VẠN CỔ TRUYỆN



“Cốc, cốc, cốc.”
“Công tử dậy đi đã cuối ngọ gần giờ mùi rồi.”
*Giờ mùi: từ một giờ chiều đến ba giờ chiều.
Nghe thấy tiếng Cẩn Y gọi, hắn tỉnh dậy thoát khỏi trạng thái thiền trong lòng lẩm bẩm:
“Đã đến cuối giờ ngọ rồi sao.”
Bên ngoài không thấy ai trả lời nghĩ rằng hắn đang ngủ nàng định gõ cửa tiếp.
Cánh cửa từ từ mở ra, một nam tử xuất hiện tóc đen áo trắng khuôn mặt điềm nhiên, Cẩn Y định gõ cửa tiếp thấy thế thì giật mình giọng lắp bắp nói:
“Công, công tử đến giờ rồi.”
Nhìn thấy Cẩn Y hắn mới cảm thấy hơi đói, nhưng không phải ham muốn về thể xác, khi đạt đến tiên cảnh đã chấm dứt hết mọi ham muốn về giới tính không cần ăn không cần uống vẫn có thể sống được, nhưng đây là xác phàm khi nhập thiền rồi thì không ăn không uống vẫn sống được còn khi xả thiền ra cái bụng nó sẽ đói ngay.
Ngó nghiêng một lúc xem có cái gì ăn được không nhưng có vẻ đã không còn gì nữa rồi, Cẩn Y ăn khá ít nàng vì hắn đã nói với nàng trưa nay hắn không ăn nên nàng chỉ nấu vừa đủ cho nàng ăn thôi.
Hành lang khá nhỏ đâm ra hai người có chút gần nhau, khi còn nhỏ chưa hiểu gì việc tắm chung một bồn ăn chung một bàn ngủ chung một giường là điều hết sức bình thường, nhưng bây giờ lớn hơn rồi nhận thức được nhiều thứ hơn đâm ra nàng cũng hơi ngại khuôn mặt ngượng đỏ ửng lên.
Trong lúc nàng đang thất thần thì hắn đã bước ra đến cửa để xỏ giầy, khi nàng hoàn hồn lại Minh Triết đã xỏ giầy xong và chuẩn bị đi ra ngoài, lúc này nàng mới nói.
“Công tử hôm nay đi bình an.”

Vẫn là câu chúc như buổi sáng của Cẩn Y nhưng lần này đã có tiếng đáp lại của Minh Triết,
— QUẢNG CÁO —
Event
“Ừm
Nhìn theo bóng lưng của hắn, nghĩ về hắn nàng cảm giác có một khoảng cách vô hình nào đó giữa nàng và hắn nhưng nàng cũng hiểu được một chút về nó.
Phụ mẫu của Tuấn Hào đối với nàng cũng như cha mẹ ruột vậy họ mua nàng về yêu thương chăm sóc, dạy dỗ nàng coi nàng như con đẻ không hề có sự thiên vị, phân biệt nào cả.

Từ ngày hai người mất bầu trời trong nàng như sụp đổ.
“Có lẽ hắn cũng vậy”
Nàng thầm nghĩ, cõ lẽ từ đó khoảng cách giữa hai người mới được sinh ra, nhưng có một điều nàng vẫn không hiểu tại sao khuôn mặt của hắn vẫn điềm nhiên như chưa có chuyện gì vậy, một câu hỏi được đặt ra rồi tự có một câu trả lời:
“Cõ lẽ đằng sau khuôn mặt điềm nhiên đấy của hắn là một nỗi đau không thể nói được thành lời."
Bên ngoài, hai tay chắp lại đằng sau lưng điệu bộ thong dong Minh Triết đang hướng đến tổng bộ của tông môn.

Không gian lúc này vô cùng yên tĩnh, vì đây là khu vực nhà ở dành cho các đệ tử, đa phần các nhà quanh đây là nhà trống chưa có người ở hoặc là đã đi làm nhiệm vụ bên ngoài không ở nhà rồi.

Những đệ tử ở nhà thì đa phần là dành thời gian cho tu luyện hơn nữa bây giờ còn là buổi trưa nữa nên yên tĩnh cũng phải.
Một bóng đen từ trong góc tối bất ngờ lao ra trước mặt Minh Triết, xuất hiện là một cô bé tầm bảy cho đến tám tuổi tay ôm gấu bông cái váy hồi sáng đã được thay sang một bộ váy xanh khác rồi, khuôn mặt vui vẻ cô bé cười rồi nói:
“Ta bắt được huynh rồi.”
Nhìn thấy cô bé hắn cũng chỉ mỉm cười nhưng không nói gì cả, đạt đến cảnh giới kiểm soát khí như hắn cũng có một sự nhạy cảm nhất định, khí tức xung quạnh dù không biết đối phương lợi hại như thế nào nhưng hắn có cảm giác ai đó đang đứng trên trời kia nhìn hắn chằm chằm.
Trên bầu trời, một thiếu niên đang bay trên đó núp sau những làn mây quan sát hai người nói chuyện, thiếu niên này chính là ca ca của Lâm Thủy một trong hai đại thiên tài của Ngự Lang Tông Lâm Sơn.
Buổi trưa ăn cơm hắn có nghe muội muội nàng liên tục kể về một người khác hơn nữa nàng còn khẳng định chắc nịch rằng người đó không phải một vị trưởng lão mà chỉ là một người bình thường tham gia khảo hạch, điều này cũng làm hắn tò mò một người bình thường làm sao mà có điều khiển được khí của bản thân.
Nhưng khi đến đây hắn đã chắc chắn nam tử này là một người phàm thậm chí tẩy trần cảnh còn chưa tới.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Nếu như lời muội muội nói là đúng thì tiểu tử này cũng là một thiên tài.”

Hắn thầm nghĩ, nhìn hướng hắn đi ra là khu dành cho các đệ tử ở thì hắn đoán tiểu tử này là con hoặc người thân của người nào đấy.

Vì bây giờ là thời điểm nhạy cảm khảo hạch đệ tử lại còn viêm mộc thụ sắp ra quả nữa nếu hắn mà ẩn đi khí tức bây giờ lấy thủ đoạn của hắn rất dễ bị trưởng lão nhìn ra rồi lại kiếm phiền phức vào người, nên hắn cũng chẳng ẩn khí tức đi làm gì cả chỉ trốn đi để tránh nhìn thấy thôi.
Nhưng Lâm Sơn chẳng biết, Lâm Thủy chẳng hay, còn Minh Triết thì không nói làm gì là có một người cũng đang lặng yên quan sát cả ba người ấy.
Từ buổi sáng nàng đã tò mò về thuật mà tiểu tử kia làm rồi nên tranh thủ lúc các trưởng lão khác không hay biết nàng liền trốn ra đây.
Áo bào trắng trên áo có ký hiệu của trưởng lão, hai chân khoang lại ngồi thiền trên không trung chẳng cần gió chẳng cần mây mà vẫn có thể ngồi được, nàng chính là thập đại trưởng lão một trong thất trưởng lão Hàn Phi Yến.
“Ồ, cô bé kia là muội muội của tiểu tử Lâm Sơn à.”
Bên dưới, cảm nhận được khí tức kia không có thù oán gì cả vì từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy động thủ nên hắn đoán người kia có thể là trưởng bối của cô gái nhỏ này.
“Cảm ơn huynh hồi sáng đã giúp đỡ ta nếu không có huynh có lẽ ta đã mất một bữa cơm ngon rồi, ta tên Lâm Thủy không biết huynh tên là gì.”
“Ta tên Tuấn Hào.”
Thấy cô bé hồn nhiên hỏi, hắn cũng đáp lại còn về tên thì đương nhiên không thể sử dụng cái tên Minh Triết rồi.
“Này sao huynh không đi ăn cơm ở ngoài kia cùng với mọi người mà huynh lại về đây, có phải nhà huynh ở đây không?”
Lâm Thủy hồn nhiên hỏi:
“Ừm đúng rồi, dù đi đâu xa thì cơm nhà ăn vẫn ngon.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, nàng hỏi hắn đáp.
— QUẢNG CÁO —
Event

“Vậy là bố mẹ huynh là đệ tử ở trong tông môn phải không?”
“Ừm.”
“Vậy huynh có thể dạy cho ta thuật mà sáng nay huynh sử dụng được không?”
Lâm Sơn ở bên trên nghe vậy thì vỗ chán thầm nghĩ:
“Hỏng rồi, Lâm Thủy còn nhỏ ở nhà được dạy là nếu muốn lấy gì thì phải xin nhưng lại quên mất dạy nàng cách đối nhân xử thế bên ngoài nhưng không sao cứ quan sát tiểu tử kia thế nào đã.”
Bên dưới Minh Triết nghe vậy thì mỉm cười rồi đáp:
“Cái này muội không cần phải học một thời gian sau tự khắc sẽ biết.”
“Ứm, huynh nói vậy ta mới không tin huynh.”
Lâm Thủy bị từ chối thì thất vọng nói, Minh Triết thấy vậy chỉ cười mà không nói gì.

Hắn cũng chẳng nói dối nàng để làm gì cả, khi nàng có thể kiểm soát khí đến mức độ siêu phàm nhập thánh thì chắc chắn sẽ làm được điều ấy như hắn mà chẳng cần ai phải dạy cho nàng cả, lúc đấy chẳng cần phải học mà cũng tự biết, cũng tự thành.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện với nhau chẳng mấy chốc đã đến tổng bộ của tông môn, Lâm Sơn vì lo cho em gái nên cũng không yên tâm lắm bay theo quan sát hết cả chặng đường cho đến khi đến tổng bộ của tông môn thì mới thôi mà trở về, trong lòng thầm nghĩ:
“Muội muội cũng đã biết đường về nhà nếu có quên đường thì cũng hỏi được nhưng để yên tâm thì chiều nay ta vẫn nên đến đón muội ấy.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi