VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

Một loạt thị nữ theo sát phía sau Tịch Thiên Dạ từ giữa điện đi ra, cung kính mà đứng ở hai bên cửa điện, đồng thời khom mình hành lễ với Tịch Thiên Dạ.

Mặc kệ Tịch Thiên Dạ có thể bảo vệ được quyền sở hữu số hai thiên giai học xá hay không, nhưng ít ra bây giờ Tịch Thiên Dạ vẫn là chủ nhân của học xá.

Vương Vũ Văn nhìn đám người vây xem bên ngoài cửa chính, trong mắt hiện vẻ ưu lo, nội viện học xá thường xuyên xảy ra tranh đấu, nhưng nàng chưa bao giờ thấy qua trận chiến lớn như vậy. Dường như Tịch Thiên Dạ là một miếng thịt béo bở vậy, ai cũng muốn tới gặm một miếng.

Thật lòng mà nói nàng cũng rất yêu thích một vị chủ nhân như Tịch Thiên Dạ, nàng không hy vọng Tịch Thiên Dạ bị đuổi ra ngoài. Tuy rằng nhìn bề ngoài Tịch Thiên Dạ rất lạnh nhạt, lần đầu tiên gặp mặt là khiến người ta có cảm giác người này muốn giữ khoảng cách với mọi người chung quanh, nhưng ở chung với hắn một quãng thời gian liền sẽ phát hiện, kỳ thực hắn cũng rất gần gũi bình dị, cực kỳ dễ nói chuyện, hơn nữa trong ánh mắt hắn không có vẻ cao cao tại thượng như những người khác, ở chung với hắn rất thoải mái.

"Tịch Thiên Dạ, rốt cuộc ngươi cũng chịu ra đây, hôm nay là ngày gì, ngươi đừng nói là bản thân không không biết đi."

"Ha ha, thật ra hắn đang giả vờ không biết, cố ý ra vẻ bình tĩnh mà thôi."

"Chủ nhân, cuộc chiến tranh giành học xá ở nội viện là không được phép trốn tránh, chỉ có thể chấp nhận bị khiêu chiến. Tuy nhiên, Người có thể nhận thua, triệt để lui ra khỏi lần tranh đoạt này."

Vương Vũ Văn khẽ thở dài, nàng sợ đây là lần cuối cùng nàng gọi Tịch Thiên Dạ một tiếng chủ nhân.

Tịch Thiên Dạ mỉm cười gật đầu, ánh mắt lướt qua đám người đang vây ngoài cửa chính, thản nhiên nói: "Xem ra rất nhiều người đều cảm thấy hứng thú với học xá nhỏ của ta nha."


Học xá của hắn!

Các học viên vây quanh nghe vậy đều trợn mắt nhìn hắn, không khoác lác sẽ chết sao! Dám nói thiên giai học xá số hai là học xá nhỏ của hắn, như vậy học xá lớn đến mức nào mới được xem là không nhỏ? Tất cả mọi người đều cho rằng Tịch Thiên Dạ ngốc rồi, bị đánh sưng mặt liền nghĩ mình là thăng mập sao.

"đừng nói nhảm nữa, Tịch Thiên Dạ, giờ thìn đã đến, cuộc chiến giành học xá đã mở ra, vậy hãy để cho ta mở đầu đi, Lâm Tiêu ta muốn khiêu chiến Tịch Thiên Dạ. Người thắng lưu, kẻ thua lui."

Một tên thanh niên to cao đứng trên nóc nhà chính điện hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nhảy từ trên xuống mảnh đất trống bên trong chính điện.

Mảnh đất trống bên trong chính điện rất rộng rãi, mặt đất được gia cố thần văn trận pháp, thường thường dùng làm sân luyện võ, các học viên luận bàn hay tỷ thí với nhau đều đến nơi này.

"Không biết xấu hổ, lại bị hắn nhanh chân giành trước, Lâm Tiêu quá vô sỉ."

"Đáng trách a, sao Lâm Tiêu phản ứng nhanh vậy như, ta thật là ngu chết rồi, sớm biết như thế đã không cho hắn cơ hội a."

"khốn kiếp, Lâm Tiêu thật không biết xấu hổ mà, các vị sư huynh còn chưa lên tiếng, mà hắn đã giành trước rồi"

Lâm Tiêu nhanh chân giành trước, khiến cho rất nhiều người hối hận trong lòng, thầm mắng mình ngu xuẩn, không biết đi lên giành khiêu chiến trước.


Dù sao, ai cũng biết. Cuối cùng chỉ có một người giành được quyền sỡ hữu thiên giai học xá số hai, chỉ có người mạnh nhất mới có tư cách, không phải ngươi ra tay trước liền có quyền ở lại thiên giai học xá này. Thế nhưng, cơ hội khiêu chiến Tịch Thiên Dạ lại rất có khả năng chỉ có một lần, ai là người đầu tiên đánh bại Tịch Thiên Dạ, như vậy tất nhiên danh tiếng sẽ vang xa.

Dưới tình huống cùng cảnh giới có thể đánh bại Tiên thiên thánh mầm đã xông qua Thánh sơn, như vậy đủ để hắn có thể khoác lát cả đời nha.

Người tới khiêu chiến, đa số đều biết tự lượng sức. mình, biết mình không thể giành được quyền sở hữu thiên giai học xá số hai, vậy nên mục đích chính của bọn họ chính là nhằm vào Tịch Thiên Dạ, ý đồ đánh bại hắn để danh tiếng vang xa.

Lâm Tiêu nhảy xuống đất trống, cất tiếng cười to ha ha, cũng may hắn nhanh tay lẹ mắt, quyết đoán giành lấy †ư cách người đầu tiên khiêu chiến Tịch Thiên Dạ, đánh tơi bời thiên tài chói mắt nhất từ trước tới nay ở học viện Trường Thương, đây là một chuyện làm người ta phấn khích vô cùng a. Cho dù ngay sau đó liền bị học trưởng khác ra tay đánh bại đuổi ra ngoài, vậy cũng rất đáng nha.

"Tịch Thiên Dạ, đừng sợ hãi rụt rè như nữ nhân như thế, đi ra đánh một trận đi." Lâm Tiêu la lớn, dáng vẻ rất hào khí.

Tịch Thiên Dạ âm thầm lắc đầu, từng bước một đi ra tới đất trống.

"chỉ bằng ngươi cũng dám tới khiêu chiến ta, xem ra đúng là các ngươi chưa hề để mắt tới ta nhỉ." Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói.

Lời vừa nói ra, không ít người đều cả kinh trong lòng, từ giọng điệu của Tịch Thiên Dạ giống như hắn không thèm để ý đến Lâm Tiêu.


Lâm Tiêu, tông cảnh tầng 5, dù là ở toàn bộ học viên nội viện cũng được tính là ở trình độ bậc trung, người này có tính cách hiết ¡ rất hiếu thắng, thích tranh đấu tàn nhẫn, hắn có một thân kinh nghiệm chiến đấu phong phú vô cùng, lại còn kiêm tu luyện thể, lực lớn như hổ, thân rắn chắc như thép, binh khí tầm thường rất khó lưu lại vết thương trên người hắn.

Ở nội viện, Lâm Tiêu cũng có chút danh tiếng, rất nhiều học viên dù có tu vi cao hơn hắn 1 tâng cũng không muốn trêu chọc hắn.

"Thật là ăn nói ngông cưồng, hắn chỉ mới vừa đột phá đến tông cảnh mà thôi, lại dám không đếm xỉa đến học trưởng Lâm Tiêu."

"Vẫn nghe đồn Tịch Thiên Dạ là người có tính cách cuồng ngạo, không có tình người, hôm nay gặp mặt quả thật như thế."

"Học trưởng Lâm Tiêu mà hắn cũng không để vào. mắt, vậy phải là loại người nào hắn mới để mắt đến, có phải là toàn bộ nội viện đều không có người hắn để mắt đến? Hừ, thiên phú cao cũng không phải là vốn liếng để ngươi vô tri cuồng vọng."

Đám người vây chặt ngoài cửa chính đều châm biếm ra miệng, trong mắt tràn đầy xem thường. Chẳng trách Tịch Thiên Dạ sẽ bình chân như vại ở trong thiên giai học xá số hai không chịu đi ra, thì ra hắn vốn là một người không coi ai ra gì, vô tri cưồng ngạo.

Sắc mặt Lâm Tiêu trở nên lạnh lẽo, trong mắt hiện vẻ hung ác, cười lạnh nói; Không biết trời cao đất rộng.

Đã như vậy, ta liền lĩnh giáo xem ngươi có bản lĩnh gì."

Lâm Tiêu không muốn cùng Tịch Thiên Dạ nói nhảm nữa, nắm đấm mới là lời nói có sức mạnh nhất.

Vèo!


Bóng người Lâm Tiêu như tên đã rời cung, nhanh chóng đánh về phía Tịch Thiên Dạ, hắn phát động tấn công trước.

Hắn có kinh nghiệm đối địch phong phú, một khi ra tay là sẽ dốc hết toàn lực, sẽ không giả vờ thăm dò xem đối phương có chuẩn bị kỹ càng hay không, hay là cố ý để đối phương ra tay trước.

"Lưu quang liệt diễm thủ!"

Lâm Tiêu quát to một tiếng, chỉ trong chốc lát vô số ảnh bàn tay hỏa diễm đầy trời bao trùm phạm vi năm †rượng, nhiệt độ cao khủng bố bao trùm làm không khí xung quanh ấm lên, trực tiếp tăng vọt hơn 100 độ, nước bị bốc hơi, cỏ cây thì khô héo.

Mỗi một ảnh bàn tay hỏa diễm đều rất khủng bố, mỗi một bàn tay đều ẩn chứa sức mạnh cùng nhiệt độ rất cao, nếu là tu sĩ bình thường bị bắn đánh trúng e là sẽ bị sức mạnh này xuyên thủng lồng ngực trong nháy mắt, thân thể bị đốt thành tro bụi.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

"Không ngờ Lâm Tiêu đã tu luyện Tông giai cao cấp hoang kỹ Lưu quang liệt diễm thủ đến trình độ tinh thâm như thế. Chỉ bằng một chiêu này, chỉ sợ không có mấy học viên nội viện có cùng tu vi tông cảnh tầng 5 có thể chống lại hắn."

Một nam tử mặc áo xanh đón gió mà đứng ở trên nóc đại điện, ánh mắt liếc chéo, khế gật đầu bình luận.

"Có thể tu luyện tông giai cao cấp hoang kỹ tới cảnh giới tỉnh thâm như vậy, đúng là có chút năng lực, chẳng qua cách đối nhân xử thế có chút láu cá, không được mọi người yêu thích."

Sở Tường Phi cũng đứng cách đó không xa thản nhiên nói, hiển nhiên hắn cũng không vừa lòng việc Lâm "Tiêu nhanh chân giành trước, vốn dĩ hắn dự định tự mình ra tay đối phó Tịch Thiên Dạ. Nhưng bây giờ sợ là không có cơ hội giao đấu với Tịch Thiên Dạ, bởi vì một cửa ải Lâm Tiêu này, sợ là hắn đã không qua được.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi