Không chỉ có Cố Vân, toàn bộ thành Thạch Nghĩ đều bị sức chiến đấu của Tịch Thiên Dạ làm cho rung động.
Ủy danh của Mộ lão nhân trên đại lục này cơ hồ không ai không biết, không người không hay, Thánh Nhân viên mãn từng chết trong tay Mộ lão nhân cũng không phải mới có một — hai người, thế mà giờ này lại không thể làm gì một người trẻ tuổi, nếu nói ra sợ là sẽ không có ai tin đi, làm gì có chuyện cười nào. như thế...
"Thật sự là một tên bi3n thái a...."
Cố Khinh Yên thầm kinh hãi, nàng rất rõ ràng sự cường đại của Mộ lão nhân, tùy tùy tiện tiện một kích cũng có thể chém rụng một phần năm sinh cơ của nàng.
Nếu là toàn lực xuất thủ giống như khi chiến đấu với Tịch Thiên Dạ, sợ là một kích cũng đủ để giết nàng mấy lần rồi, căn bản không cần đến đòn thứ hai.
Nhưng nhìn bộ dáng của Tịch Thiên Dạ, đừng nói là một đòn, dù là một trăm, một ngàn lần công kích thì Mộ lão nhân cũng chưa chắc có thể giết hắn đi.
Thiếu niên kia chỉ mới là Phàm cảnh khi lần đầu hai người gặp nhau, vậy mà bây giờ đã mạnh đến mức này rồi.
Tính toán tỉ mỉ thời gian thì đến giờ cũng mới chỉ có một năm trôi qua mà thôi.
Càng ngẫm kĩ, ánh mắt của Cố Khinh Yên khi nhìn về Tịch Thiên Dạ càng sợ hãi.
Đến cùng hắn là con quái vật gì....
Nhớ về thái độ của sư tôn đối với Tịch Thiên Dạ, giờ phút này nàng mới rốt cục ý thức được rằng Tịch Thiên Dạ không có đơn giản như bề ngoài.
Trong đây khẳng định có bí mật mà nàng không biết.
Tất cả người trong thành Thạch Nghĩ đều ngạc nhiên kinh khủng, người người trợn mắt há mồm nhìn thiếu niên trên trời kia.
Thử hỏi trong thiên hạ này có mấy người có thể chiến đấu với Mộ lão nhân đến mức độ như vậy?
Huống chỉ Tịch Thiên Dạ mới chỉ là một thiếu niên mà thôi.
Nhìn khắp toàn bộ đại lục cũng đào đâu ra người tuyệt đại phong hoa đến vậy được chứ.
Mà chưa kể Tịch Thiên Dạ mới chỉ vẻn vẹn là Chí Tôn, còn chưa có bước chân vào Thánh cảnh, nếu là hắn đột phá thành thánh...
Bọn họ không dám tiếp tục nghĩ đến chuyện sau đó.
Chí Tôn thành thánh, nếu nhìn theo tình cảnh bây giờ thì chắc là sẽ đối kháng được Đại Thánh chí cao vô thượng chăng?
Trực tiếp đứng trên đỉnh cao của đại lục?
Vân Tương Quân và Vân Phong Dật hai mặt nhìn nhau, dù là hai người bọn họ cũng không nghĩ đến Tịch Thiên Dạ sẽ cường đại đến cỡ này, hóa ra bấy lâu nay vẫn là xa xa đánh giá thấp hắn. Một thiếu niên Chí Tôn giết mãi không chết, thử hỏi trong thiên hạ có ai là không e ngại?
Công Tôn Vô Dịch đang trốn trong góc càng là run rẩy sợ hãi, trong mắt tràn đầy kiêng kị, nếu là hắn, chỉ cần một nửa của công kích kia cũng để đủ để hắn tan thành mây khói rồi.
Mỗi một lần giao thủ, Tịch Thiên Dạ đều sẽ tận dụng mà di chuyển về hướng ngoại thành, dù Mộ lão nhân liêu mạng ngăn cản nhưng đối mặt với Tịch Thiên Dạ bất tử bất diệt thì cũng chẳng có bất kỳ biện pháp nào cả.
Mà tốc độ của Tịch Thiên Dạ càng là nhanh vô cùng, nếu muốn ngăn lại thì cũng phải hi sinh tính mạng của mấy Thánh Nhân khác của Phúc Hải thánh quốc mới có thể cản được.
Một lát sau, Tịch Thiên Dạ đã đến biên giới của thành Thạch Nghĩ, bức tường thành cao lớn nguy nga kia đã ở trước mắt, chỉ cần bước ra một bước liền có thể thoát khỏi thành.
Trên nhà cao tầng, cuối cùng Lục Tâm Nhan cũng thở nhẹ ra một hơi.
"Rốt cục có thể chạy thoát....!"
Trong nội tâm, Lục Tâm Nhan có không ít hảo cảm đối với Tịch Thiên Dạ, mà còn cùng là người của Lan Lăng quốc, tự nhiên sẽ không hi vọng Tịch Thiên Dạ chết ở đây.
"Chưa chắc, bây giờ nói lời này có chút hơi sớm.
Lão giả áo đen lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tịch Thiên Dạ, rầu rĩ không biết có nên xuất thủ giúp hắn một hai không.
Nghe vậy, trong lòng của Lục Tâm Nhan thầm căng thẳng, chẳng lẽ còn có biến cố gì sao?
Nhưng Tịch Thiên Dạ chỉ cách tường thành có một bước mà thôi, người của Phúc Hải thánh quốc làm sao có thể ngăn lại được?
Ngay đúng lúc Lục Tâm Nhan đang thắc mắc trong lòng, một âm thanh hư vô mờ mịt, đột nhiên vang lên đạm mạc trong thành Thạch Nghĩ.
Âm thanh đó mặc dù không lớn, nhưng người ở bất cứ ngóc ngách nào cũng có thể nghe thấy, dù là phong bế lỗ tai, phong tỏa lục thứ cũng vẫn nghe được, cứ như là ma âm quỷ dị, trực tiếp truyền đến trong não.
"Thiếu niên Chí Tôn vạn năm hiếm gặp, quả nhiên không tâm thường! Hôm nay bản tọa đúng là được mở rộng tâm mắt."
Chẳng biết có một đạo thân ảnh đã xuất hiện trên tường thành từ lúc nào, đưa lưng về phía mọi người, không ai có thể nhìn thấy dung mạo của hắn, thế nhưng chỉ là một bóng lưng cũng khiến cho người ta như có cảm giác một tòa Thần Sơn, mang trong mình khí thế hùng dũng kinh thiên.
Người này mặc bộ áo xám, sợi tóc trắng đen xen kẽ, giống như một người trung niên sắp đến tuổi già, cõng trên lưng một thanh cổ kiếm.
"Hắn quả nhiên là ở trong thành Thạch Nghĩ."
Lão nhân áo đen trên nhà cao tầng than khẽ, trong đôi mắt vốn bình thản bỗng chuyển thành sắc bén vô cùng trong nháy mắt. Đó là biến hóa của ánh mắt chỉ khi thấy đại địch, thấy đối thủ chân chính.
Cùng lúc đó, Tịch Thiên Dạ cũng bỗng dừng lại trên tường thành, không có tiếp tục chạy trốn, mà là đứng nguyên tại đó, trong con ngươi đạm mạc lạnh lùng nhìn về phía người áo xám kia.
"Tịch Thiên Dạ, thiên phú của ngươi thật sự là vạn năm không có một, sợ là chỉ có những Thần Tử trong thời đại thần thoại thượng cổ mới có thể siêu việt được. Đáng tiếc, ngươi sinh không gặp thời, bây giờ ngươi đã không có cơ hội trưởng thành nữa rồi."
Người mặc áo xám kia thản nhiên nói, mặc dù không tản mát ra bất cứ khí tức nào, nhưng trong hư vô lại lại phảng phất như có một cỗ uy áp đánh sợ bao phủ toàn bộ thành Thạch Nghĩ, tất cả sinh linh trong thành đều không tự chủ được mà run rẩy, khẩn trương.
Đám người Mộ lão nhân của Phúc Hải thánh quốc đều chấn động, trịnh trọng khom mình hành lễ trước người áo xám kia, ánh mắt tràn đầy sùng kính.
Thấy vậy, rất nhiều người hiểu được, địa vị của người này sợ là sẽ cao hơn Mộ lão nhân rất nhiều.
Không nghĩ tới Phúc Hải thánh quốc còn có người mạnh hơn Mộ lão nhân đã tiến vào Thiên Lan di tích để tọa trấn chỗ này.
"Ngươi rốt cuộc không nhịn được, đi ra."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, không có chút bất ngờ nào trước sự xuất hiện của ngươi mặc áo xám kia.
Người kia cũng không kỳ quái vì sao Tịch Thiên Dạ biết hắn tồn tại, bởi vì từ cách Tịch Thiên Dạ chạy trốn, hẳn đã biết rằng thiếu niên kia đã sớm phát giác ra hắn, mà lại một mực cố gắng né tránh, thầm đề phòng hẳn đột nhiên xuất thủ.
Đương nhiên, đứng tại góc độ của hắn mà nói, há có thể đi đánh lén một thiếu niên, đây chẳng phải là khiến thiên hạ chê cười sao?
"Tiểu tử, gia nhập Phúc Hải thánh quốc đi, thiên phú của ngươi thực sự khiến ta không đành lòng phế bỏ, ngươi là người duy nhất có tiềm năng trở thành Đế trong vạn năm nay, nếu cho ngươi đầy đủ thời gian để trưởng thành, ngươi chính là vạn cổ đệ nhất đế trên đại lục Nam Man."
"Phúc Hải thánh quốc có thể cấp cho ngươi thời gian và không gian để trưởng thành, bảo hộ ngươi thuận buồm xuôi gió. Kỳ thật giữa ngươi và Phúc Hải thánh quốc cũng không có cừu hận không chết không thôi chân chính nào cả, chuyện gì cũng có thể ngồi xuống bàn kĩ, chúng ta hoàn toàn có thể hóa giải hiềm khích ban đầu."
Người áo xám chậm rãi xoay người, nhìn Tịch Thiên Dạ, từ tốn nói.
Người này có vẻ ngoài là một trung nhiên, nhưng trong mắt lại đầy sự tang thương và thâm thúy.
“Tà Uyên Hậu!"
Khi chứng kiến dung mạo của người kia, rốt cuộc có người nhận ra thân phận của hẳn, từng người kêu lớn, trong giọng hét tràn đầy kinh sợ.
"Tà Uyên Hậu! Thế mà hẳn cũng đến thành Thạch Nghĩ.
Cơ thể của Vân Tương Quân và Vân Phong Dật run bần bật, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
“Tà Uyên Hậu đại nhân!"
Công Tôn Uyển Nhi nghẹn ngào gào lên, trong đôi mắt to tràn đấy tình ý, vẻ sùng kính hiện rõ trên mặt.
Nàng không nghĩ rằng truyền kỳ của Phúc Hải thánh quốc nhiên hưng phấn kích động không thôi. Nàng thiếu chút nữa không khống chế được tâm tình của mình, suýt hủy hết hình tượng thục nữ.