VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



“Tốt rồi, mọi người cũng không cần lại tranh cãi nữa.

Ta thấy trước hết cứ cho mời tiểu tử kia lên đây trước đã” Hứa Cao thấy mọi người tranh cãi.

Hơn nữa thái độ của Nạp Lan Tấn Thông cũng vô cùng không tốt nên nhẹ giọng nói.
Hắn dù sao cũng có tu vi bán thần cảnh.

Hơn nữa còn là người của Thần triều nên mọi người sẽ nể mặt hắn một chút.

Còn sở dĩ hắn đứng ra giải hòa là bởi vì hắn muốn liên kết các đại thế lực lại.

Tất nhiên không thể bọn họ vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn.
“Ừm, người tới.

Mau mời thiếu niên kia lên đây” Nạp Lan Tấn Thông thấy Hứa Cao mở miệng cũng là hít một hơi ổn định tâm trạng, rồi hướng thuộc hạ nói ra.
Bên dưới lầu các đám người đều là ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Lăng Huyền Thiên vậy.

Nhưng thấy có người của Nạp Lan gia đến mời hắn tiến lên thì cũng không ngăn cản.

Mà tất cả đều nhường ra một đường.

Còn Lăng Huyền Thiên tuy không hiểu chuyện gì xảy ra.

Nhưng thái độ của tên người hầu kia có chút cung kính.

Hơn nữa hắn cũng đang nhàn rỗi, vì vậy quyết định lên lầu các xem thử.
Lên đến lầu các chỉ thấy có một nhóm năm người ngồi tại nơi này.

Xung quanh có vài tên thuộc hạ bên hông đều đeo một tấm lệnh bài khắc hai chữ Nạp Lan, hẳn là người của Nạp Lan gia tộc.

Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến đám người đó, mà đang chú ý vào một nữ tử mặc bộ vải lụa màu đỏ, tóc để thắt tím.

Dáng người kiều diễm, gương mặt thanh tú.

Nhưng là giờ phút này khuôn mặt nàng có chút xám xịt, hiển nhiên nàng rất không vui a.

Tại sao Lăng Huyền Thiên chỉ để ý đến nàng ư? Bởi vì hắn còn nhớ lúc trước nàng chính là người đã ra tay bảo vệ A Ngưu.
“Ồ, thì ra là ngươi.

Có chuyện gì sao?” Lăng Huyền Thiên ngẫm nghĩ một lúc sau đó lên tiếng hỏi nàng.

Theo hắn thấy trong đám người này chỉ có nàng cùng hắn là có gặp mặt hẳn là nàng là người mời hắn lên đây đi.
“Ngươi …” Nạp Lan Ỷ Nguyệt nghe Lăng Huyền Thiên hỏi như vậy thì trừng mắt nhìn hắn.

Ngươi còn hỏi a, tay còn đang cầm túc cầu mà còn dám hỏi người ta gọi ngươi lên làm gì.
Nhưng nàng lại không biết Lăng Huyền Thiên một đời lại một đời truy cầu đại đạo.


Sao lại biết đến ý nghĩa của tú cầu đây.

Theo hắn thấy thì quả cầu này chỉ là do thần linh muốn cảm ngộ pháp tắc nên làm ra mà thôi.
~ rầm ~
“Hừ, không có tôn ti trật tự.

Ngươi nhìn thấy chúng ta lại dám không thi lễ sao” đúng lúc này Công Tôn Trường Minh đập bàn một cái nhìn Lăng Huyền Thiên nói.
— QUẢNG CÁO —
Khi nói hắn cũng bộc phát khí tức đại thánh cảnh ra nhằm ép Lăng Huyền Thiên quỳ xuống.

Hiển nhiên hắn muốn để chàng “rể tốt” mà Nạp Lan gia sắp thu nhận mất mặt.

Đây là thị uy, không chỉ thị uy cùng Lăng Huyền Thiên mà còn thị uy cùng người của Nạp Lan gia.
Vốn dĩ Nạp Lan Tấn Thông cùng hắn qua lại rất gần.

Chính vì thế mà đệ tử của hắn Nguyên Hiệu hẳn là có cơ hội lớn nhất lấy Nạp Lan Ỷ Nguyệt.

Thật không ngờ Nạp Lan lão tổ lại dùng trò này.

Không chỉ làm mất cơ hội của đệ tử hắn, càng làm hắn mất mặt.

Hắn sao có thể để Nạp Lan gia vui vẻ đây.
Công Tôn Trường Minh ra tay vô cùng nhanh chóng.

Mọi người vừa nghe hắn nói xong thì khí thế đại thánh cảnh đã ép xuống người Lăng Huyền Thiên.

Đừng nói là một tên linh tôn cảnh nhỏ nhoi.

Cho dù là thánh tôn cảnh tới hẳn là cũng bị ép buộc phải khom người.
“Dừng tay” Nạp Lan Tấn Thông thấy thế cũng lập tức ra tay nhằm cản lại uy áp của hắn đối với Lăng Huyền Thiên.
Nếu như để Lăng Huyền Thiên quỳ xuống, vậy chẳng phải nói cả một thế hệ sau này Nạp Lan gia đều thấp hơn Minh tông sao.

Đáng tiếc hắn phản ứng tuy nhanh, nhưng cũng không kịp tốc độ của Công Tôn Trường Minh.

Chớp mắt khí tức đại thánh cảnh của hắn đã hoàn toàn ép lên người Lăng Huyền Thiên.
Lăng Huyền Thiên thấy thế ánh mắt có chút băng lãnh.

Hắn lên đây đã là nể mặt đám người này rồi.

Vậy mà chưa rõ chuyện gì đã bị người thị uy.

Thật nghĩ hắn sợ phiền phức không dám ra tay sao.
“Muốn chết!” chỉ thấy Lăng Huyền Thiên nhẹ hô lên một tiếng.

Sau đó bóp nhẹ quả tú cầu trong tay.
Tức thì từng đoàn kim quang vô cùng sáng hiện ra chương mắt mọi người.


Nếu nhìn kỹ sẽ thấy có từng đầu nhỏ như sợi chỉ đang bò trong chùm sáng đó.

Kế tiếp một màn vô cùng kinh dị xảy ra.

Toàn bộ sợi chỉ đan xen thành một cây kim nhỏ màu vàng lấy tốc độ sét đánh bay thẳng về phía Công Tôn Trường Minh, xuyên thẳng qua thân thể của hắn.
~ phốc xuy ~
Mặc dù Công Tôn Trường Minh kịp thời phản ứng lại bộc phát toàn bộ khí tức cao giai đại thánh cảnh ra để cản lại đầu kim quang kia.

Nhưng vẫn bị nó xuyên thủng qua cánh tay phải.

Toàn bộ cánh tay cũng đều hóa thành hư vô.
Nói thì chậm thực tế thì nhanh.

Từ lúc Công Tôn Trường Minh dùng uy áp thị uy với Lăng Huyền Thiên đến khi hắn bị kim quang xuyên qua chỉ trong nháy mắt.

Khi mọi người kịp định thần lại thì đều vô cùng khiếp sợ.
“Chuyện … chuyện gì xảy ra?”
— QUẢNG CÁO —
“Đó là kim chi pháp tắc sao? Tên tiểu tử này sao có thể sử dụng được pháp tắc?”
“Thật kinh khủng a”

Mấy người trên lầu các thấy một màn này thì nhìn Lăng Huyền Thiên như nhìn quái vật vậy.

Còn Công Tôn Trường Minh thì trán đã đổ đầy mồ hôi.

Vốn dĩ hắn chỉ định thị uy một chút để Nạp Lan gia mất mặt.

Thật không ngờ.

Hắn đã dùng hết sức vậy mà cũng không thể ngăn cản đoàn kim quang kia.

Nếu không nhờ phút cuối hay quyết đoán dứt khoát từ bỏ một cánh tay chỉ sợ là giờ bị xuyên qua chính là tim của hắn a.

Đối diện với mọi người sợ hãi Lăng Huyền Thiên lại lắc đầu.

Nếu không phải hắn chỉ dùng kim phạt pháp tắc, hơn nữa chỉ là một tia vô cùng nhỏ yếu.

Thì lão già kia hẳn là chết không thể lại chết thêm.

Nhưng dù không giết chết hắn.

Nhưng cánh tay đó của Công Tôn Trường Minh cũng đừng mơ có thể mọc lại được.

Bởi vì khi bị pháp tắc tổn thương, trừ khi ngươi cũng tu ra pháp tắc.


Hoặc có người vô cùng mạnh mẽ vì ngươi chữa trị.

Nếu không ngươi sẽ không thể hồi phục.

Tất nhiên cũng sẽ có một số đan dược hoặc kỳ bảo ẩn chứa pháp tắc có thể chữa trị được.

Nhưng những thứ đó đều hiếm có khó tìm a.

Càng đừng nói người tổn thương hắn chính là Lăng Huyền Thiên.

Dù chỉ là một tia kim phạt pháp tắc nhưng Lăng Huyền Thiên cảm ngộ cỡ nào.

Hắn còn từng ngộ ra ngũ hành đại đạo.

Sử dụng bất kỳ loại pháp tắc nào đều là dùng hình thái mạnh mẽ nhất của chúng a.
Nạp Lan Tấn Thông cũng vô cùng kinh ngạc với biểu hiện của Lăng Huyền Thiên.

Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, tên tiểu tử này nếu có thể khống chế được kim cầu có chứa pháp tắc của lão tổ há có thể là người tầm thường đây.

Đúng là nhìn người không nên chỉ nhìn tu vi a.
Nghĩ như vậy Nạp Lan Tấn Thông liền nhìn Công Tôn Trường Minh khinh bỉ một cái.

Sau đó hướng Lăng Huyền Thiên cười to nói: “Tốt, không hổ là người Ỷ Nguyệt nhìn trúng.

Không biết tiểu hữu tên gọi là gì a?”
Đám người ngồi đó thấy biểu hiện Nạp Lan Tấn Thông thì thầm mắng thầm hắn không ngừng.

Ngươi vừa nãy còn bao nhiêu tức giận a.

Bây giờ lại lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng nữa.
Còn nói con gái ngươi nhìn trúng sao.

Nhìn xem nàng từ đầu đến cuối có ưa gì tên tiểu tử này đâu.
Đúng vậy, mặc dù Lăng Huyền Thiên biểu lộ khiến mọi người cùng Nạp Lan Ỷ Nguyệt khiếp sợ.

Nhưng nàng vẫn không có chút hảo cảm gì với hắn cả.

Cứ nghĩ đến tên này cũng một thú một hài tử ngồi trong xe ngựa không biết làm gì, là nàng lại thầm ghê tởm hắn.
Nạp Lan Ỷ Nguyệt lườm Nạp Lan Tấn Thông một cái rồi nói: ““Cha, ta cũng không có vừa ý hắn đây”.
— QUẢNG CÁO —
“Ỷ Nguyệt không phải ngại ngùng, chuyện này bàn sau.

Trước hỏi một chút tên tuổi cùng gia cảnh của phu quân tương lai của ngươi đi” Nạp Lan Tấn Thông há lại để ý nàng nghĩ gì.

Hắn muốn gả nàng đi mãi nhưng lại vướng phải lão tổ bao che nàng.

Bây giờ nàng tự mình chọn lựa, hơn nữa tiểu tử kia thực lực cũng không tệ.

Hẳn là có thể đảm đương vị trí của hắn sau này a.
Lăng Huyền Thiên nghe vậy thì nhẹ “hả” một tiếng.

Sau đó hắn hướng đám người bên dưới nhìn lại.

Rồi lại nhìn từng mảnh vỡ màu đỏ của quả cầu trong tay mình.
Cuối cùng như hiểu ra cái gì hướng Nạp Lan Tấn Thông nói: “Các ngươi hiểu lầm, ta cũng không phải đến để đoạt tú cầu a”.

Nói xong hắn xoay nhẹ bàn tay phải thành một vòng tròn.

Tức thì quả tú cầu lại nguyên vẹn như cũ.

Hơn nữa kim phạt pháp tắc cũng là xuất hiện trong đó.

Y chang như quả tú cầu trước đó.

Ném lại cho đám người bên dưới.

Rồi nhẹ lắc mình biến mất.
Nhưng đám người ai dám tiếp tú cầu đây.

Trước không nói từng tia kim quang vô cùng sắc bén kia.

Sau nữa là chuyện này cũng không phải chuyện đùa.

Nếu như ngươi dám đoạt tú cầu lần nữa, Nạp Lan gia sẽ tuyệt đối không tha cho ngươi.
Còn ở trên lầu các tất cả mọi người đều mộng rồi.

Tên tiểu tử này thực lực mạnh mẽ thì không nói.

Thủ đoạn cứ như vậy nghịch thiên.

Ngay cả pháp tắc cũng có thể thuần thục khống chế như vậy.

Nhưng quan trọng nhất hắn lại tựa hồ không có ý làm rể của Nạp Lan gia a.
“Chậm đã …” Nạp Lan Ỷ Nguyệt thấy Lăng Huyền Thiên rời đi thì không quan tâm đến mọi người nữa.

Mà tức tốc đuổi theo hắn.
Nàng có thể không ưa thích hắn, càng không muốn lấy hắn.

Nhưng tuyệt đối không thể để hắn làm như vậy.

Như vậy không chỉ làm mất mặt Nạp Lan gia tộc, mà còn là sỉ nhục đối với nàng a.

Nàng không lấy hắn là một chuyện.

Nhưng hắn không muốn làm phu quân của nàng lại là chuyện khác a.
Nạp Lan Tấn Thông cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn cũng không có ngăn nữ nhi của mình lại.

Càng không có can đảm ngăn cản tiểu tử kia.

Không nhìn thấy Công Tôn Trường Minh chỉ vì muốn thị uy mà mất một cánh tay sao.
Đừng nghĩ rằng hắn chỉ mất một cánh tay đơn giản như vậy.

Nhưng hắn căn cơ sợ là tổn thương không ít.

Nói không chừng vĩnh viễn không thể bước thêm một bước a.
Trước mắt hắn hẳn là nên hỏi ý kiến lão tổ.

Sau đó mới tiếp tục tính đến chuyện có hay không nhận người con rể này đây..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi