi bị giảm sút nghiêm trọng, không còn bằng một phần mười của năm đó, nhưng đối phó với một tên Tôn giả tầng bốn lại rất dễ dàng."

Hoa Nhất Nhiên khom mình hành lễ nói, trong ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ đều tỏ ra kính sợ, như đang nhìn một thần linh vĩ đại.

Thời kỳ toàn thịnh của hắn, chính là vị Đại tôn danh chấn Nam Man Chi Địa, người ở trong cảnh giới Tôn giả có thể giao thủ với hắn không có mấy, tuyệt thế Thánh Giả không tới, từ Đại Tôn cảnh trở xuống chính là tồn tại mạnh nhất.

Bạch Cốt đàn chủ là một tên Tôn giả tầng bốn, Hoa Nhất Thiên coi hắn không ra gì, cho dù lúc này nguyên khí của hắn không còn một phần mười, khôi phục được một chút mà thôi.

Bạch Cốt đàn chủ thân thể cứng đờ, ngạc nhiên nhìn Tịch Thiên Dạ, hắn nằm mơ đều không ngờ rằng, chủ nhân huyền bí của người trung niên này lại là Tịch Thiên Dạ, lúc nào mà hắn có thân phận như vậy?

Chu Khánh Diêm cũng vô cùng giật mình, một màn trước mắt, khiến cho hắn không hiểu được chút nào.

"Trực tiếp giết đi."


Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, nếu thánh trận không có giế.t chết hắn thì lại phí chút sức mà tiêu diệt là được.

Nơi đây có không ít thứ còn có giá trị lợi dụng, hắn không hy vọng còn có người khác biết tới.

Hoa Nhất Nhiên cũng chưa kịp ra tay, Tịch Thiên Dạ vừa mới nói xong, nữ thánh thi khôi liền bay tới phía trước, nhanh như chớp, trong chốc lát đã tới phía trước Bạch Cốt đàn chủ, bổ một kiếm xuống.

Nữ thánh thi khôi bị Tịch Thiên Dạ tế luyện lại một lần, tương thông với tâm lý của hắn, chỉ cần một cái ý niệm trong đầu liền có thể sai khiến nàng.

Hàn khí bao phủ, ánh kiếm như mưa, chia cắt cả thiên địa.

Bạch Cốt đàn chủ không ngờ rằng cái tuyệt thế nữ nhân kai cũng phục tùng với Tịch Thiên Dạ, lập tức vội vàng lấy kiếm chống đỡ

Luận tu vi, Bạch Cốt đàn chủ không có có lòng tin thắng được nữ nhân lạnh lùng không nhìn ra sâu cạn kia, nhưng trong tay hắn nắm giữ một thanh chuẩn Thánh kiếm, tuy bị bẻ gãy, thánh khí xói mòn, sức mạnh hao tổn nhiều.

Nhưng Chuẩn Thánh kiếm chính là Chuẩn Thánh kiếm, dù cho tổn hại cũng không phải bảo kiếm bình thường có thể so sánh.

Dựa vào lực lượng của Chuẩn Thánh kiếm, Bạch Cốt đàn chủ có lòng tin kiềm chế nữ nhân lạnh lùng này một lát, tùy thời có thể chạy đi chạy đi.

Nhưng mà, khiến cho hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới một chuyện sẽ phát sinh.

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

Biên: Khang_a_ca

Truyện của Hoàng Lăng Gia Tộc


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi