VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



Không để ý đến mọi người như chết lặng, Lăng Huyền Thiên nhẹ thu lại đạo hồn của mình.

Theo đó, khí hỗn độn che trên bầu trời cũng đều tản đi.

Thiên không vẫn trong lành như trước.

Nhưng có lẽ một màn ngày hôm nay sẽ không ai có thể quên.

Chắc chắn cả Huyền châu đều rung động.
Trong khi mọi người vẫn đang tĩnh lặng một màn, thì Lăng Huyền Thiên đã xuất hiện ở một nơi khác, nhìn nữ tử kiều diễm trước mặt thản nhiên nói: “Ngươi tại sao lại vội vã đi như vậy a?”
“Lăng công tử, chẳng lẽ người muốn mạnh mẽ với thiếp thân sao?” đứng đối diện với hắn đúng là La Khinh Sương.

Giờ khắc này nàng đã khiếp sợ vô cùng, chỉ mong tránh hắn càng xa càng tốt.

Nên mới lặng yên rời đi.

Ai ngờ lại bị chặn lại a.
“Ngươi là muốn tự đi theo ta, hay để ta mang ngươi đi nha?” Lăng Huyền Thiên không để ý đến dáng vẻ của nàng mở miệng nói.
Tất nhiên theo dáng vẻ của hắn chỉ cần nàng nói một chữ không chắc chắn hắn sẽ cưỡng ép mang nàng đi.

Lúc đó có đụng chạm vô nàng không thì không ai biết được.
“Tốt a” La Khinh Sương cũng không còn cách nào đành đáp ứng.

Dù sao thì đánh không lại, chạy cũng không thoát.

Chi bằng ngoan ngoãn một chút a.
Cứ như thế Hỏa Thần cung chuyến đi lần này triệt để kết thúc.

Chỉ là theo đó một tin tức kinh người truyền ra đó là Dạ Minh tông cùng Xích Diễm tông, Ngự thú sơn trang, Hạo Nhiên tông, Hồn Anh tông trong bóng tối cấu kết muốn giết tất cả mọi người để tế thần khí.
Tuy nhiên thần khí lại rơi vào tay của Thiên Huyền tông.

Linh Ẩn tông cũng là lâm thời phản pháo, đứng về phía Dạ Minh tông đối chọi với Thiên Huyền tông.

Cuối cùng một thiếu niên ra tay đem toàn bộ người của các tông môn tại đó cho giết sạch.
Thậm chí nghe đồn là có một vị thánh tôn cảnh cũng chết tại đó.

Tin đồn một đồn mười mười đồn trăm, càng lúc càng lan rộng.

Có người còn nói thiếu niên gọi Lăng Huyền Thiên kia thậm chí có thể là một vị thần linh tồn tại.
Rồi lại có người nói là do hắn nhờ thần khí mới có thể chém giết tất cả mọi người.

Nếu ai có thể có thanh thần khí đó có thể đem toàn bộ Huyền châu nắm trong tay.

Tin tức về Lăng Huyền Thiên cùng thần khí như thủy triều lan ra khắp Huyền châu.
Nhưng bản thân hắn thì lại là nhàn nhã lại nhàn nhã ngồi tại một gian phòng nhỏ.

Lặng im tĩnh tọa.

Đối diện hắn là một nữ tử vô cùng kiều diễm, toàn thân một bộ váy đỏ hở ra từng vòng eo, bờ mông cùng cặp tuyết lê vô cùng hấp dẫn.

Nữ tử này không phải La Khinh Sương thì là ai.
“Lăng công tử rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì a?” La Khinh Sương một bộ hết kiên nhẫn hỏi, từ sau khi nàng đếm Thiên Huyền tông.

Lăng Huyền Thiên gần như vứt nàng một xó không để ý.
Nha đầu Tô Ngọc Linh kia cũng giống như là chịu đả kích lớn lao cắm đầu tu luyện.

Trịnh Dương cũng là như thế.

Nàng ngày ngày chỉ có thể thông qua Bạch Viên con khỉ kia tìm hiểu một chút về Lăng Huyền Thiên, nhưng con khỉ kia như Tô Ngọc Linh đồng dạng mở mồm ra là chủ nhân là vô địch.

Để cho nàng tức giận không thôi.
Hôm nay đã là ngày thứ năm nàng ở tại đây rồi, cũng không thể mãi ở đây.

Nên mới trực tiếp đến hỏi Lăng Huyền Thiên.
— QUẢNG CÁO —
“A ta muốn ngươi đi theo ta ba tháng nha”
“Ngươi nếu muốn trực tiếp đem ta làm cho xong, cần gì phải vậy a?” La Khinh Sương bĩu môi nói.

Tên xú nam nhân này.

Vốn dĩ nàng nghĩ theo hắn về sẽ bị hắn đem ăn cho bằng sạch, nên là lo lắng không thôi.
Bây giờ ngược lại tốt, không đi đâu được cũng không biết mục đích của hắn.

Nàng thà là hắn trực tiếp đem nàng làm xong cho rồi.

Ít nhất như vậy có thể chứng minh nhan sắc nàng vẫn còn là được a.
“Uống trà” Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến nàng nhẹ nhàng rót ra hai chén trà sau đó đưa lên miệng nhấm nháp.
“Hừ, ngươi là muốn dùng xuân dược a? Ta hiểu, nguyên lai ngươi cũng không gì hơn thế này” La Khinh Sương cũng không có uống mà là hừ nhẹ nói.

Muốn dùng chiêu này với nàng, nàng đã dùng hơn trăm lần rồi a.

Há có thể mắc mưu.
“Không uống cũng không sao” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói, sau đó nước trong chén trà cũng là tan biến hết.
“Ngươi là muốn biết ta vì sao một mực không để người rời đi phải không? Không giấu gì ngươi, ta làm vậy là giúp ngươi thoát một kiếp a”
“Ma mới tin ngươi”

“Có phải ngươi đang nóng lòng trở về Dạ Minh tông để đột phá thánh hoàng cảnh?” Lăng Huyền Thiên nhìn nàng cười nói.
“Ngươi sao lại biết a?” La Khinh Sương cũng là kinh ngạc, dù sao thì tuy thánh lực của nàng nhìn như tràn trề hẳn là rất nhanh sẽ có thể đột phá tu vi.

Nhưng mà còn thiếu một ít đối với thiên địa linh khí lĩnh ngộ.

Vì vậy nàng mới mong sớm về Dạ Minh tông đến địa phương kia để đột phá.
Lăng Huyền Thiên lại có thể biết được nàng muốn về Dạ Minh tông để đột phá há lại không khó hiểu.
“Ta có thể nói cho ngươi biết, ngày ngươi đột phá thánh hoàng cảnh cũng là ngày người bị mất hết tu vi a”
“Ngươi vẫn là đừng lên nói chuyện giật gân a” La Khinh Sương nghe vậy lườm hắn một chút nói.
“Có lẽ ngươi không biết, ngươi thân mang vô cấu bảo thể một khi kích hoạt sẽ giúp cho những người ở cạnh ngươi dễ dàng tìm hiểu thiên địa pháp tắc, nếu như giải khai đến mức tận cùng thậm chí có thể giúp người khác ngộ ra đạo pháp”
“Pháp tắc, đạo pháp?” La Khinh Sương mặt mơ hồ không hiểu, bốn chữ này tại trước đây Lăng Huyền Thiên cũng đã từng nói với nàng.

Bỗng nàng giật mình đưa tay xuống che mông, trước đây cũng là tại lúc nàng suy nghĩ những thứ này mà bị hắn lợi dụng a.
Chỉ là nàng mặt nàng chợt lộ vẻ xấu hổ, Lăng Huyền Thiên vẫn lặng yên ngồi đó.

Tất nhiên là không có ý nghĩ lại lợi dụng nàng.
“Pháp tắc ngộ ra có thể thành thần.

Còn đạo pháp a.

Trong chén trà vừa nãy hẳn là có một tia thủy đạo chi pháp.

Nếu uống vô tuy không thể giúp ngươi trực tiếp ngộ đạo, nhưng con đường sau này dễ dàng hơn rất nhiều.

Đáng tiếc” Lăng Huyền Thiên nhìn nàng lắc đầu, dù sao cơ hội hắn đã cho nàng, nếu nàng không trân trọng lại không cần tiếp tục.
“Ngươi sao không nói sớm nha” La Khinh Sương tức sùi bọt mép nói, sau đó mở lắp bình trà ra xem còn không.

Nhưng trong đó chỉ có nhàn nhạt từng tia hư ảo khí tức bốc ra, lại là không còn tý nước nào.

— QUẢNG CÁO —
“Lăng công tử ngươi có thể lại cho Sương nhi một chút sao?” nàng cũng là mặt dày trực tiếp áp sát người vô Lăng Huyền Thiên nhẹ giọng nài nỉ.
“Không còn”
“Ngươi … tốt” La Khinh Sương cũng là tức giận không thôi, trực tiếp lấy ly trà hắn vừa nhấp môi lên uống.

Chỉ thấy trà vừa vào, cơ thể nàng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Sau đó từng đoàn vụ khí màu đen theo cơ thể nàng bốc ra hóa vào hư vô.
“Thật lợi hại” La Khinh Sương cũng là cười rạng rỡ, nàng có thể cảm thấy từng tia linh khí thiên địa vô cùng rõ ràng, vây quanh người nàng.

Khí tức của nàng cũng là đạt tới vô hạn tiếp cận thánh hoàng cảnh.


Theo nàng nghĩ chỉ cần bế quan vài ba ngày, chắc chắn có thể bước vào thánh hoàng cảnh.
“Lăng công tử ngươi nói nếu ta về Dạ Minh tông đột phá sẽ mất hết tu vi là vì sao a?” La Khinh Sương cười rạng rỡ hướng Lăng Huyền Thiên hỏi.

Nàng bây giờ cũng tin hắn không lừa nàng, dù sao với năng lực của hắn lại cần phải lừa nàng sao.
“Vô cấu bảo thể trăm lợi mà không hại.

Đáng tiếp phàm nhân há có thể nhìn ra.

Bọn họ chỉ có thể biết thân thể của ngươi không giống bình thường, vì vậy ắt hẳn đã cho ngươi tu luyện một loại công pháp đặc biệt.

Sau khi đột phá thánh hoàng cảnh sẽ triệt để kích phát công pháp đó.

Đến khi đó người ngươi gọi là tông chủ hẳn là sẽ dùng ngươi làm lô đỉnh để đột phá đại thánh cảnh a” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói, phàm nhân ngu muội câu nói này quả không sai.
Nếu là có thể kích hoạt dù một phần ngàn thể chất của nha đầu này, sau đó cùng nàng song tu hoặc hàng ngày cùng nàng tu luyện không bao lâu sau chắc chắn có thể ngộ ra pháp tắc.

Phá thánh nhập thần.

Vậy mà tên kia lại chỉ vì đột phá đại thánh cảnh muốn mượn nàng làm lô đỉnh.

Khác gì giết gà lấy trứng.

Đúng thật là ngu xuẩn.
Đối diện với hắn La Khinh Sương chỉ lặng im, nàng đã tin hắn tám chín phần rồi a.

Dù sao thì tông chủ tốt với nàng không giống bình thường.

Mặc dù rất nhiều lần ngấp nghé nàng nhưng hắn đều không ra tay.
Chỉ là nàng có chút đau lòng, nếu quả thật như Lăng Huyền Thiên nói.

Vậy sư phụ nàng hẳn là cũng biết tất cả a, thậm chí rất có thể chủ ý này là do sư phụ nàng đưa ra.

Bởi vì công pháp nàng tu luyện đều do sư phụ truyền dạy, hơn nữa sư phụ cũng tông chủ đi lại cũng rất gần.
“Lăng công tử, ngươi tại sao lại muốn giúp ta? Là vì muốn cùng ta song tu sao?” im lặng một lúc La Khinh Sương hướng Lăng Huyền Thiên hỏi.

Dù sao theo như nàng thấy Lăng Huyền Thiên hẳn không phải loại người thích lo chuyện bao đồng.

Nếu không đụng đến nghịch lân của hắn, hoặc không làm cho hắn thỏa mãn thật sự hắn sẽ không quản.
Lăng Huyền Thiên nhìn nàng thản nhiên nói: “Song tu sao? Ngươi hơi kém một chút”.

Hắn nói lời đó cũng không giả, hắn thân phận gì chứ.

Huống chi hắn cũng không cần nàng để ngộ đạo càng đừng nói là pháp tắc.

Hắn nắm giữ pháp tắc thật gần như vô cùng vô tận, còn về đạo pháp cũng đều là chí cao đạo pháp.
“A, ta không xứng sao? Vậy ai mới xứng nha?” La Khinh Sương cũng không tức giận hắn nói như thế, mà nhẹ mở khăn che mặt tiến lại gần hắn.

Thậm chí ngồi hẳn lên đùi hắn.
Theo nàng nghĩ hắn hẳn là không thấy qua gương mặt thật của nàng nên mới nói như thế.

Cũng không phải nói nàng tự luyến mà gương mặt của nàng thật sự rất đẹp, da mặt trắng mũi cao, đôi môi trái tim có chút son hồng trông vô cùng quyến rũ.
Chỉ tiếc Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến gương mặt xinh đẹp đó, hắn thản nhiên hướng nàng nói: “Ta cứu ngươi một mạng, ngươi giúp ta xác minh một chuyện hẳn không ai nợ ai”.
— QUẢNG CÁO —
“Chuyện gì nha?” La Khinh Sương nhẹ giọng nói, chỉ là nàng đã đưa tay sờ soạng khắp người hắn.

Nàng cũng không tin tên này là làm bằng đá a.
Lăng Huyền Thiên nhẹ đưa tay nàng giữ lại sau đó nói: “Ngươi ám thuộc tính là từ đâu cảm ngộ ra?”.

Theo như lẽ thường tại nơi này hẳn không thể có ám thuộc tính tồn tại, đặc biệt là theo loại cảm ngộ này.

Trừ khi nó đã rơi xuống đây.
“Chuyện này a, ta cũng không biết.

Chỉ là nghe nói Dạ Minh tông có một kiện trấn tông chi bảo.

Chúng ta từ nhỏ đã gần địa phương phong ấn nó tu luyện nên mới có thể cảm ngộ ra ám thuộc tính”
Đúng như hắn đoán nha đầu này thật không biết được gì.

Lăng Huyền Thiên nghe nàng nói nhẹ lắc đâu: “Tốt nếu vậy ngươi làm nha hoàn cho ta ba tháng, coi như trả lại ơn ta cứu mạng ngươi a”.
“Lăng công tử nếu người muốn có thể trực tiếp đem thiếp thân ăn a.

Sau lại cần đến ba tháng?” La Khinh Sương mặt hơi đỏ hướng hắn hỏi.

Chẳng lẽ nói hắn chỉ muốn chơi đùa với nàng ba tháng xong bỏ a.
“Ngươi là đang nghĩ cái quái quỷ gì a?” đúng lúc này, đột nhiên có người đẩy cửa vào hướng nàng nói.

Người này không phải Tô Ngọc Linh thì ai.
“Thiếu gia nhà ta muốn ngươi đi theo chỉ để cảm ứng khí tức trên người ngươi, từ đó suy diễn ra vật kia thôi.

Ngươi đừng nên mơ tưởng a”
La Khinh Sương nghe vậy mặt trở nên vô cùng xấu hổ, chỉ là rất nhanh lại lại ngạc nhiên không thôi: “ngươi … ngươi vậy mà đã đã bước vào thánh cảnh?”.
Đúng vậy khí tức của Tô Ngọc Linh bây giờ đã là đê giai nguyên thánh.

Còn vì tại sao ư, tất nhiên là vì nàng cố gắng tu luyện rồi.
Tuy nhiên cố gắng của nàng cùng cố gắng của người khác là vô cùng khác nhau, bởi vì nàng là thiên phượng thần mạch.

Thiên phượng từ hỗn độn thời đại đã tồn tại, chỉ có điều mỗi đời chỉ có thể có một thiên phượng tồn tại mà thôi.
Nói đúng hơn nàng là chân chân chính chính thiên phượng một đời từ hỗn độn dục hỏa trùng sinh sống đến bây giờ.

Nếu không phải nàng một lòng không muốn tu luyện thì sợ là nàng đều đã sớm đột phá thần cảnh.
Tô Ngọc Linh cũng không để ý đến La Khinh Sương kinh ngạc mà là tiến đến đẩy nàng ra sau đó ngồi vào đùi Lăng Huyền Thiên nũng nịu nói: “Thiếu gia, người xem ta cố gắng tu luyện đến nỗi đêm quên ăn ngày quên ngủ a, người nhất định phải bồi ta đi chơi nha”.
“Tốt a” Lăng Huyền Thiên nhìn nàng mỉm cười nói.

Chỉ có La Khinh Sương thì ngơ ngác lẩm bẩm: “Không phải là ngày quên ăn đêm quên ngủ a?”.
Nàng lại không biết nha đầu kia đêm đã bận ngủ nên làm sao có thể ăn.

Ngày đã bận ăn nên không có thời gian ngủ a..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi