VÂN DÃ

Bốn chữ này, cậu sống đến mười bảy năm, là lần đầu tiên nhận được một câu chúc mừng năm mới. Vân Nhạc ôm chặt cổ Văn Dã, đôi mắt lóe lên một tia lửa nhỏ, trong khoang miệng mang theo hương rượu nhàn nhạt, thở ra một làn hơi ẩm nồng, tất cả đều ùa vào trong khoang mũi của Văn Dã. Bên khóe miệng vừa hôn vào của cậu vương lại chút nước, ánh lên tia sáng như muốn cho người khác thấy — miệng nhỏ, như muốn mời người khác vào ăn. Lưng Văn Dã đối ngược bầu trời đêm, dựa vào lan can ngắm cậu chằm chằm, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

Giọng nói phát ra từ cổ họng của hắn có chút khàn, sàn sạt, như cọ vào trái tim của Vân Nhạc.

Vân Nhạc lắc đầu, nói: “Chúng ta đã đủ tuổi rồi.”

“Hả?”

Cậu chủ động hôn lên phần hầu kết đang chuyển động của Văn Dã, nói:

“Năm mới đã đến rồi, chúng ta không phải đã mười tám tuổi rồi sao?”

Còn có thể tính như vậy à?

Đương nhiên có thể chứ.

Môi hôn ngọt ngào giờ đây tựa hồ cũng trở nên khác biệt, Văn Dã ôm lấy cậu, như thể muốn đem cậu vùi chặt vào tim, hai thân thể trẻ trung dính chặt vào nhau cùng kích động đến run rẩy. Không phải là chưa từng nghĩ tới, mỗi ngày đều ngủ chung trên một chiếc giường, nằm cạnh nhau cùng một chỗ, lúc nào cũng có nghĩ đến cả. Ban công gió thổi mát rượi, họ cùng nhau trốn vào tầng gác mái cao nhất, nơi này vừa hẹp lại vừa nhỏ. Trên đầu là một chiếc giếng trời được mở hé ra, tràn ngập những tia sáng từ mặt trăng không biết lẻn vào từ lúc nào. Chất lỏng nhơm nhớp còn dính lại nơi hai khoang miệng giao hòa, quần áo dán chặt vào nhau, phát ra âm thanh ma sát thật nhỏ của vải vóc, “Um…”

Văn Dã gục đầu trên cổ Vân Nhạc, gặm nhắm xương quai xanh của cậu, mặc cho cậu phát ra từng tiếng rên rỉ khe khẽ. Hai tay hắn chậm rãi tiến vào bên trong áo len của cậu, xoa nắn phần eo nóng bỏng. Máu huyết dâng trào ngay bên dưới lớp da mỏng manh, khiến cậu không che giấu nổi sự kích động. Vân Nhạc ngẩng đầu lên, giúp hắn thuận tiện hơn muốn làm gì thì làm. Làn hơi cậu thở ra mờ ảo như ẩn như hiện dưới ánh sáng chiếu vào từ giếng trời, lại dinh dính ẩm ướt như có sự sống, cứ bồng bềnh trôi nổi lơ lửng trên gác mái, chạy vào trong màng tai của cả hai.

Cứ như một bộ phim không thể xác minh rõ nội dung, lại ẩn hàm sắc tình nhục dục hơi hướng rất điện ảnh. Hai thiếu niên bên trong một góc tối tăm quấn chặt lấy nhau, không cấm luật nào cứ thế mà cọ vào hạ thể đang trương lên của đối phương. Từng tiếng thở dốc cứ thế bắt đầu quấy phá không gian yên tĩnh, gõ mạnh vào hai trái tim đang rung động, miệng lưỡi dây dưa ngày càng mãnh liệt. Tính khí chưa từng được ai đụng chạm lúc này nóng bỏng như muốn phá tan nơi giam cầm, quần lót sớm đã ẩm ướt, thẩm thấu ra cả ngoài quần, dính vào người đối phương.

Đột nhiên, Văn Dã cảm thấy sức nặng nơi lồng ngực biến mất. Hắn dựa vào tường, nhìn xuyên qua ánh trăng thấy Vân Nhạc đang quỳ trên mặt đất. Trong tay cậu đang nâng tính khí căng cứng của hắn, đưa gần mặt mà chà xát. Trên đỉnh tính khí đã tiết ra dịch nhầy, rất dính dớp. Vân Nhạc nắm lấy cả phần quy đầu thật to, ngửa đầu nhìn hắn, cảm thán:

“Đại Bảo Bảo… Thật to quá.”

Văn Dã mặt đột nhiên đỏ bừng, “Nhạc Nhạc… Mau đứng dậy…”

Vân Nhạc lắc đầu: “Tôi sẽ làm, tôi đã học qua rồi.” Văn Dã chớp mắt liên hồi, muốn hỏi cậu rốt cuộc là đã học được cái gì. Một giây sau liền thấy cậu lè lưỡi, liếm hết dịch thể chảy ra của hắn. Văn Dã sững cả người, ánh mắt tối sầm không rõ, hai chân rắn rung động kịch liệt, để tùy ý Vân Nhạc cứ vậy ngây ngô mà nhả ra ngậm vào. Khoang miệng ấm áp chặt chẽ bao vây dương v*t đang căng cứng, từ quy đầu cho đến tận gốc rễ, từ đầu môi sâu tận vào trong cuống họng. Nước bọt cùng dịch thể giao hòa, toàn bộ hỗn hợp trên tràn ngập khoang miệng cậu, đầu lưỡi cậu quấy phá thứ kia của hắn. Vân Nhạc thỉnh thoảng lại giương mắt lên, như dò hỏi hắn có khoái cảm hay không. Cậu không thuần thục lắm, chỉ sợ Văn Dã chưa thấy đủ. Những ngón tay của hắn xuyên vào tóc cậu, nhịp thở trầm thấp quyến rũ lại một lần nữa rót vào tai Vân Nhạc. Cậu ngứa ngáy, cả người đều rất ngứa. Bàn tay vẫn nhàn rỗi liền tiến vào bên trong quần lót của chính mình, nắm lấy tính khí đang trương phồng, lắng nghe âm thanh phát ra từ Văn Dã, di chuyển bàn tay tuốt từ trên xuống dưới. Cậu chưa bao giờ làm ra loại sự tình này, nhưng hiện tại không thể nhịn được. Từng tiếng thở dốc thoải mái kia như quấn lấy quanh người cậu, chạm vào từng tấc da thịt của cậu. dương v*t trong miệng kịch liệt di chuyển, nóng rực như muốn bạo khai tại khoang miệng của cậu. Vân Nhạc quỳ thấp xuống, chậm rãi vuốt ve hai viên bi nằm giữa hai chân Văn Dã, như hai chiếc túi nặng trình trịch. Mỗi lúc miệng lưỡi thâm nhập sâu hơn, chóp mũi liền rơi vào một vùng rừng cây rậm rạp, nóng bỏng và ẩm ướt. Như thể luồng khí ấm nồng phảng phấc từ gốc rễ xấu hổ chui vào toàn thân thể, kích thích từng lỗ chân lông của Văn Dã, hưng phấn kêu gào. Văn Dã rên lên, muốn đẩy Vân Nhạc ra, nhưng cậu lại không hề nhúc nhích, chỉ là theo nhịp thở hổn hển tuốt lấy hạ thể của chính mình, “Um…” Trong nháy mắt, dòng nước di chuyển từ gốc lên tới đỉnh, một luồng tinh dịch tanh nóng toàn bộ phun vào miệng cậu. Vân Nhạc lười biếng hạ eo, ánh mắt sau khi phóng thích dại cả ra, trong tay cũng tràn đầy chất lỏng màu trắng, thuận theo đầu ngón tay mà chảy ra mặt đất.

Văn Dã vội vàng quỳ xuống đất, muốn cậu mở miệng phun thứ kia ra, nhưng cậu lại “Ừng ực” mà nuốt hết vào bụng. Sau đó còn liếm liếm khóe miệng, nghiêm túc đánh giá: “Rất ngọt.”

“Thật vậy sao?” Lỗ tai Văn Dã đỏ cả lên, muốn che giấu mà nâng tay cậu lên, từng chút từng chút một mà liếm sạch sẽ tinh dịch dính trên tay. Hắn cũng nuốt vào trong bụng, cười nói: “Quả nhiên, của Nhạc Nhạc cũng ngọt ngào.”

Hai giờ sáng, mọi người trong nhà đều đã chìm vào giấc ngủ. Hai người rón ra rón rén leo lên lầu, chen nhau trong phòng tắm rửa mặt rửa tay. Phía trong giương động tác làm cùng lúc với nhau, giơ bàn chải đánh răng từ trên xuống dưới. Vân Nhạc cười ngốc nghếch, như là việc đánh răng cùng lúc với Văn Dã, đều là một sự kiện rất thể cao hứng vậy. Ở đầu giường là quyển truyện cổ tích ngày hôm qua chưa đọc. Cậu mặc áo ngủ vào, dựa vào lồng ngực của Văn Dã, nhìn hắn mở ra một trang mới, tiếp tục kể câu chuyện cổ tích ngày hôm qua chưa xong, “Người lùn mũi dài giật thốt cả người, vội vã đem con ngỗng bị nhốt đặt xuống mặt đất. Con ngỗng này chỉ dùng đôi mắt mỹ lệ mà thông tuệ nhìn hắn, thở dài một hơi.”

“Con ngỗng biết nói sao?” Vân Nhạc nhìn vào trang sách, như một đứa trẻ mà đưa ra nghi vấn.

Văn Dã kiên nhẫn trả lời: “Bởi vì nàng bị người ta phù phép mà thôi.”

Vân Nhạc hỏi tiếp: “Trên thế giới có ma thuật thật sao?”

Văn Dã hôn lên trán cậu một cái, đáp: “Đương nhiên là có.”

“Thật vậy sao?” Vân Nhạc ngửa đầu hỏi hắn: “Học được ở nơi nào vậy?”

Văn Dã bị cậu chọc phát cười, hỏi: “Em muốn học sao?”

Vân Nhạc gật đầu: “Muốn chứ.”

Văn Dã đem sách đặt qua một bên, ôm cậu hỏi: “Ma pháp có rất nhiều loại, em muốn học loại nào đây?”

“Ừm…” Vân Nhạc thận trọng suy tư một hồi: “Muốn học ma pháp cùng anh vĩnh viễn ở cạnh bên nhau.”

Văn Dã cười nói: “Cái này không phải em đã học xong rồi sao?”

“Nhưng, em có chút sợ hãi.” Vân Nhạc siết y phục của hắn, nhẹ giọng đáp: “Em sợ tất cả nhưng thứ này đều chỉ là một giấc mộng. Nên em muốn học, muốn học duy nhất một phép thuật thôi. Coi như nếu thật sự đây chỉ là một giấc mộng, cũng có thể khiến giấc mộng này kéo dài mãi mãi, muốn có ma pháp để không phải tỉnh dậy nữa…”

“Không phải là mơ đâu.” Văn Dã dụ dỗ cậu, nói như tuyên thệ: “Anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em. Cho dù là giấc mộng, anh cũng sẽ vĩnh viễn ở lại trong giấc mộng của em, cả đời không rời xa nhau nữa.”

Vân Nhạc từ từ yên tâm, cậu tin tưởng Văn Dã. Văn Dã đã nói cả đời không xa rời nhau, như vậy bọn họ nhất định cả đời sẽ không rời xa nhau. Mặc kệ là hiện thực hay cảnh mộng, chỉ cần có hắn, liền không có một chút khác biệt. Cậu nhắm đôi mắt lại, lắng nghe tiếng Văn Dã lật sạch lần nữa, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Văn Dã gọi cậu một tiếng, không lời đáp lại, mới cẩn thận đem cậu chuyển đến trên gối, mở cửa đi ra ngoài rót nước. Hắn sợ phát ra âm thanh đánh thức Vân Nhạc, nhưng lại phát hiện ra thư phòng ở lầu hai vẫn sáng đèn. Văn Hòa Vũ không biết vì sao lại thức vào lúc này, mặc áo ngủ trốn ở thư phòng làm việc. Văn Dã đi đến dựa vào bậu cửa, nói: “Người ba cuồng công việc.”

Văn Hòa Vũ giương mắt lên, phản bác: “Con trai mụ mị vì yêu?”

“Ha ha.” Văn Dã cười khẽ, đi vào hỏi: “Mẹ ngủ rồi sao?”

“Ừm. Vốn định thức khuya một chút xem phim, nhưng vì cố gắng kịp tiến độ, bữa giờ quay phim ngày đêm nên không chịu đựng nổi. Bạn trai nhỏ của con đâu?”

“Em ấy cũng đang ngủ ạ.”

Văn Hòa Vũ ánh mắt đầy thâm ý mà nhìn hắn, tựa lưng vào ghế hỏi: “Dự định cho tương lai của con ra sao?”

“Kết hôn ạ.” Văn Dã không hề nghĩ ngợi.

Văn Hòa Vũ cảm thán: “Có vậy chứ, không hổ là con trai của ba, mới mười bảy tuổi đã muốn kết hôn rồi, dã tâm không nhỏ nha.”

Văn Dã cười nói: “Nam nhân nhà chúng ta không phải luôn kết hôn sớm sao ạ?”

Cái này xác thực, Văn Hòa Vũ cùng Lan Thư cũng là vừa đủ tuổi pháp luật cho phép liền làm giấy hôn thú. Năm đó lộ ra việc Lan Thư đã kết hôn, việc này chấn động cả một nửa làng giải trí.

Văn Hòa Vũ nói tiếp: “Con có muốn kết hôn hay không, ba cũng không ngăn cản, đó là chuyện riêng của con. Nhưng con còn một năm nữa là lên đại học, sau đó cũng phải đi làm chứ? Có thể cân nhắc tiếp quản công ty của ba không?”

“Chọn công việc không phải cũng là chuyện riêng của con sao?” Văn Dã bưng cốc nước uống một ngụm, cười hỏi lại.

Văn Hòa Vũ trả lời: “Đúng thật là việc của con. Nhưng thân là người quản lý gia sản, ba cũng nhất định phải trọng dụng nhân tài mà trao nhành ô liu.”

Văn Dã tâm tình không tệ nói: “Để con suy nghĩ thêm đã.”

Văn Hòa Vũ cười nói: “Mới khen vài câu con đã lên mặt rồi sao. Đúng rồi, ngày mai sẽ có một vị khách tới thăm nhà, là một khách hàng gần đây ba tiếp xúc. Bà ấy sẽ đi công tác trong mấy ngày kế tiếp, nên chỉ có thể đến nhà nói chuyện một chút, là một nữ thương nhân tự thân rất phi thường ưu tú, con có thể giúp ba đón tiếp bà ấy.”

Văn Dã cười khổ đáp: “Con vẫn chưa quyết định có lựa chọn công ty của ba hay không mà. Huống hồ con chỉ mới vừa đúng mười tám tuổi, không đúng, còn hai tháng nữa mới tròn mười tám tuổi, ba đã liền muốn con bắt đầu tiếp xúc công việc sao?”

Văn Hòa Vũ nói: “Ba dầu gì cũng là một người làm cha, nhiều ít đối với con cái cũng có một chút yêu cầu.” Liền sầu não mà nói: “Thế nhưng con nhiều năm như vậy lại hết sức vâng lời, khiến ba cũng không có cơ hội ra tay. Nhưng nhờ có bạn trai nhỏ của con, nếu cậu nhóc là con gái, thì khả năng có thể lôi kéo con cũng hết luôn rồi. Nhưng người yêu của con lại là nam, con phải biết, nếu là con trai nhà người khác, muốn kết hôn với một nam nhân sẽ gặp biết bao nhiêu cản trở đó.” Liền khôi phục bộ dáng thương nhân mà nói: “Nhưng con lại không gặp bất kỳ phản đối nào từ gia đình, nhân sinh mà quá mức thuận buồm xuôi gió thì tổng thể không tốt đâu, ba ba nếu lựa chọn ủng hộ cho tình yêu của con, thì đối với sự nghiệp của con, ba muốn có một chút yêu cầu.”

Nghe thật rất hợp tình hợp lý, Văn Dã bất đắc dĩ, cầm ly xoay người nói: “Con vẫn muốn suy nghĩ thêm một thời gian.”

Sáng sớm hôm sau, cả nhà cùng nhau tụ tập ăn điểm tâm, công việc của Lan Thư cũng đã kết thúc hoàn toàn. Không lâu trước đó, dì cũng đã tuyên bố sẽ vắng bóng khỏi làng giải trí, quay về chăm lo gia đình. Dì lúc này mặt hướng về trời cao, mái tóc thẳng dài suôn mượt như sóng nước được cột cao. Dì nghe nói Vân Nhạc biết nấu ăn, liền kích động muốn theo tầm sư học đạo, “Kỳ thực tôi đã có nền tảng rất vững chắc rồi nha, chỉ là thiếu thời gian luyện tập thôi. Chờ dịp này trở về nước, tất cả bữa ăn từ sáng cho đến tối của mọi người, tôi sẽ làm hết.”

Ông ngoại Lan Dư Thành mặt đều tái cả đi, nói: “Ba không trở về nước.” Rồi túm lấy bà ngoại Tạ Thư Cầm nói thêm: “Mẹ con cũng không trở về.”

Ông nội Văn Quốc Cường cũng lên tiếng: “Đúng đúng, ba và mẹ của các con cũng đã mua vé sang Ai Cập rồi, chuẩn bị đi du lịch.”

Bà nội Vương Quế Trân không hay biết gì bèn hỏi: “Ủa quyết định đi lúc nào vậy?”

Ông nội Văn Quốc Cường ma mãnh nháy mắt: “Vừa quyết định xong.”

Vân Nhạc không nắm rõ tình hình lắm, cực kỳ thành khẩn cảm tạ dì Lan, Văn Dã liền kéo cậu mà lên tiếng: “Tụi con khi về nước vẫn muốn ở lại căn hộ, nơi đó gần trường học hơn.”

Lan Thư oan ức, liếc nhìn sang Văn Hòa Vũ, Văn Hòa Vũ cưng chiều nhìn dì, thâm tình chân thành nói: “Không có sao đâu bà xã, em làm cho anh ăn là tốt lắm rồi, anh đã mua bảo hiểm.”

Một câu nói này chọc cho cả gia đình cười phá lên. Lan Thư tức giận đến muốn khoét lỗ trên người chồng, đến bên cạnh Vân Nhạc chuẩn bị học hỏi, nghiên cứu tay nghề nấu nướng, nấu thành một bàn tiệc lớn. Ba thế hệ ở cùng chung một phòng, lại thật giống như bạn bè bằng hữu, không có khoảng cách thế hệ lại càng không có mâu thuẫn, lâu lâu lại còn có thể nói ra dăm ba câu vui đùa. Họ có cuộc sống riêng, rất ít khi được gặp mặt, thật vất vả mới có thể tề tựu đông đủ. Nếu còn không biết quý trọng khoảng thời gian trước mắt như vậy, thì cả đời còn sót lại bao nhiêu khoảnh khắc cơ chứ?

Khăn Quàng Cổ rốt cuộc cởi bỏ ra được bộ quần áo ngốc nghếch được mặc lên người kia, đùa giỡn loạn xà ngầu với mớ vải chỉ kia. Nơi này so với căn hộ thuê lớn hơn rất nhiều, thỉnh thoảng nếu bỏ chạy còn khó có thể tìm thấy nó. Ăn xong điểm tâm, Vân Nhạc xuống lầu đi một vòng tìm nó. Rốt cuộc tìm thấy nó đang nằm trong thùng rác sạch sẽ lôi ra, chờ Văn Dã đem kiềm nhỏ ra để giúp nó cắt móng.

“Ding dong” một tiếng chuông cửa vang lên, Vân Nhạc ôm Khăn Quàng Cổ đi đến, mở cửa nhà ra. Một luồng nước hoa nhàn nhạt phả vào mặt, Vân Nhạc giương mắt nhìn rõ người đang đi đến, giật mình đứng sững cả một chốc.

Đứng ở cửa là một vị phu nhân, mặc áo khoác dài rất kinh điển, khuôn mặt trang điểm tinh xảo. Người ấy liếc nhìn Vân Nhạc một chút, ánh mắt có dừng lại mấy dai, vừa cười nói: “Xin hỏi, đây có phải là nhà của Giám đốc Văn không?”

“Meo?”

Vân Nhạc không lộ ra vẻ gì, nhưng cả người lại khiếp sợ run rẩy. Khăn Quàng Cổ rõ ràng cảm nhận được cảm xúc lạ lùng của chủ nhân, liền khéo léo mở ra móng vuốt nhỏ vỗ vỗ vào ngực cậu. Văn Dã từ trên lầu đi xuống, thấy sự việc ở cửa bèn đi tới, “Xin hỏi cô là…” Hắn cảm thấy người khách này có chút quen mắt, đột nhiên không nhớ nổi hình như đã gặp ở nơi nào.

Ánh mắt từ trên người Vân Nhạc của người phụ nữ lập tức dời đi, nói: “Tôi là Lâm Ngộ, có cuộc hẹn với giám đốc Văn để bàn luận một vài chuyện kinh doanh.”

~ Hoàn Chương 40 ~

Tâm Sự Mỏng: Trời đất ơi, có H nhẹ rồiiiiiiiiiiiiiiiiiii~ Cứ ngỡ là thanh thủy văn, ai ngờ sẽ có H đó ạ. Vì lần đầu edit H nếu không mượt mong các bạn giơ cao đánh khẽ nha. Mèo edit chương này vừa dài vừa khó cả hai ba ngày đó huhu:< Thành ra bị lâu. Chắc mai mốt H Mèo phải để pass quá, các bạn nào nhỏ tuổi đừng vào xem nha ahuhu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi