VÁN CƯỢC TÌNH YÊU - DAHITHICHVIET

Khởi Hưng nhận được điện thoại của Dương Minh Trác, hắn báo với Khởi Hưng trong ba ngày nữa không thể tới tập đoàn.

Khởi Hưng nói qua điện thoại: "Vậy còn cuộc họp định kỳ vào thứ sáu này?"

Dương Minh Trác trả lời: "Chú tự quyết định đi."

Khởi Hưng không biết Dương Minh Trác có việc gì mà vắng mặt tận ba ngày, trước đây ngoại trừ đi công tác, nếu không mỗi ngày gì ít dù nhiều thì Dương Minh Trác cũng sẽ tới JK.

Nhưng Khởi Hưng không hỏi, anh chỉ bình tĩnh gật đầu: "Em biết rồi."

Khởi Hưng cúp điện thoại, Jessica ngồi ngay bên cạnh hỏi anh: "Sao thế?"

"Anh trai không tới tập đoàn được, gọi điện nhắc anh thay anh ấy xử lý một ít việc."

"Dương Minh Trác làm sao?"

Khởi Hưng lắc đầu: "Anh cũng không biết."

Jessica bĩu môi, vẻ mặt không hài lòng lắm: "Hắn là đồ lười biếng. Có khi đã kiếm được tiểu hồ ly nào đó, chơi vui tới nỗi quên công việc luôn rồi. Cái gì cũng bắt anh phải làm."


Khởi Hưng cười. Jessica gối đầu lên đùi Khởi Hưng, chân duỗi thẳng, thoải mái gác lên tay ghế sofa ở bên dưới, lúc Khởi Hưng nhìn xuống thì thứ đầu tiên nhìn được là đôi lông mày nhỏ đang xoắn vào nhau của cô.

Khởi Hưng đưa tay vuốt lông mày của Jessica.

"Không sao, công việc của tập đoàn ai làm cũng giống nhau thôi. Nếu như sau này anh có việc phải ở nhà tận ba ngày, chẳng phải cũng sẽ nhờ anh ấy làm giúp sao?"

Jessica vẫn thấy không hài lòng, nhưng cô không nói gì nữa.

Khởi Hưng lấy một trái cherry trên bàn đưa tới miệng cô, Jessica rất ngoan ngoãn há miệng để anh đút quả vào.

"Ngọt quá!"

"Thích ăn như vậy, lần sau đi siêu thị chúng ta mua nhiều một chút."

"Muốn mua cả một vườn." Jessica nói.

"Được. Mai sẽ mua cho em cả một vườn." Khởi Hưng trả lời mà không hề do dự. Nếu cô muốn, một vườn cherry có là gì, nhưng chỉ sợ từ giờ cho tới mai, Jessica sẽ quên luôn điều hôm nay cô muốn.


Cô rất tùy hứng, sở thích thay đổi chỉ là phút trước phút sau, nào có qua nổi được một ngày.

Thế nhưng vì Khởi Hưng đối với cô đầy sủng nịnh như vậy, nên cô cười híp cả mắt, vui vẻ đưa tay choàng qua cổ anh, níu xuống hôn một cái.

Điện thoại Khởi Hưng vừa đặt xuống lại rung lên, Dương Minh Trác gửi tin nhắn nhờ Khởi Hưng thông báo với cả Thanh Thuần việc hắn sẽ không tới JK trong ba ngày.

Jessica nói: "Lại nữa? Việc thông báo với thư ký của mình cũng phải nhờ anh sao?"

Khởi Hưng giải thích: "Dạo gần đây mối quan hệ của Thanh Thuần và anh ấy không được tốt."

"Tại sao?"

"Thanh Thuần cô ấy có bạn trai, thường xuyên xao nhãng công việc, có hôm còn tổng kết sai bản báo cáo."

Jessica nghe xong nhíu mày, bạn trai của Thanh Thuần mà Khởi Hưng đang nhắc tới hẳn là Trần Khâm.

Vậy thì mọi chuyện xảy ra đều có nguyên do hợp tình hợp lý. Xem ra mọi người đang muốn đẩy nhanh kế hoạch hành động.


Jessica cảm thấy như thế cũng tốt, sớm ngày đánh đổ JK, đẩy nhà họ Dương xuống vực thẳm, thống khoái biết bao nhiêu.

Cô ngước mắt nhìn Khởi Hưng, suy nghĩ đột nhiên chững lại. Jessica vươn tay chạm vào mặt anh.

Thế nhưng tới lúc đó, cô phải làm gì với người đàn ông si tình này đây?

*

Dương Minh Trác gửi tin nhắn cho Khởi Hưng xong thì tắt nguồn điện thoại. Ba ngày này hắn thực sự muốn nghỉ ngơi, một là vì công dụng của thuốc kia quá nặng, hắn cảm thấy cơ thể thực sự không còn sức lực, hai là vì muốn sắp xếp cảm xúc trong lòng, dùng tâm thái ổn định để bước vào mối quan hệ với Thanh Lam.

Thanh Lam ở bên ngoài đi vào phòng, cô đem theo một chiếc đèn tỏa tinh dầu đặt ở mặt bàn.

Sau khi bật công tắc chỉ độ hai phút, mùi thơm đã lan tỏa ngập không gian, thoang thoảng dễ chịu.
Dương Minh Trác hít một hơi, có vẻ như Thanh Lam đã cố tình chọn một mùi hương rất trầm, mùi hương toả ra rồi len qua tế bào khứu giác, khiến cho lớp bụi mờ trên cuộn băng ký ức bị cuốn trôi, để những cảm xúc mơ hồ trong lòng dần dần hiện rõ.

Thấy Dương Minh Trác nhíu mày, Thanh Lam hỏi hắn: "Không thích mùi hương này sao?"

Dương Minh Trác không trả lời đúng trọng tâm mà nói: "Cô rất có năng khiếu về điều phối hương thơm."

Có lẽ hắn nên nhận ra điều này sớm hơn, ngay từ những năm trước khi Thanh Lam pha tinh dầu vào nước tắm giúp Dương Minh Trác, những mùi hương cô tạo ra là cách hắn không thể nào bắt chước theo được.

Thanh Lam bật cười: "Sweet dream - mùi hương này sẽ giúp anh ngủ ngon hơn."

Không chỉ tạo ra, cô còn đặt tên cho nó.

Dương Minh Trác nhìn Thanh Lam: "Cô đối tốt với tôi như vậy?"
Thanh Lam đi về phía giường Dương Minh Trác, cô khom người, dùng ngón trỏ với móng tay sơn màu hồng nhạt, nâng cằm hắn lên. Thanh Lam nhìn sâu vào mắt hắn, nửa thật nửa đùa nói: "Không chỉ đối tốt, tôi thậm chí sẽ sủng anh tận trời."

Câu này không phải là dành cho đàn ông nói sao? Dương Minh Trác nhíu mày, Thanh Lam hạ tay xuống.

"Ngủ một lúc đi."

Khi tỉnh lại lần nữa, quyển kịch bản này của bọn họ sẽ lại sang trang.

Dương Minh Trác đã nói nghỉ ba ngày, vậy nên đúng ba ngày hắn không hề xuất hiện ở JK.

Tới ngày thứ tư, Thanh Thuần mới nhìn thấy Dương Minh Trác, cô chờ hắn sẵn ở cửa thang máy dành riêng cho chủ tịch.

"Chủ tịch." Thanh Thuần lên tiếng chào, Dương Minh Trác gật đầu đáp lại, mặc dù không trả lời, nhưng từ sắc mặt của Dương Minh Trác, Thanh Thuần có thể phát hiện ra tâm trạng hôm nay của Dương Minh Trác không tệ.
Thanh Thuần nhìn Dương Minh Trác mà quên cả rời mắt đi chỗ khác. Cô theo hắn vào thang máy đi lên phòng chủ tịch, trước khi Dương Minh Trác đẩy cửa vào phòng, hắn hỏi Thanh Thuần: "Thanh Thuần, cô có gì muốn nói với tôi à?"

Thanh Thuần sững lại giống như đang cân nhắc, sau đó cô nói một cách thành thật: "Cavat của anh hôm nay phối rất đẹp mắt."

Dương Minh Trác nghe lời nói của Thanh Thuần, khóe miệng không tự chủ nhếch lên một đường, đuôi mắt cũng cong theo, ẩn nhẫn một ý cười.

Cavat hôm nay là Thanh Lam giúp hắn chọn, cô còn tự tay thắt lên cho hắn, Dương Minh Trác hỏi lại Thanh Thuần: "Rất đẹp mắt thật sao?"

Thanh Thuần hơi ngạc nhiên, ít khi thấy Dương Minh Trác lộ ra biểu cảm như thế này, cô gật đầu khẳng định một lần nữa: "Tất nhiên rồi. Anh biết tôi không phải là kẻ nịnh bợ."
Từ một cái cong môi nhẹ chuyển thành một nụ cười ôn hòa, Dương Minh Trác nói một tiếng cảm ơn với Thanh Thuần rồi mới mở cửa vào phòng làm việc.

Nhân viên của JK cũng cảm thấy lạ lùng, chủ tịch tâm trạng tốt, không chỉ đối xử với bọn họ một cách thoải mái, mà còn phát nhiều phúc lợi.

Giờ nghỉ trưa, Dương Minh Trác ngồi ở ghế trước bàn làm việc, hắn gõ trên bàn phím định gửi tin nhắn cho Thanh Lam, nhưng viết được một dòng thì lại xóa đi, cuối cùng đặt điện thoại xuống.

Bọn họ mới trải qua có ba ngày, nếu bây giờ gửi tin nhắn cho cô liệu có quá kỳ quái hay không, hơn nữa Dương Minh Trác cũng không biết khi gửi tin nhắn phải nói gì trong tin nhắn.

Hỏi những câu lông gà vỏ tỏi thì không phải phong cách của hắn, nhưng hắn thừa nhận bản thân tò mò muốn biết giờ này Thanh Lam đang ở nhà làm gì.
Còn chưa phân trần xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ.

"Chủ tịch, thiếu phu nhân tới tìm anh."

Dương Minh Trác nghe giọng Thanh Thuần cất lên, hắn đứng bật dậy, sau đó mới nhận ra phản xạ của bản thân có phần thái quá, hắn lại ngồi xuống ghế rồi nói vọng ra bên ngoài với Thanh Thuần.

"Để cô ấy vào đi."

Thanh Lam vào phòng làm việc của Dương Minh Trác, đảo mắt nhìn quanh một lượt. Dương Minh Trác thì nhìn cô chăm chăm, ánh mắt dừng lại ở chiếc túi màu trắng hình vuông mà cô đang cầm trên tay.

"Bố cục nhạt nhẽo thật đấy."

Thanh Lam buông lời đánh giá, sau đó cô tiến lại gần bàn làm việc của Dương Minh Trác.

Dương Minh Trác hỏi Thanh Lam: "Tại sao cô lại tới đây?"

"Mang thứ này cho anh."

Thanh Lam kéo khóa của chiếc túi vải màu trắng, lấy từ bên trong ra ba bốn chiếc hộp nhỏ.

"Cô mang cơm trưa cho tôi?"
"Phải, toàn bộ đều là tôi đích thân nấu. Không phải người giúp việc nấu đâu."

Thanh Lam nghĩ thầm, có thể ăn được bữa cơm này của cô, Dương Minh Trác cũng có phúc quá rồi đấy.

Thanh Lam vừa mở nắp hộp, mùi thơm ngào ngạt đã lan ra, đồ ăn vẫn còn tỏa nhiệt, xem ra cô chỉ mới nấu cách đây không lâu.

Dương Minh Trác vẫn còn ngẫm nghĩ, buổi sáng chọn cavat giúp hắn, buổi trưa nấu cơm mang tới cho hắn, pha tinh dầu giúp hắn dễ ngủ, thậm chí còn chuyển sang ở chung phòng với hắn.

Chỉ có ba ngày ngắn ngủi, có thứ gì đó thực sự đã đổi khác.

Nửa xa lạ, nửa quen thuộc. Nửa phấn khích, cũng có một nửa muốn phản kháng, cảm xúc này rất lạ lùng, cũng rất hỗn loạn.

Thấy Dương Minh Trác im lặng một hồi, Thanh Lam hỏi: "Chê cơm tôi nấu à? Muốn ăn phở của cô thư ký sao?"

Dương Minh Trác giải thích: "Tôi và Thanh Thuần không phải kiểu quan hệ như cô nghĩ."
Hắn giải thích như một điều hiển nhiên, mặc dù hắn không nhất thiết cần phải làm như thế, nhưng hắn vẫn muốn vậy.

Thanh Lam bật cười thành tiếng, cô vòng qua bàn, chủ động ngồi vào lòng hắn một cách thản nhiên, khoảng cách gần tới nỗi hắn nhìn những vết sẹo mờ sau lớp trang điểm dày của cô rõ ràng hơn một phần. Nhưng hắn không hề thấy chúng xấu xí chút nào, ngược lại càng có cảm giác đặc biệt hơn.

"Đương nhiên là anh không thể có kiểu quan hệ đó."

Ngón tay của cô đặt lên môi Dương Minh Trác, miết nhẹ, tư thế của hai người quá mức ám muội, hắn nghe cô hạ thấp giọng nói ngay sát bên tai, mang theo một chút ý tứ bá đạo: "Bởi vì anh hiện tại là người của Bạch Thanh Lam này."

Là của cô, nhất định không thể dây dưa với một ai khác.

Thanh Lam lại nói tiếp: "Cho tới khi 100 ngày thỏa thuận kết thúc, tôi sẽ không chia sẻ anh với bất kỳ người nào khác."
Nhìn vào mắt Thanh Lam, Dương Minh Trác biết được lời này của cô là thật. Người phụ nữ ngang ngược này ở trong lòng hắn, cơ thể dán sát, mang lại cảm giác mềm mại bất thường, khiến hắn tâm can nhiễu loạn.

Dương Minh Trác hơi cúi đầu, hắn không chịu thua mà hỏi bằng giọng điệu ngạo mạn: "Cô tự tin mình có thể kiểm soát nổi tôi sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi