VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



“Cái gì?”
“Tên tiểu tử kia là ai? Vậy mà dám nói tự mình xử lý Thiên môn, thật sự là ngu muội”
“Cũng không thể trách hắn được, Thần triều vì muốn giữ vững uy danh của mình nên tranh đấu tại Bắc thành đều được ém lại.

Bắc Phiệt môn chắc cũng không được đến tình báo gì đi”
….
Tôn Tằng Minh vừa hướng đám người Thiên môn lên tiếng thì mọi người khinh bỉ không thôi.

Trước chưa nói đến thực lực của Lăng Huyền Thiên, chỉ một mình hòa thượng kia sợ là cũng không yếu hơn Tôn Tằng Minh đi.

Thật sự là cần danh không cần mạng.
Bất quá bọn họ chỉ là nhỏ giọng nghị luận mà thôi, bởi vì không ai muốn đắc tội Bắc Phiệt môn nên cũng không dám nói tiếng.
Chính vì thế mà Tôn Tằng Minh càng thêm tự tin, hắn vẫn tưởng rằng đám người bên dưới xôn xao là vì khí thế của hắn đi.

Hẳn là lần này hắn sẽ nhất cử thành danh, như vậy lần này danh ngạch tiến đến Thánh Phiệt môn cũng sẽ là của hắn.

Tên tiểu tử Trịnh Dương kia mãi mãi cũng sẽ bị hắn đạp dưới chân mà thôi.
Nghĩ như vậy Tôn Tằng Minh như nở hoa trong bụng, khí tức đại thánh cảnh đê giai hoàn toàn hiển lộ, trực tiếp hướng đám người Thiên môn nói: “Bốn người các ngươi cùng lên đi, bản thánh cũng không tính các ngươi lấy nhiều khinh ít”.
Hắn nói bốn người tất nhiên là trừ Hồ Nguyệt ra rồi, bởi vì hắn biết đó là một đầu bán thần cảnh linh thú.

Hắn còn không có ngu ngốc đến mức cùng nàng ra oai đây.
“Tôn Tằng Minh vậy mà đã đạt đến đại thánh cảnh, nếu hắn còn sống trở về Trịnh Dương ắt gặp phiền phức” một nữ tử thấy Tôn Tằng Minh bộc phát thánh lực thì có chút cau mày nói.
“Thánh nữ, thiên phú của Tôn Tằng Minh không tệ.


Nhưng nếu đem hắn cùng Trịnh Dương so sánh thì còn xứng, chỉ là Tôn gia thật sự đắp không ít tài nguyên vào hắn đi” Hàn Bắc Huyên nhìn nữ tử kế bên nói.
Hắn cùng Hạ Như n tiến đến nơi này nhưng chỉ là ẩn nấp quan chiến mà thôi, cũng không tham gia vào đội ngũ của Bắc Phiệt môn.

Còn việc Tôn Tằng Minh đột phá đại thánh cảnh hắn cũng có chút bất ngờ, cũng may tên tiểu tử này đã gần vạn tuổi nếu không thật sự là đại địch của Hàn gia.
Hàn gia cùng Tôn gia tại Bắc Phiệt môn không ngừng tranh đấu, nhưng không bên nào có lợi thế.

Mãi đến bây giờ, Tô gia ra một cái Tôn Tằng Minh thiên phú tại Bắc Phiệt môn hắn là đỉnh tiêm, khiến cho Hàn gia bị Tô gia lấn áp không ít.

Cũng may hắn thu được Hạ Như n làm đệ tử, hơn nữa còn giúp nàng được chọn làm thánh nữ nên hai nhà cũng lại ngang bằng nhau.
Bây giờ Tô Tằng Minh đã đột phá đến đại thánh cảnh, tuy tuổi tác hắn cao hơn đám người Hạ Như n rất nhiều, nhưng trước vạn tuổi đạt đến đại thánh cảnh cho dù tại toàn bộ Bắc châu cũng coi như là đỉnh tiêm đi.

Nếu như Hạ Như n không thể mau chóng đột phá, vậy thì Hàn gia hẳn là sẽ tiếp tục bị Tô gia chèn ép.

— QUẢNG CÁO —
Còn Trịnh Dương tuy thiên phú không tệ, nhưng hắn làm người cố chấp hơn nữa hắn còn gánh vác cả Trịnh gia đây.

Nếu sau này hắn thành đạt, người được lợi chưa chắc đã là người của Hàn gia, vì vậy Hàn Bắc Huyên cũng không quá để ý hắn.

“Vẫn là phải dựa vào thánh nữ” Hàn Bắc Huyên lẩm bẩm nhìn Hạ Như n, Tôn Tằng Minh đột phá khiến cho tâm trạng hắn nặng nề không ít.
….
“Ca ca, tên này là bị bệnh tự luyến sao? Đại hòa thượng, ngươi lên đi!” Tiểu Ánh hướng Lăng Huyền Thiên hỏi, sau đó lại quay sang Giới Không lém lỉnh nói.
“Đúng vậy, hòa thượng vẫn là ngươi lên!”
Giới Không nghe Tiểu Ánh cùng Hồ Nguyệt nói vậy thì mặt đen lại.

Hắn dù sao cũng là người của Phật gia chính tông đây, bây giờ lại bắt hắn cùng tên trước mặt giao thủ sao.


Tuy Tôn Tằng Minh cũng là đại thánh đê giai như hắn, nhưng từ khí tức biểu hiện hẳn là đột phá không lâu.

Hơn nữa đa phần đều là dùng đan dược mà tăng lên, bây giờ bắt hắn lên đấu, thật sự có chút mất mặt.

Quan trọng nhất là bọn họ ai cũng khinh thường cùng tên tiểu tử kia ra tay nha.

Bây giờ muốn hắn lên chẳng phải nói hắn là người yếu nhất trong bốn người sao.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Giới Không chỉ có thể lắc đầu cười khổ, sau đó lăng không hướng đến Tôn Tằng Minh.

Cử động của hắn thật giống như là “ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục” khiến cho mấy người Tiểu Ánh cười trộm không thôi.

Tên hòa thượng này trước giờ cứng nhắc, thật không ngờ đi theo Lăng Huyền Thiên không lâu đã có chuyển biến lớn như vậy nha.
Tôn Tằng Minh tất nhiên cũng nhìn ra biểu hiện của Giới Không, ánh mắt hắn băng lãnh nhìn hòa thượng trước mặt nói: “Hòa thượng, ngươi không phải đối thủ của ta, mau kêu đám người kia cùng lên đi”.
Giới Không thấy tên tiểu tử trước mặt tự luyến như vậy cũng không còn gì để nói khẽ niệm một tiếng “A di đà phật”, sau đó một cây tích trượng xuất hiện trong tay hắn.

Hắn nhẹ gõ tích trượng một cái, tức thì khí thế toàn thân hắn cũng bộc lộ ra, đúng là một vị đại thánh cảnh đê giai.
“Cái gì” Tôn Tằng Minh thấy vậy thì cũng có chút kinh ngạc, chỉ là Giới Không sao lại muốn cùng hắn nói nhảm đây.
~ rầm rầm rầm ~
Tôn Tằng Minh chưa hết kinh ngạc thì Giới Không tay cầm tích trượng chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hắn, tích trượng như côn một gậy oanh xuống.
“Mơ tưởng” Tôn Tằng Minh cũng kịp phản ứng lại, thánh lực toàn thân bộc phát sau đó hai tay hóa chưởng đưa ra trước nhằm cản lại thế công của Giới Không.

— QUẢNG CÁO —

~ keng keng ~
Kỳ lạ là hai tay của hắn nhìn như bình thường nhưng lại có thể cùng tích trượng của Giới Không chống lại.
“Cái gì? Lại có người có thể dùng tay không chống lại thánh khí sao? Chẳng lẽ hắn chuyên thể tu ư?”
“Ngu muội, người nhìn kỹ tại tay hắn đi, đôi găng tay hắn đeo là một kiện thất phẩm thánh khí”
….
“Tôn huynh thật sự là quá nuông chiều nhi tử nha” Yến Trường Thanh thấy đôi găng tay của Tôn Tằng Minh thì tươi cười hướng Tôn Cường nói.
“Ha ha, Yến tông chủ chê cười.

Đôi Hỏa Thiết Quyền Sáo này là phần thưởng cho Minh nhi khi tông môn tổ chức tỉ võ ba năm trước, tất cả là vì cố gắng của hắn mà thôi” Tôn Cường gương mặt hãnh diện nói.
Hỏa Thiết Quyền Sáo chính là một kiện tiếp cận bát phẩm thánh khí, hơn nữa còn có bộc phát một phần uy lực của Hỏa pháp tắc.

Vì vậy mà khi con trai hắn tại đại hội tỉ võ của Bắc Phiệt môn giành được nó, hắn là vô cùng hài lòng.

Tuy là cũng có phần do hắn sắp xếp nhưng dù sao cũng là nhi tử mình tự mình giành lấy đây.
“Đáng tiếc, đáng tiếc ….” Yến Trường Thanh thấy thái độ của hắn cũng không nói nhiều, chỉ mỉm cười nói hai chữ đáng tiếc.
Tôn Cường sao lại không nhìn ra thâm ý của hắn đây, chỉ là bây giờ hắn cũng không thể ra tay ngăn cản Tôn Tằng Minh nữa.

Nhưng toàn thân hắn đều đã căng cứng, khí tức cũng đã bộc lộ ra ngoài, chỉ cần nhi tử hắn thất thủ hắn nhất định ra tay cứu Tôn Tằng Minh.
~ oanh ầm long ~
Trên bầu trời Giới Không cùng Tôn Tằng Minh đã giao thủ hơn năm mươi hiệp.

Tuy mọi người nhìn vào thì thấy hai người dường như bất phân thắng bại, nhưng cao thủ đều biết Tôn Tằng Minh hẳn là không trụ được bao lâu nữa.

Đúng vậy, bây giờ Tôn Tằng Minh đang thầm mắng mình ngu muội không thôi.

Không hiểu sao hắn lại bị danh lợi lấp não xung phong lên tìm ngược đây, mặc dù có Hỏa Thiết Quyền Sáo nhưng mỗi lần tích trượng oanh đến hắn đều bị lực phản chấn chấn đến không nhẹ.

Nếu không phải hắn cố gắng lấy thánh lực áp chế hẳn là màu đều đã chảy ra.

— QUẢNG CÁO —
Ngược lại với hắn, Giới Không thì nhàn nhã vung trượng, hắn cũng không vội vã.

Đối với Giới Không mà nói, Tôn Tằng Minh thật sự quá yếu, chưa xứng để hắn dốc toàn lực.

Thế gian ai cũng nghĩ Phật đạo tu côn pháp làm chủ, nhưng lại mấy người biết chưởng pháp cùng quyền pháp mới là Phật đạo chính tông công pháp mạnh nhất đây.
Nãy giờ hắn cùng Tôn Tằng Minh giao đấu đều dùng côn pháp căn bản, thật không có bao nhiêu chăm chú.
“Phần Thiên Liệt Diễm Quyền” Tôn Tằng Minh thấy mình càng lúc càng bị áp chế thì tức giận gầm lên một tiếng.
Theo đó đôi Hỏa Thiết Quyền Sáo của hắn cũng đột nhiên bốc cháy, vô số ngọn lửa từ đó sinh ra, khí tức vô cùng khủng bố, cùng lúc đó Tôn Tằng Minh song quyền nắm chặt oanh ra hơn trăm quyền hướng về phía Giới Không.
“Ồ, Tôn huynh thật có phúc nha!” Lệ Cửu Lôi nhìn thấy Tôn Tằng Minh sử dụng Phần Thiên Liệt Diệt Quyền thì có chút kinh ngạc hướng Tôn Cường nói.
Tương truyền đây là một môn thần thông do lão tổ tông của Tôn gia sáng lập, trước giờ chỉ có thần linh có thể tu luyện.

Bây giờ Tôn Tằng Minh có thể sử dụng sao hắn lại không kinh ngạc.
“Hắc hắc, Lệ huynh quá lời” Tôn Cường cười hắc hắc nói.

Hắn cũng rất bất ngờ khi nhi tử của mình luyện thành chiêu này đây.

Dù sao thì mỗi lần thi đấu Tôn Tằng Minh nếu không dùng thực lực nghiền ép thì cũng là dùng thánh khí mà thắng, cũng không có mấy lần hắn phải dùng tận lực.

Vì thế Tôn Cường cũng chưa từng thấy nhi tử mình dùng Phần Thiên Liệt Diễm Quyền.
Tuy nói tại thánh cảnh có thể tu luyện thần thông, nhưng lại không có mấy người phát huy được uy lực thật sự của nó.

Vì vậy cũng không có ai nguyện ý dùng thời gian tu luyện của mình làm chuyện vô bổ này.
Nhưng lần này thì khác, Tôn Tằng Minh có Hỏa Thiết Quyền Sáo bên trong ẩn chứa Hỏa hệ pháp tắc nên hắn có thể mượn nhờ pháp tắc trong đó thi triển ra Phần Thiên Liệt Diễm Quyền, hơn nữa uy lực cũng không thể xem thường.
Ánh mắt của Giới Không cũng nghiêm túc lại khi nhìn thấy vô số quyền ấn mang theo Hỏa Hệ pháp tắc đánh tới.

“Tốt, đã như vậy bần tăng cũng không chơi đùa nữa” Giới Không ánh mắt nghiêm lại nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi