VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

Có thể gặp Tịch Thiên Dạ ở đây, Hướng Thiên Huân thực sự rất vui, khuôn mặt nhỏ nhãn tràn đầy xúc động.

"Hướng Thiên Huân, tại sao ngươi cũng đến Hắc Bạch Thần Thành?” Tịch Thiên Dạ tỏ vẻ kỹ quái hỏi.

Hắc Bạch Thần Thành chính là trung tâm của di ích Thiên Lan, nhưng cũng là chỗ sâu nhất, trên đường đi nguy cơ tứ phía, nếu chỉ có tu vi Tôn giả cảnh thì đừng nghĩ vượt qua khoảng cách xa xôi như thế.

Trên đại lục Nam Man đại lục, chỉ có một ít siêu cấp thế lực mới có thể đi vào Hắc Bạch Thần Thành.

Một năm không gặp, Hướng Thiên Huân biến hóa không nhỏ, thế mà đã đột phá đến Tôn giả cảnh, hơn nữa khoảng cách Đại Tôn Cảnh cũng chỉ thiếu chút nữa.

Một năm trước Hướng Thiên Huân vẫn chỉ có tu vi Tông cảnh mà thôi, vẻn vẹn một năm đã đột phá đến mức này, đối với người bình thường mà nói, chuyện này thật sự khó mà tưởng tượng.

"Ta theo các trưởng bối trong Tông môn đến đây.” Hướng Thiên Huân nói.

"Tông môn?" Tịch Thiên Dạ nhìn Hướng Thiên Huân.

Hướng Thiên Huân mim cười, có chút tự ngạo nói: "Ta đã gia nhập Kiếm Đế cung, trở thành đệ tử nội môn của Kiếm Đế Cung.

Thì ra, sau khi Tịch Thiên Dạ rời đi, Hướng Thiên Huân không thèm để ý quận vương Hướng Văn Ích ngăn cản chạy tới Uyển Thù lâu yêu cầu một khối Thiên Lan lệnh, sau đó cất bước rời khỏi thành Lô Hề, tự mình mạo hiểm thăm dò di tích Thiên Lan.

Nàng miệt mài muốn trở thành một cường giả chân chính như Tịch Thiên Dạ, rời khỏi một góc nhỏ Lan Lăng quốc.

Cũng không ngờ, sau khi cẩn thận trải qua vô số nguy hiểm trong di tích Thiên Lan, nàng cũng đã như ý nguyện đạt được một phen cơ duyên không nhỏ, không chỉ có tu vi tăng mạnh, còn nhận được truyền thừa cổ lão của một kiếm tu, trở thành người thừa kế cổ kiếm tu.


Tiếp đó, dưới cơ duyên xảo hợp nhận được sự coi trọng của Kiếm Đế Cung, chủ động mời nàng gia nhập Kiếm Đế cung.

Hướng Thiên Huân chưa từng bị một Tông mônthần bí mạnh mẽ như vậy mời chào qua, trải qua một phen suy nghĩ liền vui vẻ đồng ý gia nhập.

Tịch Thiên Dạ nhìn Hướng Thiên Huân, trong đôi mắt như có điều suy nghĩ, từ khí tức trên người Hướng Thiên Huân có thể phán đoán được, nàng lấy được Kiếm Đạo truyền thừa không hề đơn giản, cái mà Kiếm Đế Cung thật sự coi trọng e là truyền thừa nàng nhận được đi.

"Thiên Huân sư muội, bọn họ là ai?"

Một giọng nói ôn hòa vang lên sau lưng Hướng Thiên Huân.

Chỉ thấy bảy tám thiếu niên áo trắng đi ra từ sau lưng Hướng Thiên Huân, có nam có nữ, bọn hắn đều thống nhất chế phục, trên vai trái có thêu một thanh kiếm nhỏ.

Đoàn người nam nam nữ nữ đi cùng một chỗ nam tuấn nữ thanh, rất có khí thế cùng phong thái.

Hiển nhiên, bọn họ đều là đệ tử Kiếm Đế cung, cùng kết bạn đến Đấu Chiến cung xem lễ.

Dù sao đại hội đấu chiến ở Đấu Chiến cung được xem là một trong những thịnh hội lớn trong Hắc Bạch Thần Thành, không chỉ hấp dẫn rất nhiều sinh linh dị tộc đến đây, ngay cả tu sĩ đến từ đại lục Nam Man cũng cảm thấy rất hứng thú.

"Bọn hắn... đều là bằng hữu của ta."

Hướng Thiên Huân nhìn nhìn mấy người Tịch Thiên Dạ, có chút do dự nói.


Trên thực tế ngoại trừ Tịch Thiên Dạ, nàng không nhận biết những người còn lại

Đương nhiên nàng nhận ra Cố Khinh Yên, nhưng chỉ là đơn phương nhận biết mà thôi, một bên là viện trưởng học viện Trường Thương, là nhân vật đứng ở đỉnh cao kim tự tháp Lan Lăng quốc. Người ta chưa chắc đã biết nàng

Còn Cố Vân thì nàng cũng nhận biết, nhưng người ta lại là Nữ Thiên Tôn Cửu Tiêu lâu, đương nhiên cũng không nhận biết nàng

"Nếu bọn họ đều là bằng hữu của ngươi, như vậy cũng chính là bắng hữu của Lâm Anh Hán ta.”

Thanh niên mở miệng nói chuyện nhanh chân đi lên phía trước, khẽ mỉm cười nói:

"Ra mắt mọi người, tại hạ là Lâm Anh Hán, đến từ Kiếm Đế cung ở trung vực đại lục, chính là một trong tam đại thủ tịch đệ tử của Kiếm Đế cung. Tám mươi chín tuổi đột phá Thánh cảnh, trước mắt đã đến Thánh cảnh trung vị."

Hắn giới thiệu khá là bá khí, một trong tam đại thủ tịch đệ tử của Kiếm Đế cung, không đến trăm tuổi đột phá thành Thánh, cho dù trên toàn bộ đại lục Nam Man cũng được xem là nhân vật vang danh thiên hạ. Một phen giới thiệu, có thể nói là khí thế mười phần.

Chỉ là lại tự mình nói ra... thì có chút...

Hướng Thiên Huân hơi khẽ cau mày, Đại sư huynh của mình quá ra vẻ ta đây.

Sao có thể tự giới thiệu mình như thế!

Người khác có thể không biết, nhưng nàng sao có thể không biết, những người trước mắt, Tịch Thiên Dạ thì không cần phải nói, ở trong thành Lô Hề một người một kiếm giết bách thánh, kinh thiên động địa, hơn nữa chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi.


Còn hai người Cố Khinh Yên cùng Cố Vân cũng là kỳ tài ngàn năm, tu thành Thiên Tôn cảnh trong truyền thuyết, về mặt thiên phú có thể nói là một người ép mấy thế hệ.

Mặc dù đại sư huynh cũng là nhân vật kiệt xuất trên đại lục, nhưng nếu so với ba người bọn họ thì chênh lệch quá xa.

Khoe khoang trước mặt ba người bọn họ thật sự là quá ngây thơ, thật sự là cay mắt a

Hướng Thiên Huân cho rằng như thế, nhưng những người Kiếm Đế Cung thì không nghĩ như vậy, cả đám đều vẻ mặt kiêu căng, tuy rằng trên mặt có ý cười, nhưng trong mắt chỉ có ngạo nghễ cùng sự cao cao tại thượng.

Trong mắt bọn hẳn, bằng hữu của Hướng Thiên Huân thì có thể ghê gớm bao nhiêu?

Có câu vật họp theo loài, người phân theo nhóm, một tiểu quốc vắng vẻ sao có thể xuất hiện nhân vật kiệt xuất đây.

Bọn họ đều là đệ tử tỉnh anh trong Kiếm Đế Cung, tự nhiên ai ai cũng tài trí hơn người.

Trong suy nghĩ của bọn hắn, đại sư huynh tự giới thiệu như thế, tất nhiên mấy người Tịch Thiên Dạ sẽ biểu hiện chấn động, bọn hắn vô cùng ưa thích cùng hưởng thụ loại cảm giác ưu việt này, tất cả bọn họ đều đưa mắt nhìn về mấy người Tịch Thiên Dạ.

Nhưng bọn hắn phải thất vọng, mấy người Tịch Thiên Dạ không hề phản ứng, chỉ gật gật đầu, thậm chí không lễ phép tự giới thiệu mình.

Đám người Kiếm Đế Cung hơi sững sờ, cùng là tu sĩ trên đại lục Nam Man, thế mà nhìn thấy Kiếm Đế cung bọn hẳn lại không rung động kinh hãi?

Tình huống thế nào đây!

Chẳng lẽ bọn hẳn không phải tu sĩ đại lục Nam Man?

Không thể nào.

Hướng Thiên Huân nhận biết bọn họ, vậy khẳng định là người đại lục Nam Man.


Lâm Anh Hán tự giới thiệu xong liền không chớp mắt nhìn về mấy người Tịch Thiên Dạ.

Đương nhiên, chủ yếu là nhìn hai người Cố Khinh Yên cùng Cố Vân.

Hãn không ngờ bằng hữu của Hướng Thiên Huân lại đẹp đế như thế, thật sự là tuyệt sắc giai nhân.

Dù là Hướng Thiên Huân cũng thua kém một bậc.

Khuynh quốc khuynh thành, không nhiễm khói lửa, với khí chất cùng ngoại hình như thế, dù là toàn bộ đại lục Nam Man cũng không tìm được mấy người.

Ngay từ lúc nhìn thấy hai người Cố Khinh Yên cùng Cố Vân, trong lòng hắn đã dâng lên ngọn lửa hừng hực.

Cố Khinh Yên cùng Cố Vân biểu lộ đạm mạc, nhìn cũng không nhìn Lâm Anh Hán, mà Tịch Thiên Dạ cũng chỉ gật đầu mang tính lịch sự, không chút rung động cùng nhiệt tình như bọn họ mong đợi.

Lâm Anh Hán hơi cảm thấy xấu hổ, tự giới thiệu xong cũng không biết nên nói gì.

Hướng Thiên Huân cười thầm, tình nết của Lâm Anh Hán như thế nào, ở chung một quãng thời gian nàng tự nhiên rõ ràng, đáng đời nha.

"Khụ khu... mọi người đều là tu sĩ đại lục Nam Man, ở dị vực tha hương khó được gặp nhau, không bằng cùng một chỗ?"

Lâm Anh Hán ho khan hai tiếng, mặt dạn mặt dày mời.

Có thể gặp được hai tuyệt đại mỹ nhân như thế, hắn tự nhiên không nguyện ý cứ thế từ bỏ, nên tiếp tục bắt chuyện lôi kéo làm quen.

Hai người này, bất luận là khí chất hay ngoại hình đều không thể bắt bẻ, không tranh thủ cơ hội sẽ bị trời đánh a.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi