VÁN CƯỢC TÌNH YÊU - DAHITHICHVIET

Cao Hà Nhiên không thể xác định vị trí hiện tại của bản thân, vì xung quanh rất tối. Nhưng chân tay đều bị trói chặt trên một chiếc ghế thế này thì chỉ có thể là bà đã bị người ta bắt cóc. 

Dù biết được bản thân đang lâm vào tình cảnh khốn cùng, nhưng bà cũng không bộc lộ ra vẻ lo lắng sợ sệt. Bà ước tính thời gian một chút, có lẽ bây giờ Dương Minh Trác đã nhận được thông tin bà bị mất tích, đang cho người tìm kiếm khắp nơi rồi. Với khả năng làm việc của Thiên Ưng, không lâu nữa sẽ tìm được tới chỗ này. 

Tách!

Sau âm thanh vừa rồi, chiếc đèn nhỏ trên đỉnh đầu bật sáng, nhưng nó chỉ soi sáng một khoảng xung quanh nơi bà đang ngồi, còn xa hơn nữa thì mờ mờ ảo ảo, cuối cùng là tối tăm không rõ. Trong phòng trống chăng? Hơn nữa còn là một căn phòng rất rộng và bà đang ở chính giữa căn phòng? Ngoài ra không có thêm gì khác. Dù không chắc là phán đoán của mình đúng hay không nhưng bây giờ Cao Hà Nhiên cũng bắt đầu có một chút run sợ.


Không lẽ người bắt bà chính là Mộc Thanh Lam?

Càng nghĩ, Cao Hà Nhiên cảm thấy không gian quanh mình trở nên lạnh lẽo và đáng sợ hơn. 

Chợt có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. 

Thanh âm phát ra từ chiếc dương cầm trong bóng tối, nốt nhạc bay bổng, mê hoặc lòng người. Có điều, Cao Hà Nhiên vừa nghe thấy giai điệu này đã lập tức thay đổi sắc mặt. Đồng tử bà giãn ra, cơ mặt cứng ngắc, đôi môi mím chặt đến tím tái.

Bản nhạc này bà biết... hơn nữa bà vẫn nghĩ ngoài bà ra, dường như không còn ai biết cách chơi nó: White Rose. 

"Không, không thể nào." Cao Hà Nhiên lẩm bẩm, có cảm giác như vừa bị ai đó rút cạn khí lực, hô hấp trở nên khó nhọc vô cùng.

Tiếng nhạc ấy vẫn như lúc đầu, mềm mại, trong trẻo. Nhưng một giây sau, tiết tấu bất chợt được đẩy lên cao hơn, nhanh hơn. Âm điệu thuần túy ban đầu dần bị biến tấu, thay thế bởi những nốt nhạc dồn dập, vội vã, chèn ép cho tâm người bấn loạn.


Tách!

Đèn phòng bỗng nhiên vụt tắt. Nhạc cũng không còn. Mọi thứ chìm trong một màu đen tĩnh mịch. 

Cao Hà Nhiên ngồi bất động, các dây thần kinh căng cứng, mồ hôi tuôn rơi không ngừng, làm ướt đẫm gương mặt. Bà ta thở hổn hết, trái tim co rút, tâm tình hoảng loạn. Hồng Thiên Ý, cô ta, cô ta còn sống?

Bóng đèn lần nữa được bật lên, nhưng lần này, đồng thời với bóng đèn trên đỉnh đầu Cao Hà Nhiên còn có một bóng đèn phía xa nữa. Dưới ánh đèn, bên cạnh chiếc đàn dương cầm trắng tinh, cô gái mặc một bộ váy dạ hội khoét lưng, đeo mặt nạ che nửa gương mặt. Hai bàn tay còn đặt nguyên vị trên phím đàn dương cầm. 

Vẻ đẹp của cô yêu kiều diễm lệ như đóa hoa buổi sớm, nhưng có lẽ vì ở dưới ánh đèn không rõ, nên có chút mơ hồ tựa như ảo cảnh. 

"Hồng... Hồng Thiên Ý?"


Cao Hà Nhiên nói từng chữ đứt đoạn, giống như bị thứ gì đó chẹn ngang cổ họng. Hai mắt bà trừng lớn, nhìn chăm chăm về một phía. Cùng là dưới ánh đèn, hiện tại cô ta đẹp đẽ kiêu sa bao nhiêu thì bà thảm hại nhục nhã bấy nhiêu. Khoảng cách giữa hai người là một đoạn tràn đầy bóng tối. Nghĩ đến đây, lòng Cao Hà Nhiên quặn lên từng hồi đau đớn, đôi mắt nhiễm lệ. Hồng Thiên Ý, cô ta vẫn giống như trước đây, vẫn sở hữu thứ sức hút thần thánh mà dù cố gắng bao nhiêu bà cũng không thể nào có được. Khoảng cách giữa hai người tràn ngập bóng tối, tràn ngập nỗi hoang hoải đáng sợ. Khoảng cách ấy xa đến nỗi mà cho dù cô ta có đứng im, bà mải miết chạy thì cũng không thể nào đuổi kịp.

Rồi đột nhiên, tâm trí Cao Hà Nhiên dấy lên một hồi sợ hãi. Hồng Thiên Ý, không phải cô ta đã chết rất nhiều năm về trước ư? Vậy người này, người này...
Bóng đèn trên đỉnh đầu cô gái kia vụt tắt, căn phòng thêm một lần nữa chìm trong tĩnh lặng.

"Cao Hà Nhiên, bà nghĩ ta là ai?"

Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, đưa mắt sang chỉ thấy chiếc mặt nạ đang dán sát bên tai bà, đôi mắt lam của cô ta lóe lên những tia sát ý đáng sợ. Cao Hà Nhiên run rẩy bất lực, cổ họng khô khốc, khó khăn lắm mới nói ra được ba chữ Hồng Thiên Ý. Bà không biết cô ta là Hồng Thiên Ý hiện hồn về thật, hay chỉ là ai đó đã biết tội lỗi kinh hoàng năm đó của bà mà cố tình khiêu khích. Nhưng bà chỉ biết, người con gái này, dù nhìn ở góc độ nào cũng là giống y hệt với Hồng Thiên Ý.

"Cao Hà Nhiên, tôi cứ nghĩ bà thông minh lắm. Hóa ra lại ngu xuẩn tới như vậy."

Cô ta cười lớn, bình thản bước chân vào bóng tối, hình dáng xa dần rồi khuất hẳn, cả tiếng cười vui vẻ mà châm chọc đó cũng vậy.
"Hồng Thiên Ý chết rồi."

Người phụ nữ bất ngờ xuất hiện ở phía bên kia, thì thầm vào tai Cao Hà Nhiên câu đó rồi biết mất. Hơi thở của cô ta lạnh đến thấu xương, một lần lại một lần công kích tâm trí Cao Hà Nhiên.

"Bà đã gϊếŧ cô ấy."

"Vì ghen tị."

"Bà chặt đứt hai cánh tay của Hồng Thiên Ý."

"Hủy hoại dung mạo xinh đẹp."

"Chà đạp cơ thể ấy đến nhàu nát."

Mỗi một lần xuất hiên, cô ta lại thì thầm vào tai bà một câu, rồi biến mất trong bóng tối. Sống lưng Cao Hà Nhiên truyền đến từng đợt lạnh lẽo, mồ hôi tuôn xuống như mưa, các dây thần kinh não căng cứng như dây đàn bị kéo ra.

"Không... đừng... đừng nói nữa!"

Cao Hà Nhiên run rẩy đứt quãng, trong mắt đều là khiếp sợ. Nếu cứ tiếp tục thế này, bà sẽ không thể chịu nổi mà phát điên lên mất. Tất cả những hình ảnh năm đó đều đồng loạt tràn về, đánh mạnh vào tâm trí Cao Hà Nhiên. Bà cắn chặt môi, cố gắng ngăn tiếng nức nở. Giọng nói kêu gào thảm thiết, van xin trong tuyệt vọng của Hồng Thiên Ý. Còn có đôi mắt xanh biếc trống rỗng đầy ám ảnh. Tất cả như đang rút cạn sức sống của Cao Hà Nhiên.
Tiếng nhạc một lần nữa vang lên, vẫn là bản nhạc khi nãy: White Rose. Vẫn là thanh âm trong trẻo mềm mại ở khúc đầu và dồn dập chèn ép ở đoạn cuối. Từng nốt từng nốt như mang theo một loại ma lực, hung hăng bóp vỡ từng tế bào, chặt đứt từng dây thần kinh trong người Cao Hà Nhiên.

"Aaaaaaa!"

Bà hét lên một tiếng thảm thiết, rồi vì quá hoảng loạn mà ngất lịm đi.

Trước màn hình, Thanh Lam chứng kiến toàn bộ sự việc, trên mặt cô cũng là nỗi khiếp sợ không kém với Cao Hà Nhiên.

Hồng Thiên Ý, mẹ ruột của cô thực sự đã chết rồi. Nhưng cô chỉ biết mẹ chết trong một vụ tai nạn, chứ không hề biết bà bị Cao Hà Nhiên hành hạ đến chết. 

Còn có người phụ nữ kia, cô nhận ra đó không phải Hồng Thiên Ý nào cả. Đó chắc chắn là Bối Ni, người có thể giả giọng nói của bất kỳ ai. 
Nhưng Từ Vĩ Thanh không hề có ý định giải thích cho Thanh Lam, anh đưa ngón trỏ lên môi làm dấu im lặng, ý bảo cô hãy cứ tiếp tục xem tới cuối đi. 

Thanh Lam thấy anh như vậy thì không gặng hỏi cho bằng được nữa, cô đưa mắt về phía màn hình trước mắt, chăm chú quan sát. 

Sau khi được đánh thức, Cao Hà Nhiên nhìn thấy một người đàn ông. 

Người đàn ông trung niên quỳ sụp dưới đất, gương mặt ngăm đen ướt đẫm mồ hôi. Cơ thể khỏe khoắn cũng không kìm được mà bật lên từng hồi run rẩy. Đứng phía sau ông ta chính là cô gái chơi đàn ban nãy.

"Buổi tối hôm đó sau khi nhận được tiền. Nhóm chúng tôi lập tức thu dọn sạch sẽ rồi nhanh chóng bỏ trốn. Nhưng dọc đường thì bị một đám người khác chặn lại. Anh em của tôi đều bị gϊếŧ. Tôi là người duy nhất trốn thoát. Tôi cũng đoán ra là Dương gia các người muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Cao Hà Nhiên, bà là đồ ác quỷ, bà không phải con người."
Dứt lời,  người đàn ông liền quay qua dập mạnh đầu xuống đất, không ngừng van xin:

"Xin hãy tha cho tôi, tôi còn mẹ già, vợ con tôi cần tôi, tôi..."

"Ha ha ha."

Cao Hà Nhiên bật lên những tiếng cười giòn dã mang theo châm chọc, bà ta dường như đã đánh mất nửa phần lí trí, bây giờ trên mặt không còn vẻ sợ hãi hoảng loạn nữa, mà đã hoàn toàn chấp nhận tình cảnh của mình. 

"Mày tưởng cô ta sẽ tha cho mày sao? Mày không trực tiếp ra tay thì sao? Mày cũng vẫn là đồng lõa với tao, cùng tao che dấu sự thật suốt ngần ấy năm. Mày đừng nghĩ khai ra rồi thì coi như xong. Ngu xuẩn. Đúng là ngu xuẩn!"

Cao hà Nhiên lại tiếp tục cười rộ lên. Người phụ nữ nhìn bà ta, làn môi xinh đẹp cong cong, giọng nói hờ hững

"Tệ nhỉ?"

Chỉ với hai chữ ngắn ngủi đã khiến Cao Hà Nhiên im bặt. Người đàn ông đang dập đầu liên hồi liền ngẩng lên nhìn cô. Ngón trỏ thon dài của cô đặt vào cằm hắn, móng tay nhọn hoắt chạm vào da thịt làm hắn run rẩy, trong mắt đều là khiếp sợ.
"Ông không phải người. Ông chỉ là súc vật. Ông nên nhận được cái giá xứng đáng của mình."

Lời này nói ra mang theo sự châm chọc khinh bỉ đến lạnh người. Một người khác đột ngột xuất hiện từ phía sau, mạnh mẽ kéo người đàn ông lui vào bóng tối.

"Còn bà, Cao Hà Nhiên."

Chỉ trong chớp mắt đã thấy cô tiếp cận với Cao Hà Nhiên, thanh âm khàn khàn nồng đậm chết chóc: "Bà không bằng được súc vật. Chỉ có địa ngục mới hợp với bà."

Chiếc mặt nạ tự do rơi xuống, chạm vào sàn nhà im lìm. Cao Hà Nhiên trừng lớn hai mắt, kinh sợ đối diện với từng tia sắc bén của đôi mắt xanh lam kia. 

"Thực sự là Hồng... Hồng Thiên Ý."

Tại sao? Hồng Thiên Ý đã chết rồi, tại sao vẫn còn có thể đứng ở đây?

Cao Hà Nhiên cố gắng vớt lại chút thanh tỉnh cuối cùng trong đầu mình. Không, chắc chắn đây là do người khác sắp đặt. Mộc gia, Mộc Thanh Lam... đúng vậy, chắc chắn là lũ khốn ấy muốn trả thù cho cái chết của Hồng Thiên Ý. Mới dựng chuyện hành hạ bà như thế này.
Cao Hà Nhiên đảo mắt tứ phương, nhưng trong căn phòng này ngoài người phụ nữ có dung mạo giống hệt Hồng Thiên Ý đang đứng trước mặt bà, thì không còn thấy ai khác. Dù vậy, bà vẫn thu hết sức bình sinh gào to: "Mộc Thanh Lam, mày đừng tưởng như vậy là xong. Nếu mày dám gϊếŧ tao, Dương gia nhất định không tha cho mày." 

Người phụ nữ cúi đầu, hơi thở thoát ra như muốn đóng băng đối phương, cô cười lạnh nói với Cao Hà Nhiên: "Gϊếŧ bà? Bà mà xứng đáng có được cái chết ư? Để tôi cho bà biết, thứ gọi là đau khổ hơn cái chết."

"Tại sao..." Cao Hà Nhiên đảo mắt xung quanh, cơ mặt méo mó, trong đôi mắt dần dần không còn tiêu cự. 

Ở đây có Hồng Thiên Ý, ở kia cũng có Hồng Thiên Ý, xung quanh Cao Hà Nhiên đều là Hồng Thiên Ý. Bà càng ngày càng hoảng loạn hơn, đầu óc đã sớm không còn giữ được tỉnh táo. 
"Không. Không được lại gần tao. Hồng Thiên Ý... mày chết rồi. Mày sớm đã chết rồi." 

Đúng lúc này, ánh sáng vụt tắt, mọi thứ chìm trong màn đêm, cô tịch, điêu tàn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi