VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

"Nếu ngươi đã đồng ý, thì ta đồng ý cho hai người các ngươi chiến một trận, đến lúc đó thì đừng có hối hận." U Lan Tư nhàn nhạt gật đầu.

Tịch Thiên Dạ quan sát U Lan Tư, mỉm cười không nói, rất hiển nhiên nàng đang cố ý chấn chỉnh Tô Tri Thần.

Các nhóm bạn học xung quanh từng người từng người quay qua nhìn mặt nhau, quá độc ác đi, Tô Tri Thần có thù oán gì với Tịch Thiên Dạ cơ chứ. Bọn hắn cũng không lo lắng Tô Tri Thần đánh không lại Tịch Thiên Dạ, mà nếu hai người không có cừu hận gì thì làm sao có thể náo loạn đến như thế này.

"Tịch Thiên Dạ, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, ở trước mặt ta, ngươi từ đầu đến cuối cũng chỉ là một tên phế vật mà thôi, mãi mãi cũng không có cách nào mà ngóc đầu lên được."

Tô Tri Thần vung tay phất áo lên, nhảy mấy cái đã vọt lên trên một cái lôi đài.

Trong phòng huấn luyện đương nhiên sẽ không thiếu lôi đài để các học sinh chiến đấu với nhau, đài chiến đấu không lớn, nhưng đủ để chịu được lực lượng mà học viên Linh cảnh tu sĩ có thể phát ra được.

Tịch Thiên Dạ không nói gì thêm, cũng đã lên lôi đài chuẩn bị chiến đấu, lần giáo huấn trước đương nhiên không đủ để Tô Tri Thần thêm một chút kiến thức nào, hắn rất chán ghét một con ruồi suốt ngày chỉ kêu ong ong bên đầu hắn.

Tôn Hiểu Vi bất đắc dĩ nhìn một màn này, Tô Tri Thần không dễ chọc tới, Tịch Thiên Dạ có U Lan Tư đứng sau, không một ai trong cả hai có thể chọc vào.

"Ra chiêu đi."

Tô Tri Thần để một cái tay phía sau lưng, một cái tay khác làm ra vẻ ngoắc ngoắc khiêu khích, tỏ ra bộ dáng khí độ phi phàm.

Hành vi nhường đối thủ xuất chiêu trước, bình thường phải tự tin với trình độ của mình lắm mới làm chuyện như thế, đồng thời cũng thể hiện ra lòng dạ của mình rộng lượng ra sao.

Học viên dưới khán đài khen hay tới tấp, lớn tiếng thổi phồng.

"Tô học trưởng không hổ là nhân trung long phượng, luận cái khí độ này đã không cùng một cấp bậc rồi."

"Làm tốt, để cho hắn ra chiêu trước, bằng không thì ở trước mặt Tô học trưởng, hắn sợ là cơ hội xuất chiêu cũng không có một lần."


"Tô học trưởng, ngươi là thần tượng của ta." Khuôn mặt một nữ học viên trở nên đỏ bừng thốt ra.

Trong Học Viện cũng rất hiện thực, tôn trọng cường giả xem thường kẻ yếu, so với Tịch Thiên Dạ, Tô Tri Thần càng có hào quang vạn trượng.

Lại thêm tướng mạo bất phàm của Tô Tri Thần, khiến rất nhiều học viên nữ rất yêu thích hắn.

Tịch Thiên Dạ cười cười, cũng không nói gì, tùy ý bước tới một bước, phù quang lược ảnh, loáng một cái đã xuất hiện trước mặt Tô Tri Thần, vung tay lên rất tùy tiện, Ba! Một cái tát như trời giáng, Tô Tri Thần bị bay ra ngoài, bay thẳng qua phạm vi của võ đài, chật vật hạ xuống đất.

Toàn trường yên tĩnh, biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho tất cả mọi người không kịp phản ứng theo, ngạc nhiên nhìn Tô Tri Thần đang nằm dưới mắt đất.

Có mấy tên đồng học đang la lối khen Tô Tri Thần để trợ uy, đang nói nửa câu thì bị kẹt lại ở trong miệng, thành thực nuốt trở lại miệng.

Tình huống này là như thế nào vậy...!

Phong thái đang trên mây sao lại nằm xuống đất thế Tô học trưởng.

Tới cùng là đang xảy ra chuyện gì...

"Ngươi..."

Trên gương mặt của Tô Tri Thần in một dấu bàn tay đỏ tươi, che mặt nửa ngày cũng không kịp phản ứng, cả người ngây ra như phỗng.

Hắn đang chuẩn bị để nhục nhã Tịch Thiên Dạ, khiến cho hắn sau này không thể ngẩng đầu lên để nhìn mặt thiên hạ được nữa.

Thế nhưng mà... Tại sao chính mình lại nằm trên mặt đất?

Chuyện gì vừa mới xảy ra thế này?


"Ngươi... Ngươi đánh lén... Ta không phục..."

Tô Tri Thần bò dậy từ dưới đất, sắc mặt vô cùng tái nhợt, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt Tịch Thiên Dạ.

"Đúng, ngươi đánh lén, không công bằng." Một người nữ học viên duy nhất đứng ra nói.

Nàng không tin, người mà nàng luôn luôn coi là thần tượng như Tô Tri Thần lại không chịu nổi một kích, mà lại bị đánh bại bởi tên phế vật nổi danh nhất của Học Viện.

"Không phục? Vậy thì đi lên tiếp tục đi." U Lan Tư khoanh tay cười hì hì nói.

Tô Tri Thần bò lên trên đài chiến đấu, sắc mặt băng lãnh nhìn chằm chằm Tịch Thiên Dạ. Hắn không thể thua, tuyệt đối không thể thua. Vừa rồi chắn chắn là do hắn sơ suất nên dẫn đến việc ngoài ý muốn.

Hít một hơi thật sâu, Tô Tri Thần điều chỉnh trạng thái của mình lên đến đỉnh phong, sau đó bỗng nhiên nhào ra ngoài, như mãnh hổ hạ sơn.

Lần này, hắn cũng không dám ra vẻ nhường Tịch Thiên Dạ xuất thủ lần nữa.

Nhưng mà kết quả vẫn không có cải thiện gì hơn.

Một tiếng ba vang giòn.

Bay ra ngoài lần nữa, hung hăng lăn trên đất mấy vòng, trên mặt lại hiện ra thêm một bàn tay đỏ tươi.

Tịch Thiên Dạ đứng tại chỗ, giống như nãy giờ chưa hề nhúc nhích.

Tĩnh! Tĩnh như chết!


Thỉnh thoảng lại vang lên ngụm khí lạnh.

Tôn Hiểu Vi quay đầu đi, không đành lòng nhìn thẳng. Lúc này nàng ý thức được, tình huống căn bản cũng không phải là nàng suy nghĩ như vậy, Tô Tri Thần thảm rồi, hắn cùng Tịch Thiên Dạ chi ở giữa chênh lệch quá xa.

"Không, không có khả năng..."

Tô Tri Thần bưng bít lấy mặt mình, không ngừng lắc đầu, hắn căn bản cũng không có thấy rõ chuyện gì xảy ra, chính mình liền té bay ra ngoài.

Hắn bối rối, triệt để bối rối!

"Không có khả năng!"

Rống to một tiếng, Tô Tri Thần lần nữa nhào tới.

Nhưng mà kết quả lại không hề có sự khác biệt, hắn lần nữa té bay ra ngoài, trên mặt lại thêm một cái dấu bàn tay.

Vừa đi vừa về bảy tám lần, toàn bộ khuôn mặt của Tô Tri Thần toàn là dấu bàn tay, không chịu nổi một kích, căn bản là không phải chiến đấu cùng một cấp bậc.

Bạn học chung quanh nhóm triệt để choáng váng, phát sinh trước mắt một màn, đã hoàn toàn vượt qua bọn hắn nhận biết.

Được vinh dự là tuyệt thế thiên tài Tô Tri Thần làm sao lại bị học viện nổi danh phế vật đánh thành như thế!

Phàm cảnh cửu trọng thiên đột phá đến Linh cảnh thiên tài lại không chịu được một kích sao?

Vài người nhìn về phía Tô Tri Thần ánh mắt đều phát sinh cải biến, cho rằng Tô Tri Thần lừa đời lấy tiếng, căn bản cũng không phải là tuyệt thế thiên tài gì cả, thậm chí có khả năng cả bọn hắn cũng không bằng. Hắn chỉ có một vị gia gia làn trưởng lão ở học viện mà thôi, mới có thể ở trong học viện có lớn như vậy danh tiếng.

Người quan niệm một khi phát sinh cải biến, rất xem thêm pháp cũng sẽ phát sinh cải biến.

Nữ sinh vốn sùng bái Tô Tri Thần, lần nữa nhìn về phía hắn ánh mắt cũng có chút biến dị.


"Không!"

Tô Tri Thần bò trên mặt đất, trong lòng tràn đầy sự không cam lòng cùng hoảng hốt.

Hắn đã hối hận rồi, hắn rốt cuộc đã hiểu Tịch Thiên Dạ không phải người mà hắn tùy ý có thể nhào nặn được, đáng tiếc lúc này mới biết thì đã muộn rồi.

"Tô Tri Thần học viên, ngươi ngậm máu phun người, ác ý nói xấu đồng môn, ngươi có biết tội hay không."

U Lan Tư đi tới phía trước thản nhiên nói.

"U lão sư, ta..." Tô Tri Thần vội vàng nhìn về phía U Lan Tư, trong mắt tràn đầy sự cầu khẩn.

Để cho hắn quỳ ở cửa Học Viện ba ngày ba đêm, giơ cái bảng đã nhận sai, việc đó so với việc giết hắn còn khó chịu hơn, khiến cho hắn không thể ở lại Học Viện được nữa.

"Không cần nhiều lời, sự thật đã ở trước mắt, ta luôn luôn nói thì nhất định sẽ làm chuyện này ta sẽ chủ trì cho ngươi."

U Lan Tư khoát tay cắt ngang Tô Tri Thần, trực tiếp đá một cước vào khớp chân của Tô Tri Thần, một tiếng răng rắc giòn vang, âm thanh xương cốt đứt gãy vang lên.

Tô Tri Thần ôm chân kêu thảm thiết, cơn đau này khiến cho đầu của hắn đổ đầy mồ hôi, thân thể cuộn tròn lại run rẩy không ngừng.

Sắc mặt học viên xung quanh trắng bệch, tất cả đều câm như hến.

Ai cũng không ngờ rằng, đệ nhất nữ thần được tôn sùng của học viện lại ra tay vô tình và tàn nhẫn như thế.

Sắc mặt Tôn Hiểu Vi khó coi, nàng không ngờ rằng sự tình sẽ thật phát triển đến bước này, U Lan Tư sao có thể không kiêng kỵ như thế, phía sau Tô Tri Thần còn có một vị trưởng lão a.

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

Biên: Khang_a_ca

Truyện của Hoàng Lăng Gia Tộc


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi