VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



Tại một tửu lâu nhỏ trong Bắc thành,
Có một đội ngũ năm người đang ngồi ở vị trí bàn tại trung tâm tửu lâu.

Đội nghĩ này trông vô cùng kỳ quặc.

Vừa có hòa thượng, vừa có nữ tử lại có hai tiểu hài tử.

Không phải đám người Lăng Huyền Thiên thì ai.
Sau va chạm với Lữ Hoàng Yên, bọn họ cũng không quá để ý đến việc đó.

Mà là tìm một tửu lâu nhỏ để nghỉ ngơi.

Cũng tranh thủ nghe ngóng một chút tình huống tại Bắc thành.

Bởi vì Lăng Huyền Thiên có ý định xây dựng một phân bộ của Thiên môn tại nơi này.

Vốn dĩ tửu lâu vô cùng huyên náo và vui vẻ.

Nhưng từ khi bọn họ tiến đến thì đều trầm mặc, không ai lên tiếng.

Chỉ là thỉnh thoảng có người hướng bọn họ chỉ trỏ rồi nói nhỏ với người kế bên chuyện gì đó.
“Bọn họ là làm sao a? Khi không lại hướng chúng ta bàn tán” Tiểu Ánh kỳ quái mở miệng hướng Hồ Nguyệt hỏi.
“Còn không phải sự tình vừa nãy sao! Mấy tên kia một mực đi theo hẳn là thăm dò coi chúng ta là người của thế lực nào nha” Hồ Nguyệt thản nhiên nói.

Ánh mắt nàng có chút lạnh lùng nhìn đám người kia.
Bất quá rất nhanh nàng lại không nhìn đến bọn họ, mà hướng về phía đầu tiểu linh thú bên cạnh hỏi: “Tiểu đệ đệ, tộc đàn của ngươi ở đây a? Tại sao lại bị rơi vào tay nhân loại?”
Khi nàng hỏi cũng không quên bộc lộ ra một chút khí tức của hồ tộc.

Đây là khí tức đặc hữu chỉ hồ tộc mới có.

Hơn nữa nếu không chủ động lộ ra thì rất ít người có thể nhìn ra được thân phận thật sự của nàng.

Còn sở dĩ nàng lại cho đầu linh thú này biết thân phận của mình, là để hắn tin tưởng nàng.

Cũng như là giảm bớt sợ hãi a.
“Ngươi … ngươi cũng là linh thú sao?” tiểu linh thú thấy khí tức trên người nàng lộ ra thì kinh ngạc hỏi.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn mở miệng từ khi bị rơi vào tay nhân loại.
Còn tại sao hắn kinh ngạc ư.


Bởi vì linh thú rất ít khi xuất hiện tại địa bàn của con người.

Nếu có thì đa phần cùng là thú cưỡi hoặc bị người thuần phục cùng khống chế.

Không có sự tự do riêng của mình, càng đứng nói đến chuyện biến hình nhân loại đi ra ngoài như vậy.
“A, là tỷ hỏi đệ trước a! Hẳn là đệ nên trả lời câu hỏi của ta trước mới đúng” Hồ Nguyệt mỉm cười hướng tiểu linh thú nói.

Sở dĩ nàng thắc mắc là bởi vì những linh thú còn nhỏ như vậy, hẳn là rất ít khi được rời khỏi tộc đàn.

Càng đừng nghĩ đến chuyện tiến vào khu vực của nhân loại.

Há lại có thể bị bắt lại đây.

Huống hồ tiểu tử này tộc đàn hẳn là cũng có chút tiếng tăm tại Nam hoang a.

— QUẢNG CÁO —
“A” tiểu linh thú nghe nàng nói vậy thì “a” nhẹ một tiếng.

Sau đó nhìn mấy người một lượt mới từ từ mở miệng:
“Ta vốn là thiết ngưu tộc.

Vốn chúng ta tộc nhân đều sinh sống ở Nam hoang.

Nhưng mấy năm gần đây Nam hoang thường xuyên xảy ra xung đột giữa các thú tộc.

Thiết ngưu tộc cũng trở thành mục tiêu săn giết của bọn họ.

Vì để ta có cơ hội chạy trốn cha mẹ chỉ có cách mang ta tiến vào thành trì của nhân loại.

Còn cha mẹ thì quay trở về tiếp tục kề vai chiến đấu cùng thiết ngưu tộc.

Nhưng ta tiến đến thành trì của nhân loại không được bao lâu liền bị bắt lại.

Sau đó mang đến khu vực thú sủng.

Rồi rơi vào tay tên nhân loại kia”
Nói đến đây ánh mắt của hắn có vài giọt nước long lên.

Hiển nhiên là hắn chịu rất nhiều thiệt thòi.


“Không sao rồi, từ bây giờ tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi” Hồ Nguyệt thấy vậy thì nhẹ ôm lấy hắn sau đó xoa nhẹ đầu hắn nói.
“A, quên chưa hỏi đệ đệ ngươi tên gọi là gì đây?”
“Ta gọi A Ngưu” A Ngưu nhìn Hồ Nguyệt nói.

Hắn cũng rất vui mừng vì có thể gặp linh thú tại nơi này a.

Trước đây những linh thú hắn gặp nếu không phải thú sủng thì đều là thú cưỡi, nào đâu có thoải mái cùng tự do như Hồ Nguyệt.
“Vậy tộc đàn của ngươi còn có ai đến đây không?” Tiểu Ánh cùng là tò mò nhìn A Ngưu hỏi.

“Không có a, thiết ngưu tộc phàm là tuổi thành niên thì đều ở lại cùng tộc đàn chiến đấu.

Còn những con non giống ta thì đều không có hình dạng như ta, nên không dám mang bọn họ tiến đến lãnh thổ của nhân tộc” A Ngưu hồn nhiên đáp.
Thiết ngưu tộc cũng không phải sinh ra đều có hình hài như hắn a.

Chỉ có những tộc nhân trưởng thành mới có một chút hình dạng giống như hắn.

Nếu không phải vậy hắn thậm chí hoài nghi mình cũng không phải thật là thiết ngưu tộc nhân.
Tựa như nhìn ra suy nghĩ của hắn Lăng Huyền Thiên nhẹ hướng mọi người hỏi: “Nam hoang là nơi nào? Cũng tại Thiên châu sao?”
— QUẢNG CÁO —
Hắn cũng không phải thật sự thắc mắc chuyện này.

Nhưng nếu tiếp tục để mọi người gặng hỏi A Ngưu hẳn là rất nhanh biết được hắn không phải thiết ngưu tộc.

Chuyện này nếu sớm để A Ngưu biết cũng chưa hẳn là chuyện tốt.
“A” Hồ Nguyệt nghe Lăng Huyền Thiên hỏi thì nhẹ a một tiếng.

Từ khi nàng nhận biết Lăng Huyền Thiên đây mới là lần đầu tiên thấy hắn hỏi một chủ đều không liên quan như vậy a.

Bất quá nàng cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức hướng Lăng Huyền Thiên giải thích: “Nam hoang là danh xưng mà mọi người dùng để gọi Nam châu.

Đây cũng là nơi sinh sống của hầu hết các loài linh thú mạnh mẽ”.
“Nam châu không phải là một phạm vi thế lực của nhân tộc sao? Muội nhớ rất rõ là trong sách có nói là Nam châu có rất nhiều thế lực lớn như Thánh Phiệt môn, Nho đạo, Phật tông, … tồn tại a” Tiểu Ánh nghe Hồ Nguyệt nói vậy thì hồ nghi hỏi.
“A di đà phật.

Tiểu Ánh cô nương, ngươi không nên tin mọi điều trong sách vở a.

Sách chỉ là do người chép lại, tất có những sự việc không được kiểm chứng.

Càng có nhiều việc do con người tự bịa đặt lên” Giới Không thấy vẻ mặt bán tín bán nghi của Tiểu Ánh thì mở miệng nói.

Dù sao hắn cũng đến từ Trung châu, tuy đa phần thời gian đều tại Phật tông tu luyện.

Nhưng sự việc tại Thiên châu hắn cũng là có chút hiểu biết.
“Đúng vậy, muội muội.

Thiên châu chia làm Bắc – Trung – Nam – Đông – Tây.

Trong đó Đông và Tây châu đều là cấm địa.

Cho dù thần linh cũng không mạo muội đi vào.

Càng không có người xây dựng thế lực tại đây.

Trung châu thì nằm ở vị trí Trung tâm của Thiên châu.

Lãnh thổ rộng lớn, tài nguyên phong phú.

Chính vì vậy mà những siêu cấp thế lực hay nhất đẳng thế lực có thực lực trên top đầu đều được thành lập tại nơi này.

Sau đó bọn họ mới mở rộng phân bộ của mình đến Bắc châu cùng Nam châu.

Bắc châu thì không nói, nhưng Nam châu còn có rất nhiều tộc đàn linh thú sinh sống.

Vì vậy bọn họ không cho phép nhân loại xây dựng phân bộ tại nơi này.

Nhưng có một số thế lực cùng linh thú đi lại khá gần, nên được bọn họ nhắm một mắt mở một mắt.

Tuy nhiên hằng năm đều phải giao nộp tài nguyên cho linh thú” Hồ Nguyệt có chút bận tâm Tiểu Ánh sẽ chìm đắm trong sách vở mà quên đi trải nghiệm thực tiễn.

Nên kể ra rất tường tận mọi chuyện cho nàng.
“Vậy tại sao bọn họ lại ghi chép khác đi đây” Tiểu Ánh tò mò hỏi.
“Bởi vì các tiên hiền muốn mọi người tin rằng nhân tộc là mạnh mẽ nhất.

Không có tộc đàn nào có thể cùng chút ta đối kháng.

Càng không có nơi nào trên thế giới mà nhân tộc chúng ta không thể đặt chân tới” đúng lúc này có một thanh âm vang lên.

Người nói chuyện cũng không phải là đám người Lăng Huyền Thiên.
Mà là một nam tử tướng tá cao ráo, gương mặt thanh thoát.

Dáng đi dũng mãnh, đang từ từ tiến lại bàn của đám người Lăng Huyền Thiên.
Vừa đến trước mặt Lăng Huyền Thiên hắn liền ôm quyền nói: “Tại hạ họ Lệ tên Ứng Long là thiếu tông chủ của Thánh kiếm môn.

Hân hạnh gặp mặt chư vị”.

— QUẢNG CÁO —
Chỉ là hắn tuy ôm quyền hướng đám người Lăng Huyền Thiên chào hỏi, nhưng gương mặt hắn biểu lộ vô cùng kiêu ngạo.


Khí chất phát ra cũng rất lạnh lùng.

Hơn nữa hắn ánh mắt một mực nhìn về phía Hồ Nguyệt trông như muốn trực tiếp đưa nàng làm thịt vậy.
“Có chuyện?” Hồ Nguyệt nhìn thấy hắn biểu lộ như vậy thì nhẹ mở miệng nói.

Nếu không phải đang đi cùng Lăng Huyền Thiên nàng thật sự muốn móc cặp mắt của tên tiểu tử này xuống.

“A” nghe nàng nói như vậy Lệ Ứng Long có chút không phản ứng kịp nhẹ a lên một tiếng.

Hắn là ai? Đường đường là thiếu tông chủ của Thánh kiếm môn.

Địa vị cùng thực lực siêu việt mọi người.

Vậy mà bây giờ chủ động cùng người bắt chuyện lại bị đáp lại bởi một câu cộc lốc như vậy.

Thật sự là đáng giận a.
Nhưng hắn cũng không có biểu lộ ra bên ngoài, mà nhẹ nhàng cười để hòa hoãn lại sau đó mới lên tiếng: “Không có gì, chỉ là tại hạ thấy các vị dường như có hứng thú đàm đạo về các tranh đấu giữa nhân tộc cùng linh thú nên muốn tới đàm đạo một chút a …”
Vừa nói đến đây thì hắn đưa mắt nhìn về phía A Ngưu sau đó vẻ mặt kinh ngạc nói: “Ồ, thật không ngờ lại có một đầu linh thú kỳ lạ như vậy.

Là nửa người nửa thú sao?”
Nhưng mấy người Lăng Huyền Thiên há lại bị biểu lộ của hắn lừa gạt.

Ngươi rõ ràng là đã nhìn thấy A Ngưu từ trước, hơn nữa còn nhìn thấy hắn khá là gần gũi với Hồ Nguyệt nên muốn đánh chủ ý lên hai người thì có.
“Cút” Hồ Nguyệt có chút khinh thường hướng Lệ Ứng Long nói.

Nàng ghét nhất là loại người này a.

Rõ ràng là cố tình lại làm như ngẫu nhiên.

Chẳng lẽ coi thế gian đều là người ngu sao.
Chỉ là nàng có chút không rõ nàng thì không nói đi.

Dù sao nàng cũng hóa hình thành nhân loại, vóc dáng cùng nhan sắc đều là mỹ miều.

Hơn nữa khí chất của nàng là hồ tộc, bẩm sinh đã mê hoặc người khác.

Vì vậy mọi người mê đắm nàng cũng là dễ hiểu.
Nhưng A Ngưu nhìn cũng chỉ là có chút dễ thương a.

Thực lực thì yếu đến đáng thương, chỉ là linh huyền cảnh cao giai mà thôi.

Tại sao lại khiến nhiều người tìm đến như vậy a.

Chẳng lẽ mấy tên này là mê hài tử sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi