VẠN DẶM GIANG SƠN KHÔNG BẰNG MỘT NỤ CƯỜI CỦA NGƯỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Một chương nho nhỏ nhân dịp Thất Tịch
(灬º‿º灬)♡
__________________________________________
Quân Mộ Ngọc nhấp trà nhìn Chiêu Đàm: "ngươi muốn nấu chè đậu đỏ sao?"
Chiêu Đàm gật đầu, chớp chớp đôi mắt màu hổ phách nói: "đúng vậy, dù sao hôm nay cũng là Thất Tịch, chỗ ta tương truyền rằng nếu tự tay nấu chè đậu đỏ sau đó đem cho người mình yêu ăn thì chắc chắn tình cảm sẽ càng thêm sâu đậm."
Ngón tay Quân Mộ Ngọc miết nhẹ lên vành ly trà, mỉm cười: "vậy sao?"
Chiêu Đàm cười tươi nói: "dĩ nhiên, hay Mộ Ngọc nấu chung với ta đi!"
Quân Mộ Ngọc hơi do dự, y từ trước đến giờ ngoại trừ làm bánh hoa hồi ra thì chả biết nấu thêm gì.

Thật sự có chút bất lực trước chuyện bếp núc.
Còn chưa kịp lên tiếng từ chối thì Quân Mộ Ngọc đã bị Chiêu Đàm lôi đi.
...
"Ngự thiện phòng ở Bắc Thụy cũng thật lớn nha", Chiêu Đàm cảm thán nói.
Quân Mộ Ngọc phẩy tay bảo mọi người lui ra, chỉ để duy nhất đầu bếp chính của ngự thiện phòng ở lại.
"Chiêu Đàm, ta thấy hay là thôi đi...", Quân Mộ Ngọc lên tiếng thương lượng, y thật sự sợ mình sẽ phá hỏng cả ngự thiện phòng mất.
Chiêu Đàm không nghe ra sự bất lực trong giọng nói y, cậu ngó động ngó tây, sau khi thấy hủ đậu đỏ được đặt trên bàn liền kéo Quân Mộ Ngọc chạy lại.
"Đậu đỏ nè, chúng ta bắt tay vào làm thôi!", vừa dứt lời Chiêu Đàm đã đổ đậu đỏ ra.
Chưa đến nửa canh giờ sau cả ngự thiện phòng đã trở thành mớ hỗn độn.
Đầu bếp của ngự thiện phòng nhìn thấy mà trong lòng không khỏi rầu rĩ.

Ông cố gắng giữ sạch sẽ gọn gàng bao nhiêu thì bây giờ lại bị hai vị Hoàng hậu quậy cho không còn gì.

Còn chưa kịp đau lòng vì căn bếp bị phá hoại thì ông liền la lên khi thấy Chiêu Đàm đang liên tục bỏ củi vào: "Ấy Chiêu Hoàng hậu! Đừng thêm củi nữa, lửa quá lớn rồi!"
Vừa dứt lời, phừng một cái lửa bùng cháy dữ dội, may mắn là ông kéo kịp cả hai người ra.

Gương mặt trắng nõn của cả hai bị tro bếp làm nhem nhuốc, nhìn vào không ai nghĩ hai người chính là Hoàng hậu thân phận tôn quý kia.
Đầu bếp ngự thiện phòng liền sai người vào gấp củi bớt ra.

Nhờ vậy ngọn lửa liền nhỏ lại.

Chiêu Đàm cắn răng: "chè khét rồi.

Ta không cam tâm, hừ, nấu lại nấu lại!"
Quân Mộ Ngọc bất lực thở dài: "đừng nói ta đây là lần đầu ngươi xuống bếp nhé?"
Chiêu Đàm mím môi, "đúng vậy, nhưng có làm sao? Nấu ăn có gì khó? Hừ, làm lại lần nữa, ta chắc chắn sẽ thành công!"
Quân Mộ Ngọc chưa kịp từ chối, lần nữa lại bị kéo đi nấu tiếp.
Huyền Du hạ cờ trắng xuống, nói: "Ngày đại hôn của ngươi với Chiêu Hoàng hậu ta không đến được.

Thất lễ rồi!"
Hãn Mục Khiêm lạnh lùng đáp: "không sao, không phải Quân Mộ Ngọc đã đi thay ngươi rồi sao?"
Huyền Du hừ lạnh: "nếu không phải y năn nỉ quá, ta có thể để y đi một mình sao?"
"Gút lại vẫn là không nỡ từ chối đi?", Hãn Mục Khiêm nhướng mi.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng!"
Huyền Du còn định lên tiếng phản bác thì Viên công công đã từ ngoài chạy vào, gương mặt thất thểu như ai trộm mất của nhà ông.
"Có chuyện gì? ", Huyền Du lên tiếng.
Viên công công cúi người hành lễ rồi vội nói: "Bẩm Bệ hạ, Kỳ Chiêu Hoàng đế, thỉnh người đến Ngự thiện phòng bình ổn lại Hoàng hậu và Chiêu hoàng hậu, cả phòng bếp sắp bị hai vị Hoàng hậu đốt cháy đến nơi rồi!"
Huyền Du nhíu mày, "Hoàng hậu đến đó làm gì?"
"Bẩm, nghe bảo là muốn nấu chè đậu đỏ!"
Nghe đến đây Huyền Du và Hãn Mục liền nhìn nhau.

Xém chút nữa thì quên mất, hôm nay là Thất tịch!
Huyền Du ho khan, khụ một tiếng rồi phất tay, ý bảo Viên công công lui ra: "trẫm biết rồi, sai thêm người canh chừng hai người, chú ý đừng để cả hai bị thương."
"Ngự thiện phòng của hoàng cung nằm đâu, đưa ta đến đó!", Hãn Mục Khiêm đứng lên, muốn đi đến Ngựthiện phòng.

Đừng đùa, Chiêu Đàm của gã chưa từng xuống bếp, nói gì đốt Ngự thiện phòng, sợ là y sắp đốt cả hoàng cung Bắc Thụy rồi cũng nên.
Huyền Du cười cười: "có Quân Dạ ở đó rồi, ngươi còn lo lắng gì nữa?"
Hãn Mục Khiêm định lên tiếng thì Huyền Du tiếp lời: "hôm nay là Thất Tịch, hai người xuống bếp chắc là muốn nấu chè cho chúng ta, ngươi lại đến phá hỏng thì công sức của cả hai sẽ đổ sông đổ biển."
Hãn Mục Khiêm nghe đến đây mới cam chịu ngồi xuống lại.

Sau đó cả hai lại tiếp tục đánh cờ.


Viên công công nén tiếng thở dài rồi lui ra.
Quân Mộ Ngọc múc chè ra hai cái chén, sắc trời bây giờ đã tối, y và Chiêu Đàm đã ở trong bếp hơn ba canh giờ rồi!
Nhìn hai chén chè đậu đỏ trước mặt mà Quân Mộ Ngọc cảm thấy vui vẻ, đợi thêm lát nữa liền sẽ đem cho Huyền Du nếm thử.
"Ồ, thì ra là ở đây!"
Một giọng nói trầm thấp vang lên, Quân Mộ Ngọc vừa nghe liền biết là Huyền Du.

Y nhanh tay lấy lồng gỗ kín đậy hai chén chè lại.
Chiêu Đàm thấy Hãn Mục Khiêm liền nhào đến: "A Khiêm, tối nay ta muốn đi chơi, huynh đi cùng ta nhé?"
Hãn Mục Khiêm đưa tay lau vết nhọ trên má Chiêu Đàm, cười nói: "ta kiếm ngươi cũng là muốn rủ ngươi đây!"
Huyền Du đi lại, lấy trong ngực ra một cái khăn tay lau gương mặt dính đầy nhọ nồi của y, bất đắc dĩ nói: "bình thường ngươi xuống bếp cũng chưa bao giờ có bộ dạng như mèo thế này."
Quân Mộ Ngọc liền lườm Huyền Du: "ai bảo, lần đầu xuống bếp là do ta đã lau sạch sẽ rồi mới đến gặp ngươi."
"Rồi rồi, ngươi mau đi thay đồ đi, hôm nay chúng ta cải trang xuất cung!"
Quân Mộ Ngọc gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho Tiềm Hương đứng ngoài cửa, nàng liền hiểu ý.

Đợi đến khi mọi người đã rời đi hết, Tiềm Hương liền bỏ hai chén chè vào tráp(*), sau đó xách đi.
Một chiếc mã xa liền nhanh chóng dừng trước Thúy Tiên lầu.

Huyền Du và Hãn Mục Khiêm liền xuống xe trước, sau đó xoay người dìu người trong xe ra.
Đường lối ban đêm bình thường vắng vẻ, nay do Thất Tịch mà đông đúc xô bồ hơn ngày thường.

Sự xuất hiện của cả bốn cũng gây chú ý không nhỏ.

Bốn người đã ăn vận thường phục như bình thường, nhìn thoáng qua cũng chỉ nghĩ là mấy công tử nhà giàu quyền quý nào đó.

Tuy nói là ăn bận không gây chú ý lắm, nhưng nhan sắc của cả bốn lại thuộc dạng nổi trội, nhìn một lần ắt hẳn sẽ nhớ mãi.

Đặc biệt Chiêu Đàm lại có đôi mắt hổ phách rất đặc biệt mà chỉ tộc người Man Di mới có.


Vừa nhìn liền biết y là người ngoại quốc.

Cả bốn người liền nhanh chóng bước vào Thúy Tiên lầu, bỏ lại nhiều ánh mắt dòm ngó ở phía sau.
"Ta đã đặt chỗ trước ở đây, tầng cao nhất của Thúy Tiên lầu có thể thấy rõ được trung tâm kinh thành náo nhiệt ra sao.", Huyền Du nắm tay Quân Mộ Ngọc đưa lên lầu.
Đằng sau là Hãn Mục Khiêm dắt tay Chiêu Đàm, kế tiếp là Viên công công cùng Tiềm Hương.

Đúng như lời Huyền Du nói, tầng cao nhất của Thúy Tiên lầu nhìn được rất rõ cảnh vật xung quanh.
Từng dãy lồng đèn đỏ được treo thành hàng ở hai bên đường.

Phía xa xa lại là một dòng sông đầy hoa đăng lấp lánh.

"À, ta có cái này, ngươi nếm thử xem có ngon không." Quân Mộ Ngọc nhẹ giọng nói.
Tiềm Hương liền đưa chén chè cùng thìa cho y.
Chiêu Đàm thấy vậy cũng giật giật áo Hãn Mục Khiêm: "chiều này ta cùng Mộ Ngọc nấu chè đậu đỏ mừng Thất Tịch, huynh nhất định phải nếm thử tay nghề của ta!"
Tiềm Hương rất hiểu ý, liền lấy chén chè còn lại đưa cho Chiêu Đàm.

Chiêu Đàm liền cầm lấy, sau đó múc một muỗng đưa đến miệng Hãn Mục Khiêm: "huynh thử xem!"
Hãn Mục Khiêm không từ chối, liền há miệng ngậm lấy.

Dưới ánh mắt chờ mong của Chiêu Đàm, Hãn Mục Khiêm mỉm cười: "ngon lắm, Đàm nhi thật giỏi!"
Chiêu Đàm được khen liền cười tít mắt.

Quân Mộ Ngọc bên này cũng trông đợi nhìn Huyền Du, dù sao y cũng chưa nấu món này lần nào, không biết ăn có hợp khẩu vị không.
Huyền Du ăn vài muỗng, mỉm cười nói: "rất ngon, Quân Dạ nấu món gì ta cũng thấy ngon!"
Quân Mộ Ngọc hai má hồng hồng, lườm Huyền Du một cái: "hừ, tập trung ăn đi!"
"Bùm bùm bùm!"
Tiếng động lớn liền vang lên, trên bầu trời liền xuất hiện từng đợt pháo hoa rực rỡ đầy màu sắc.

Cả bốn người liền dừng lại mọi hành động mà dõi mắt lên bầu trời.

"Thật đẹp!"
Chiêu Đàm thốt lên, Hãn Mục Khiêm đứng kế bên đưa tay ôm chặt cậu, mỉm cười dịu dàng: "Đàm nhi, Thất Tịch vui vẻ!"
Chiêu Đàm cũng ôm lấy Hãn Mục Khiêm, đáp lời: "A Thanh, Thất Tịch vui vẻ!"
Huyền Du bên này nhẹ nhàng siết chặt tay Quân Mộ Ngọc, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch, hắn hôn nhẹ lên trán y nói: "Quân Dạ, Thất Tịch vui vẻ!"

Quân Mộ Ngọc liền tựa vào người Huyền Du, y cười tươi đến hai mắt cong cong: "a Du, Thất Tịch vui vẻ a."
...
Trên nóc của Thúy Tiên lầu, Nhị đưa cho Mục Bảo một túi bánh bao.

Ánh mắt lạnh lùng không mở miệng nói nửa câu.
Mục Bảo cầm lấy túi bánh rồi cầm luôn tay Nhị, hôn nhẹ lên mu bàn tay của y.

"a Nhị đặc biệt làm riêng cho ta đúng không? Ta rất vui!"
Gương mặt Nhị thoáng chốc ráng hồng, y rụt tay lại xoay mặt qua chỗ khác: "ta không biết nấu ăn!"
Mục Bảo mỉm cười, nhân lúc y không chú ý chồm tới hôn chụt lên má Nhị một cái, sau đó thì thầm bên tai y: "a Nhị, Thất Tịch an lành!"
Nhị bị Mục Bảo "tập kích" bất ngờ, y định trở tay đẩy hắn thì lại nghe được câu chúc Thất Tịch, nhất thời liền mặc kệ miếng da trâu dính đường đang dính chặt bên người.
"Thất Tịch vui vẻ!", Nhị buông một câu cộc lốc, Mục Bảo liền phụng phịu bĩu môi
"A Nhị, thơm thơm ta cái đi!"
Nhị bực bội đẩy đẩy cái đầu đang dụi dụi bên cổ mình: "đừng sáp lại gần như vậy!"
Mục Bảo gương mặt đầy tủi thân, lủi thủi buông Nhị ra.
Nhị quay mặt nhìn sang, thấy nét mặt Mục Bảo như con nít vòi quà không được liền cảm thấy vui vẻ.

Y rướn người qua hôn nhẹ lên môi hắn một cái rồi muốn thoái lui.
Nào ngờ một bàn tay từ đằng sau giữ chặt lấy gáy Nhị không cho y lui, Nhị trừng mắt nhìn hung thủ trước mặt.

Đáp lại y là ánh mắt tràn đầy cưng chiều của Mục Bảo.
Nhị liền thôi không xù lông nữa, để mặt hắn tung hoành trên môi mình.
Trên trời pháo hoa vẫn bắn lên liên tục, từng đóm sáng đầy màu sắc không ngừng bung nở sáng rực.

Cả kinh thành như bừng sáng giữa trời đêm, không khí ấm áp khôn cùng.
Thất Tịch vui vẻ!
__________________________________________
Li chúc mọi người Thất Tịch vui vẻ nhe!(灬º‿º灬)♡
P/s: định đăng lúc 0h rồi mà mê game quá nên tui không đánh kịpಥ‿ಥ, lúc nhìn lại đã là 11h59 phút, mắt tui lúc đó mở không lên luôn, sáng giờ ráng đánh cho xong để chạy deadline kịp cho bữa nay.

Và một lần nữa chúc các bạn Thất Tịch vui vẻ nhé, mãi iu( ω )❤
(*)tráp:
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi