VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



~ ầm ầm ầm ~
“Thiên môn, rất tốt! Bản thần nhớ kỹ các ngươi, sau này ta ắt trả món nợ hôm nay” Lãnh Thiền thấy không thể trốn thoát liền trực tiếp tự bạo thân thể của mình.

Sau đó một đạo thần hồn trong cơ thể hắn lao ra.

Chớp mắt đã biến mất trong không trung.
“Không cần đuổi theo” đang lúc La Khinh Sương muốn đuổi theo tia thần hồn của Lãnh Thiền.

Thì một thanh âm vang lên trong đầu nàng.

Đúng là của Lăng Huyền Thiên.
Thấy Lăng Huyền Thiên mở miệng, mặc dù rất không cam lòng.

Nhưng La Khinh Sương cũng không tiếp tục để ý đến thần hồn kia.

Mà đưa mắt lườm đám người còn sót lại một chút, sau đó mới lặng yên trở về bên cạnh Lăng Huyền Thiên.
Tất nhiên Lăng Huyền Thiên có thể nhìn ra nàng không cam lòng.

Nhưng hắn biết cho dù để La Khinh Sương đuổi theo cũng không ngăn được thần hồn của Lãnh Thiền lại.

Bởi vì La Khinh Sương cũng chỉ là mượn nhờ hắc ám thần trượng để sử dụng hắc áp pháp tắc mà thôi.

Nếu không Lãnh Thiền cho dù tự bạo thân thể cũng không thể mang thần hồn của nàng chạy thoát.
“Một tên bán thần cảnh lại có thể tu ra thần hồn.

Không tệ! Coi như số nàng chưa tận đi” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nhìn La Khinh Sương nói.

Nếu như hắn ra tay hoàn toàn có thể giữ lại tia thần hồn kia của Lãnh Thiền nhưng nếu nàng đã có thể thoát được một kiếp.

Vậy hắn cũng lại lười đi tính toán với nàng.

Còn về việc nàng uy hiếp sao.

Hắn căn bản không để ý tới.
~ gào gào ~
Trong lúc mọi người vẫn chưa tỉnh lại vì sự việc Lãnh Thiền tự bạo thì một thanh âm vang lên.

Sau đó một đầu sư dực vương vô cùng to lớn xuất hiện trong không trung.

Cùng lúc đó bốn người Lăng Huyền Thiên cũng nhảy lên lưng nó sau đó rất nhanh biến mất vào chân trời.
Chỉ để lại một âm thanh vang vọng trong đầu mọi người: “lần này là lần đầu, cũng là lần cuối cùng.

Nếu như có lần sau.

Chỉ cần có ý đồ xấu với người của Thiên môn.


Ta tất tru diệt!”
Âm thanh không nơi nhưng lại khiến mọi người run nhè nhẹ.

Bởi vì bọn họ biết đây là thanh âm của thần linh a.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, đều không nói gì.

Sau đó tất cả cấp tốc rời đi.

Bọn họ cần nhanh chóng lan truyền tin này ra, tránh cho đệ tử của mình chọc nhầm người của Thiên môn a.
“Bắc châu sợ là không còn yên bình được bao lâu nữa” Lạc Khinh Yên nhìn đám người Lăng Huyền Thiên rời đi.

Miệng khẽ lẩm bẩm.

Trước đó gặp Lăng Huyền Thiên nàng thấy hắn vô cùng tự tin nên mới nghĩ hắn không dễ trêu.

— QUẢNG CÁO —
Thật không ngờ hắn còn có cả một thế lực lớn như Thiên môn che chở.

Thậm chí Thiên môn vậy mà còn có một vị thần linh.

Thần linh đây chính là tồn tại đứng đầu tại Thiên châu a.
“Há chỉ Bắc châu, sợ là cả Thiên châu sẽ vì Thiên môn xuất hiện mà rung chuyển” Bạch Vũ Hải nhìn theo hướng bóng lưng của Lăng Huyền Thiên mở miệng.
Hắn thân là người đại diện của Liệp Hoành thương hội tất nhiên biết đến không ít chuyện.

Thần linh tại Thiên châu tuy có, nhưng lại không có mấy người có thể ra tay a.

Bây giờ Thiên môn chẳng những có thần linh, mà còn có thể trực tiếp ra tay giết người.

Như vậy cho dù là Thần triều hay Ma tông sợ rằng đều có chút kiêng kỵ bọn họ.
Bạch Vũ Hải suy nghĩ không sai.

Bất quá hắn cũng không biết rằng La Khinh Sương không phải thật sự là thần linh.

Hơn nữa còn một chuyện quan trọng khác, đó chính là sau khi Lăng Huyền Thiên luyện hóa thần hồn của Đế Thích Thiên và dung nhập đạo thể của hắn mang nó rời khỏi Ngũ Hành thánh sơn.

Thì ảnh hưởng của thiên địa tại Thiên châu đối với thần linh đã ngày càng ít đi.

Sớm muộn gì cũng sẽ có thần linh nhận ra điều này.

Như vậy Thiên châu tranh đấu mới được coi là chính thức bắt đầu.
Tại vị trí của đám người Bắc Phiệt môn.

Hạ Như Ân nhìn một chút không trung xa xăm, sau đó hướng đám người sau lưng nói: “Lập tức diệt đi Liễu gia! Còn về Chu gia và Tống gia ...” nói đến đây nàng đưa mắt nhìn về đám người Tống gia cùng Chu gia một chút.
Nàng vừa nhìn lại thì Chu Hoành cùng Tống Thanh lập tức dập đầu không ngừng xin tha.


Ai cũng biết lần này Trịnh Dương lập được đại công, chắc chắn thánh nữ cũng sẽ không để yên cho bọn họ tiếp tục chèn ép Trịnh gia.

Nhưng không nghĩ đến là thánh nữ vậy mà trực tiếp mở miệng tại nơi này.

Nếu vậy chỉ sợ hai nhà lành ít dữ nhiều.
Đúng lúc này Trịnh Dương nhẹ lên tiếng: “Thánh nữ, việc giữa hai nhà Tống Chu cùng Trịnh gia.

Ta nghĩ để mình tự giải quyết.

Chỉ cần người hứa đảm bảo cho Trịnh gia trong một năm không có phiền phức là được”
Không phải hắn không muốn trực tiếp xử lý hai nhà Tống Chu bây giờ.

Nhưng vì thực lực hắn còn chưa đủ.

Còn nếu để Bắc Phiệt môn gia mặt, như vậy hai nhà có lẽ ăn chút khổ cực.

Nhưng không đến mức nào.

Vì vậy hắn muốn sau khi mình có đủ thực lực, lại tự đi giải quyết hai nhà.
“Tốt! Vậy cứ theo ý ngươi đi” Hạ Như Ân gật đầu đồng ý.

Sau đó bọn họ cũng là rời khỏi nơi này.
Rất nhanh tất cả mọi người đều rời khỏi cửa vào Bích Vân huyệt.

Nhưng sự việc ở đây bọn họ sẽ mãi mãi không thể nào quên.
“Ngươi đã biết tin gì chưa?”
“Chuyện gì?”
“Nghe nói ngoại ô Phi Linh thành xuất hiện chân thần, hơn nữa còn là chủ tu hắc ám pháp tắc chân thần”
— QUẢNG CÁO —
“Cái gì? Hắc ám pháp tắc? Chẳng lẽ là từ Ma tông đi ra chân ma sao?”
“Ma tông? Ngươi đúng là ít xem tin tức a.

Đây là một vị chân thần của Thiên môn.

Một thế lực mới xuất hiện vô cùng thần bí cùng mạnh mẽ.

Thậm chí có người nói bọn họ đến từ ẩn thế gia tộc”
….
Những ngày tiếp theo Phi Linh thành cùng các khu vực xung quanh đều triệt để oanh động.

Đâu đâu cũng nghe người ta nhắc về Thiên môn.


Đâu đâu cũng nhắc về việc vị chân thần kia dùng hắc ám pháp tắc diệt sát hơn một nửa thế lực tiến đến Bích Vân huyệt.

Thậm chí thế lực của Đan Các, cùng với Băng Ngọc cung cũng chết đến chín thành.
Tin đồn các lúc càng lan rộng.

Thậm chí còn có phần nói quá lên.

Nào là Thiên môn từ ẩn thế gia tộc lánh đời đi ra.

Nào là Thiên môn có quan hệ rất gần với Ma tông.

Thậm chí còn có người nói Thiên môn là từ thiên ngoại xuống tới.

Đủ loại tin đồn, đủ loại truyền ngôn.

Nhưng có một điều chắc chắn là thật đó chính là Thiên môn có thần linh tồn tại.

Hơn nữa thần linh đã có thể tại Thiên châu xuất thủ.
Bên ngoài thì sôi nổi như thế nhưng tại bên trong Mê vụ sâm lâm thì vẫn yên ắng như thường ngày.

Thậm chí không có người dám bén mảng đến nơi này.

Bởi vì Thiên môn uy danh quá thịnh.

Hơn nữa Thiên môn cũng đã không tiếp tục nhận đệ tử đại trà như trước.
Tại một cung điện nhỏ trong Thiên môn.

Có một nam một nữ đang ngồi trò chuyện.

Không phải Lăng Huyền Thiên cùng La Khinh Sương thì ai.
“Sao? Vẫn hoài niệm a?” Lăng Huyền Thiên nhìn La Khinh Sương lắc đầu cười nói.

Hắn biết nha đầu này là cảm nhận cảm giác có sức mạnh của thần linh rồi.

Há lại dễ dàng quên đi.

“Có một chút a! Đáng tiếc” La Khinh Sương chu môi nói.

Nàng rất ưa thích cảm giác nhìn chúng sinh thần phục trước bản thân a.

Như vậy không phải vô cũng kiêu ngạo sao.
“Không cần tiếc nuối.

Chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện, sớm muộn gì cũng thành thần.

Thậm chí chứng đạo cũng có thể” Lăng Huyền Thiên nhìn nàng cười nói.
“Ah, chỉ là ta có một chuyện mãi không hiểu a?”
“Nói”
“Sao người chỉ có tu vi linh tôn cảnh mà lại mạnh như vậy đây? Thậm chí trước đây cũng chỉ là phàm nhân a.

Chẳng lẽ là do người tu luyện niệm lực giống Tiểu Ánh sao?” La Khinh Sương tò mò nhìn Lăng Huyền Thiên hỏi.
— QUẢNG CÁO —
Cho dù là khi nàng cầm trong tay hắc ám thần trượng.


Có tu vi chân thần cảnh nàng vẫn như cũ cảm nhận được Lăng Huyền Thiên vô cùng mạnh mẽ.

Nếu như hắn muốn giết nàng, hẳn là chỉ cần một ý niệm a.

Nếu như niệm lực thật sự lợi hại như vậy, nàng tình nguyện từ bỏ tất cả tu luyện niệm lực nha.
“Ah”
Lăng Huyền Thiên nhẹ cốc đầu nàng một cái sau đó chậm rãi nói: “Tu vi không phải thứ duy nhất quyết định mạnh yếu của một người.

Nhất là khi ngươi ngộ ra đạo.

Cho dù mất hết tu vi nhưng đạo cảnh và ý niệm vẫn còn.

Nên không phải người khác có thể so sánh.

Còn niệm lực sao? Chỉ cần ngộ ra đạo đều có thể dùng niệm lực.

Tất nhiên cũng không thể so với người tu luyện niệm lực từ nhỏ được”
Dừng một chút nhìn La Khinh Sương, sau đó Lăng Huyền Thiên tiếp tục nói: “Ngươi cũng không cần hâm mộ người khác.

Mỗi người đều có một con đường riêng.

Người phàm là có cố gắng thì sẽ có một ngày đạt đến đỉnh phong”.
“ Ân” La Khinh Sương nhẹ gật đầu nói.

Tuy lời Lăng Huyền Thiên nói nàng chỗ hiểu chỗ không.

Nhưng nàng biết nếu mình cố gắng chắc chắn sẽ có một ngày giống như hắn.

Thậm chí còn có thể mạnh hơn.
~ Cốc cốc ~
Đúng lúc này một thanh âm gõ cửa vang lên.

Sáu đó Hồ Nguyệt từ bên ngoài bước vào.
“Ta đã làm theo lời ngươi.

Đem một số đệ tử có thiên phú đến những thế lực lớn khác tại Thiên châu” Hồ Nguyệt nhẹ nhàng hướng Lăng Huyền Thiên mở miệng.
“A, thiếu gia người làm gì nha?” Ngươi tuyển đệ tử xong lại đưa bọn họ đi đến cho thế lực khác dạy bảo? Không sợ bọn họ bán luôn Thiên môn sao?” La Khinh Sương tò mò nhìn Lăng Huyền Thiên hỏi.
“Không cần lo lắng.

Ta tự có sắp xếp” Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến hai người thắc mắc thản nhiên nói.
Mục đích hắn thành lập Thiên môn là khống chế tình báo tại Thiên châu cùng với nâng cao hệ thống tu luyện tại nơi này.

Vì vậy hắn mới cố tình để một số người của Thiên môn tiến vào trong thế lực khác.
Còn chuyện bọn họ có phản bội hay không hắn không quan tâm.

Dù sao những người đó có cũng được không có cũng không sao.

Còn những thành viên chân chính của Thiên môn.

Đều đang được hắn bồi luyện riêng a..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi