VẠN CỔ TINH KHÔNG


Hắn muốn tiến vào nội môn Linh Bảo Tông, đó là ước muốn ban đầu, nhưng hiện tại, Vũ Thuần Tử không có bao nhiêu hứng thú, tầm mắt hắn bây giờ không nằm trong một tông môn nhỏ bé.

Ngay lúc Vũ Thuần Tử rơi vào trầm tư, bên dưới tầng một, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh, bọn họ mặc y phục chấp pháp điện Linh Bảo Tông.

Vũ Thuần Tử vừa nhìn thấy liền nhận ra.

"Chấp pháp điện? Tại sao bọn họ lại ở đây?"
Hắn không khỏi cau mày suy nghĩ.

"Chưởng quản tiểu nhị đâu?"
Một trong số hai người vừa đến, đột nhiên hét lớn, âm thanh vang vọng cả phòng trọ.

"Có tại hạ, không biết hai vị muốn dùng gì?"
Nghe tiếng gọi, từ bên trong chạy ra một thiếu niên, vóc dáng khá gầy gò yếu đuối, chỉ thấy hắn nở nụ cười hòa nhã, khom người chào hỏi.

"Bọn ta không đến để ăn, chỉ muốn tìm một người." Vạn cổ tinh không
Hai người này chính là Tần Hạ Lưu cùng Lý Thủy, tay sai do Diệp Vô Song phái đến, bọn hắn lấy ra một tờ giấy, bên trên vẽ một chân dung người, mà người này lại cùng Vũ Thuần Tử có tám phần giống nhau.


Tiểu nhị vừa thấy, liền suy ngẫm một lúc, sau đó nhìn hai người trước mặt, lắc đầu nói.

"Thật tiếc hai vị quan gia, chúng ta ở nơi đây chưa gặp phải người này bao giờ."
Tần Hạ Lưu nhíu mày, hắn cùng Lý Thủy vòng khắp nơi chung quanh Linh Bảo Tông, vẫn không tìm ra tung tích của Vũ Thuần Tử, trong lòng có chút tức giận.

Hắn nhìn chằm chằm tiểu nhị, thả ra một tia khí thế, hỏi lại.

"Thật sự không gặp sao?"
"Thật… Thật không có, tiểu nhân không dám giấu diếm ngài."
Tiểu nhị cũng bị dọa cho sợ hãi, hắn đúng là không biết được, bởi vì người tiếp khách cả buổi chiều này không phải là hắn.

"Hừ! Nếu ngươi dám giấu, ta sẽ đem ngươi băm thành thịt vụn."
Tần Hạ Lưu hừ lạnh đe dọa, làm tiểu nhị hai chân mềm nhũn.

Bên trên lầu cao, Vũ Thuần Tử quan sát toàn bộ sự việc, thấy bản thân bên trong bức tranh, trong lòng hắn không khỏi tò mò, rốt cuộc đây là nguyên nhân gì, tại sao bọn họ lại muốn tìm mình? Sau một lúc lâu, hắn mới chợt phản ứng lại.

Nếu hắn đoán không sai, Linh Bảo Tông có lẽ đã biết được, hắn là kẻ đã ra tay giết năm người Kim Bảo, lần này phái chấp pháp điện ra ngoài, chính là muốn đem hắn bắt trở về quy tội.

Nhìn hai người này, tu vi chỉ là Thông Linh cảnh, nhưng mấy trọng thì hắn không thể nhìn thấu.

Đã không nhìn thấu được, chứng minh thực lực của bọn họ cao hơn Vũ Thuần Tử rất nhiều.

Vũ Thuần Tử âm thầm rút lui, biến mất tại ngõ sau tửu lâu.

Hai tên chấp pháp điện một trận thất lạc, đang chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, một âm thanh từ vị chưởng quầy vang lên ngăn cản bọn họ.

"Hai vị chờ đã!"
Tần Hạ Lưu hai người nhíu mày, nhìn lão già râu tóc bạc, bên trong giọng nói đầy vẻ khó chịu.

"Có gì mau nói!"
"Các vị đưa ta xem bức tranh, hình như ta nhận ra người này."

Chưỡng quầy không có tức giận, ngược lại ôn tồn cười, nhìn bức họa trong tay Tần Hạ Lưu, đáp.

Lý Thủy cùng Tần Hạ Lưu hai người nhìn nhau, sau đó đưa bức vẽ cho chưởng quầy xem.

Chưởng quầy nhận bức tranh, cẩn thận qua sát tỉ mỉ, dường như cảm thấy đúng như hắn nghĩ, gật đầu nói.

"Ta biết người này, lúc chiều hắn vừa đến quán ta, đang dùng bữa ở trên tầng hai."
Nói xong, liền đưa tay ra chỉ về phía trên lầu, nơi mà Vũ Thuần Tử còn ngồi.

Khi hắn chỉ tay về nơi đó, đột nhiên phát hiện vậy mà không thấy ai, trong lòng hắn chợt ngây ngốc.

"Đâu rồi? Mới vừa còn ngồi đây…"
"Trốn?"
Tân Hạ Lưu cũng sửng sốt, trong lòng có chút không tin, hỏi lại vị chưởng quầy.

"Ngươi nói hắn vừa ở đây?"
"Phải, ta cam đoan với các vị."
Chưởng quầy chắc như đinh đóng cột, gật đầu đáp.

"Có lẽ hắn vừa chạy không được bao xa, mau truy đuổi!"
Lý Thủy cảm giác không ổn, nói với Tần Hạ Lưu một tiếng, liền vội vã vòng ra sau tửu lâu.


Tần Hạ Lưu nghiến răng nghiến lợi nhìn tiểu nhị, sau đó cũng quay người đuổi theo Lý Thủy.

Đợi hai người chưởng quầy phản ứng lại, thì bóng dáng bọn họ đã biến mất.

"Chưởng quầy, liệu bọn họ có quay lại tìm chúng ta không?"
Tiểu nhị tràn đầy sợ hãi, run run giọng nói, ánh mắt của Tần Hạ Lưu vừa nãy, kém chút làm hắn ngất xỉu.

"Đừng lo, ta nghĩ bọn họ không làm hại chúng ta đâu."
Chưởng quầy tùy tiện lấy ra một cái lý do để an ủi, thực chất, đến cả hắn cũng không biết được chuyện gì sẽ diễn ra.

Vũ Thuần Tử vừa rời đi không lâu, kinh ngạc phát hiện, phía sau vậy mà có người đang theo đuôi.

Trong lòng không khỏi lo lắng, bản thân tu vi chưa hồi phục hoàn toàn, làm sao dám chính diện quyết đấu cùng hai cao thủ Thông Linh Cảnh cao cấp.

Chưa kể, đao thức thứ nhất hắn đã cưỡng ép đánh ra một lần, lần này khó có thể phát huy ra thêm lần nào nữa.

Phải đợi cho đến khi hắn hồi phục toàn bộ, như vậy mới có cơ hội thi triển, bằng không sẽ không dùng được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi