VÂN DÃ

Gót giày của Lâm Ngộ lún sâu vào con đường đất đã nhiều năm không tu sửa, lưu lại thành từng hố nhỏ. Dây diện giăng ngổn ngang trên đầu như mạng nhện, khiến người nhìn tựa hồ không thở nổi. So sánh với mười năm về trước, cái nơi địa ngục trần gian này đã ngày càng rách nát tơi tả hơn. Lâm Ngộ đứng phía trước thùng đựng rác, nhìn chằm chằm vào hành lý cùng chiếc cặp sách bên trong, cũng không lộ ra phản ứng gì. Mà bà ta cũng không biết phải có phản ứng gì nữa, tâm tình trống rỗng và rã rời. Tự dưng lại cảm thấy mười phần buồn cười, bà làm gì xứng đáng để có xúc cảm gì ở đây chứ. Từ giây phút bà quyết định bỏ rơi Vân Nhạc, liền cùng với đứa trẻ kia không còn chút can hệ nào. Chính là bà tự bỏ qua chức phận làm mẹ này, thằng bé có sướng vui hay đau buồn gì cũng không xứng đáng nhúng tay vào nữa.

“Mày không nên hận tao! Người mày muốn giết chính là con đàn bà đê tiện Đoạn Phỉ kia! Là nó đã cùng thằng đàn ông khác bỏ trốn, là nó bỏ rơi mày, tao cũng là con mẹ nó bị lừa! Tao cũng là người bị hại!” Tiếng thét gào vừa quen thuộc vừa xa lạ từ một nơi không xa truyền đến, Lâm Ngộ phản xạ có điều kiện lùi về sau nửa bước.

Đoạn Phỉ… Cái tên này dường như kéo bà ta về lại mười năm trước, chiếu lại những năm tháng đen tối chịu đủ mọi dày vò kia.

“Mẹ, mẹ có đau hay không… Ngày hôm qua con đi lụm vỏ chai chỗ khu chợ dì cả bán rau, rồi đổi lấy tiền. Con mua cho mẹ cồn iot nè.” Trong căn phòng mờ tối vừa xảy ra một trận cãi vã đánh nhau cách đây không lâu, Đoạn Phỉ đang ôm hai đầu gối ngồi dựa vào góc tường, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm về hướng cửa sổ. Văn Nhạc năm ấy còn nhỏ xíu, chỉ mới năm tuổi rưỡi, cầm một miếng băng gạc quỳ gối bên cạnh mẹ mình, nhẹ nhàng cẩn thận lau đi vết máu trên trán của bà. Sợ mẹ đau, liền dùng miệng nhỏ thổi thổi. Đoạn Phỉ bình thường cũng chẳng thèm để ý đến cậu, cậu bé tập riết cũng thành quen, nhặt tấm mền dưới đất lên, đắp phía trên người của mẹ. Học động tác từ mẹ, khéo léo ngồi bên cạnh người bà, mà thông thường ngồi như vậy suốt cả ngày, ngồi đến mắt díp lại, liền dựa vào người mẹ mình mà ngủ. Lát sau tỉnh dậy, liền giúp bà đi rót nước, nếu đói bụng, liền ngồi chồm hỗm ở trên sàn nhà bếp mà nấu mì gói cho mẹ, sẽ đập trứng gà vào trong tô của bà, còn bản thân mình chỉ ăn một vài cọng rau xanh, “Mẹ ơi, dì Cả nói hiện giờ giá thịt thà còn rẻ hơn cả rau dưa nữa. Con đã để dành được mười mấy cái chai, dì cả nói nếu tích được một trăm cái sẽ có thể đổi lấy thịt ba rọi. Mẹ nè, thịt ba rọi là cái gì vậy mẹ? Dì cả nói muốn làm thịt kho tàu, phải mua ở khúc kia kìa.” Thằng bé đem gắp từng cọng từng cọng mì vàng bỏ vào trong tô, chịu nóng bưng đến trước mặt Đoạn Phỉ, đem đũa đưa cho mẹ: “Mẹ, chờ con lớn rồi sẽ kiếm được nhiều tiền, con sẽ mỗi ngày làm thịt kho tàu cho mẹ ăn, mẹ có thích hay không?”

Đoạn Phỉ chớp mắt một cái, bình tĩnh mà nhìn thằng nhỏ, như đang nói chuyện cùng một người lớn, hỏi nó: “Tại sao mày lại đối xử với tao tốt như vậy?”

Bà ấy đột nhiên mở miệng nói, khiến Vân Nhạc trong lòng vui vẻ không thôi, cao hứng nói: “Bởi vì mẹ chính là mẹ của con đó!”

Bởi vì mẹ chính là mẹ của con…

Lắm lúc Đoạn Phỉ đã bị đứa nhỏ này làm cho xúc động, thành ra bà cứ do dự lần này đến lần khác, cứ do do dự dự như vậy kéo dài suốt bảy năm, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi. Bà ta không mang Vân Nhạc theo, vì bản thân quá mức ích kỷ. Bà căm hận Vân Cẩm Bằng nên không thể nào nuôi nấng dòng máu của gã được. Nhưng bà ta cũng biết được Vân Nhạc rất thông minh, đứa nhóc già hơn tuổi kia chắc chắn sẽ biết cách sinh tồn, không để cho bản thân mình sống quá tệ bạc đâu. Thành ra việc bà bỏ đi, chắc cũng không có gì đáng kể…

“Đồ chó đẻ! Con mẹ mày buông tay tao ra!” Tiếng rống giận dữ của Vân Cẩm Bằng kéo Lâm Ngộ trở về hiện thực. Bà ta lúc này đã đi đến phía cuối ngõ hẻm, nhìn thấy hai tên đàn ông điên cuồng giằng co đánh nhau. Một người tay cầm dao, kẻ kia bị đè xuống đất, dữ tợn la hét, “Mày ở đây chờ đợi con ả mười năm có nghĩa lý chó gì chứ! Con mụ đàn bà đó cũng không quay về nhìn mày lấy một lần đâu! Tất cả mọi đau khổ mày phải chịu đựng bây giờ đều là nó mang đến cho mày. Mày bị đánh, bị chửi, bị người ta bắt nạt cũng đều là vì nó bỏ đi theo trai! Người mà mày nên đòi mạng chính là con ả đàn bà đó! Con trai à.” Vân Cẩm Bằng dùng sức siết cổ tay của Vân Nhạc, cố gắng khống chế mũi dao nhọn hoắt kia. Gã ta không ngừng đầu độc: “Chúng ta sau này không nhắc tới cái con mụ chết bầm Đoạn Phỉ kia nữa, hai ba con ta cùng nhau kiếm thật nhiều tiền. Nhà họ Văn kia là một gia đình giàu có nứt khố đổ vách. Sau này mày ráng bán cái cặp mông kia nhiều hơn một chúng, chẳng phải bọn ta sẽ cùng phát tài sao? Tương lai sáng sủa sẽ đổi sang một căn phòng thật lớn! Ba còn có thể bắt mày phải ngủ sofa sao?”

Vân Nhạc nghiến chặt răng, mũi dao đã muốn đâm vào trong miệng của tên độc ác kia, khiến cho gã ngay lập tức ngậm miệng lại, “Tôi và Văn gia không còn liên quan gì đến nhau.”

“Là sao?” Vân Cẩm Bằng trong nháy mắt cứng đờ. Vân Nhạc đáp: “Tôi cùng con trai bọn họ… Chia tay.”

“Chia tay!?” Vân Cẩm Bằng kinh hoàng nộ khí, đem Vân Nhạc hất tung ra đất. Sức lực của cả hai người vốn cách xa nhau, Vân Nhạc bị ném xa đến tận nửa mét. Còn chưa kịp bò dậy, lại bị Vân Cẩm Bằng nắm lấy cổ áo mà nhấc lên, vứt lên phía trên xe ba bánh của Vương Tùng, tàn bạo nói: “Mày nói lại lần nữa tao nghe!?”

“Bọn tôi đã chia tay rồi, ông cả đời này cũng đừng nghĩ sẽ gây được sự chú ý của nhà họ Văn!” “Ầm” một quyền, khóe miệng của Vân Nhạc đã tóe ra máu. Vân Cẩm Bằng tức khí, đột nhiên giựt lấy con dao trên tay cậu.

Lâm Ngộ sững sờ đứng yên tại chỗ, rốt cuộc không thể làm ngơ không động lòng được nữa. Bà không thể trơ mắt đứng nhìn đứa con trai thơ ngây hiền lành bị Vân Cẩm Bằng không chút lưu tình đánh đập chửi rủa. Không thể đứng nhìn đứa nhỏ vì bà mà nấu cơm, vì bà mà rửa ráy vết thương, còn muốn kiếm tiền mua cho bà thịt kho tàu bị tên lòng lang dạ thú vung đao chém chết. Đứa bé này đã ở lỳ nơi này đợi bà đằng đẵng mười năm sao? Chỉ vì một lời nói vô trách nhiệm của bà mà đứa nhỏ này đã ở nơi địa ngục này chờ đợi đến mười năm sao? Lâm Ngộ hai chân như mềm nhũn ra, muốn tiến lên ngăn cản, lại đột nhiên đổ gục mà quỳ xuống mặt đất. Sau khi rời đi, bà liền có được tiền bạc cùng địa vị, không còn bị người đời chê cười, cũng không còn nhu nhược sợ hãi như xưa. Bà ta có được tất cả mọi thứ, nhưng lại không còn dũng khí để làm một người vợ, cũng không còn tư cách để làm mẹ. Bà biết được Vân Nhạc là đứa nhỏ vô tội, thằng bé rốt cuộc chỉ là một đứa con nít ngoan ngoãn nghe lời, còn bản thân mình những năm qua đã làm một kẻ khốn nạn ra sao chứ? Bà chạy trốn khỏi căn nhà này như một con ốc mượn hồn (1), lưu lại một lời hứa không cách nào thực hiện được, để cho đứa trẻ một lòng coi bà là mẹ tự sinh tự diệt. Bà đã từng nghĩ đến hàng ngàn khả năng đã xảy đến cho thằng bé này, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ tận mắt chứng kiến khung cảnh như vầy. Bà càng không bao giờ nghĩ sẽ có lúc thằng bé bị dồn ép đến độ phải động thủ muốn lấy mạng người. Bà ta rơi vào cơn kích động cực độ, khóe miệng tái nhợt run rẩy, căn bản không có cách nào đứng dậy được.

Vân Cẩm Bằng mất miếng mồi ngon, như điên như dại vung dao tiến đến gần Vân Nhạc. Gã thiếu nợ bị đòi tiền, nếu trả không nổi sẽ bị chặt tay chặt chân, “Tao mà trở thành tàn phế thì mày cũng đừng mong mà sống được! Đồ nạ dòng do con điếm sanh ra! Tao giết chết mày!”

Lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, chiếu thẳng vào đôi mắt của Vân Nhạc. Cậu không né cũng không tránh, dù cho có bị Vân Cẩm Bằng đâm mù, cũng nhất định đoạt lại được con dao. Cậu không sợ chết, cái cậu sợ chính là Vân Cẩm Bằng vẫn còn sống! Con dao là dao cậu lấy từ nhà bếp mang theo, trời lúc này xen lẫn gió lạnh, thổi tới mặt. Vân Nhạc lúc này thoát được khỏi gọng kiềm, vừa muốn nắm lấy mũi dao, liền nghe thấy Vân Cẩm Bằng gào lên đau đớn một tiếng, tức thì bị đạp bay ra ngoài. Âm thanh “ầm” vang lên giòn giã, sau đó là tiếng con dao bị rơi trên mặt đất. Vân Nhạc không bận tâm đến thứ gì khác, vội vàng phóng tới, muốn đoạt lấy quyền tấn công. Thế nhưng cậu lại bị người từ phía sau lưng kéo lại, vòng tay ôm vào trong lồng ngực, “Thả ra! Buông tôi ra! Tôi muốn giết gã!” Vân Nhạc nhìn chằm chằm vào con dao hai mắt đỏ ké long sòng sọc, trong lòng lo lắng tột độ, sợ rằng Vân Cẩm Bằng sẽ tiếp tục trốn thoát, lại đi quấy rầy Văn Dã.

“Bảo Bảo! Bảo Bảo ngoan, đừng nhúc nhích!” Vân Nhạc nghe được thanh âm kia, đột nhiên choáng váng. Cậu ngơ ngác quay đầu lại, kinh hoàng hỏi: “Anh, sao anh lại ở đây?”

Người vừa tới chính là Văn Dã. Hắn chưa vội nói nguyên do, chỉ đem Vân Nhạc kéo ra phía sau rồi chỉ chỉ lối ra của hồ đồng, phân tán lực chú ý của cậu. Vân Cẩm Bằng đã nhặt được dao lên bò dậy, chằm chằm nhìn Văn Dã nửa ngày, rốt cuộc phát ra một tiếng nghi vấn: “Là cậu?”

Văn Dã đối lưng với Vân Nhạc, đối mắt với sắc mặt trắng bệch đầy hối hận của Lâm Ngộ, đối diện với khuôn mặt giận dữ lại có phần mơ hồ của Vân Cẩm Bằng, nhẹ nhàng nhếch miệng. Trong hành lang mấy người lục tục kéo ra, hình dáng to lớn thô cứng, có kẻ tay còn cầm cây gỗ. Sau đó “ào ào” một trận vang rền, trên xe ba bánh phủ miếng nhựa của Vương Tùng cũng chui ra một người, rồi dần dần mà người đến càng ngày càng nhiều, từ bốn phương tám hướng. Trong một góc, Long Cương đang ngồi phía trên xe ba bánh đốt một điếu thuốc nhả khói. Xe ba bánh này là loại chạy bằng điện, thùng xe đựng than diện tích khá nhỏ, trốn bên trong cả buổi bây giờ duỗi người cũng không làm sao cho thẳng, làm cho y mệt đến ngất ngư. Vân Cẩm Bằng nhìn bốn phía một chút, mang theo dao từng bước từng bước đi tới, nhìn chằm chằm Văn Dã, dường như muốn đem đôi mắt trừng hẳn ra bên ngoài, hỏi: “Mày là con trai của nhà họ Văn?”

Văn Dã gật đầu.

“Là cậu cho tôi tiền? Rồi còn khiến cho tôi thua hết?”

“Đúng.”

“Vậy tôi được ra tù sớm…”

“Cũng là tôi.”

“Cậu?” Vân Cẩm Bằng đột nhiên nở nụ cười, chẳng trách có người bão lãnh gã ra tù, cũng chẳng trách có một đống tiền từ trên trời rơi xuống. Gã liếc nhìn Vân Nhạc, bỗng nhiên tỉnh ngộ ra đôi chút: “Mày là muốn đưa tao ra, để khiến cho thằng chó đẻ kia hả giận?”

Văn Dã cười nói: “Không đúng.”

“Tao con mẹ nó quan tâm mày có đúng hay không! Dám tính kế với ông nội mày sao! Tao con mẹ nó giết hết chúng mày!” Âm thanh giận dữ của Vân Cẩm Bằng đã kéo ánh mắt của Vân Nhạc lại. Cậu phát hiện tình huống này không đúng, liền sợ hãi tột độ. Cậu vừa định vọt tới trước người Văn Dã thì đã không kịp nữa rồi. Vân Cẩm Bằng lao đến, một dao đâm vào ngực Văn Dã. Tốc độ quá nhanh khiến tất thảy mọi người đều không phản ứng kịp, mà ngay cả chính Vân Cẩm Bằng cũng sững sỡ đứng khựng lại.

“Văn Dã ——!”

“Xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương!”

“Báo cảnh sát! Trước tiên báo cảnh sát! Mẹ, đừng để cái tên giết người kia chạy thoát!”

“Tao, tao không giết người! Là chính nó! Là chính nó siết tay của tao đâm vào! Tao không có giết người! Tao chỉ muốn hù dọa nó một chút thôi! Buông tao ra! Tao không giết người! Nó nói muốn cho tao ngồi tù! Muốn hại tao phải vào đó cả đời! Mẹ nó! Nó vu vạ cho tao! Ông nội mày không có giết người!”

Thanh âm huyên náo liên tục, trong tai Vân Nhạc ong ong vang lên, cậu cái gì cũng đều nghe không rõ nữa, ôm Văn Dã đang nằm ngã trên mặt đất, toàn thân lạnh lẽo.

~ Hoàn Chương 52 ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi