VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



“Một trăm triệu!”
“Cái gì?”
“Một ức linh thạch, rốt cuộc là người nào có thể bỏ ra cái giá đấy đây”

Giá này vừa đưa ra cả tòa đấu giá như bùng nổ, không rõ rốt cuộc là vị đại nhân vật nào có thể đưa ra cái giá này.

Cho dù là các đại thế lực tại Bắc thành cũng không nguyện ý bỏ ra chừng đó linh thạch vì một tờ thánh giai đan phương.
Sau đó bọn họ vội vàng nhìn về phía tầng thượng, chỉ thấy nơi đó đang có một nam một nữ đang cao cao tại thượng nhìn vị trí đấu giá.

Nam tử thì tuấn mỹ mặc một bộ trường bào màu đen, hắn cũng không để ý mọi người kinh ngạc mà chỉ nhẹ mỉm cười nhìn nữ tử bên cạnh hắn.

Nữ tử bên cạnh hắn dáng vóc vô cùng mỹ lệ.

Nàng mặc một bộ váy dài màu xanh, bên trên có thêu từng hình phượng cầm trông vô cùng sặc sỡ, gương mặt nàng vô cùng diễm lệ, từ vầng trán đến cằm của nàng đều như khuôn đúc ra vậy.

Nhưng khí chất của nàng vô cùng lạnh lùng tựa như tiên nữ trên trời, không ai có thể chạm tới.
“Woah, nữ tử kia thật sự rất xinh đẹp”
“Hai người này là ai? Không chỉ ngồi tại tầng thượng mà còn đưa ra mức ra cao như vậy”
“Chẳng lẽ là người từ Trung châu tới sao?”

Đám người Lăng Huyền Thiên cũng đưa mắt nhìn về phía hai người.

Tuy nói thánh giai đan phương quý giá, nhưng hiển nhiên không đạt đến mức này rồi.
“Là bọn họ?” khi Giới Không nhìn tới hai người này thì ánh mắt có chút kinh sợ, đúng vậy là kinh sợ chứ không phải kinh ngạc.
Hồ Nguyệt thấy hắn biểu lộ như vậy cũng tò mò hướng Giới Không hỏi: “Ngươi nhận biết bọn họ sao?”
Nói thế nào đi nữa thì Giới Không cũng là một vị đại thánh cảnh.

Hơn nữa còn đến từ Trung châu, cho dù hắn nhìn thấy bán thần cảnh cũng không biểu lộ như vậy.

Chẳng lẽ nói hai người kia có đại lại lịch.
“Nhận biết sao” Giới Không nhìn Hồ Nguyệt khẽ lắc đầu, sau đó tiếp tục nói: “Sợ là tại Trung châu không ai không biết hai người họ đi.

Bọn họ chính là người của Thánh Thiên viện”.
“Thánh Thiên viện? Rất lợi hại sao” — QUẢNG CÁO —
“Nào chỉ lợi hại đây”

Giới Không thấy mọi người tò mò thì hít một hơi hướng bọn họ nói: “Thánh Thiên viện là học viện mạnh mẽ nhất do Thần triều lập ra.

Nhằm chọn lựa nhân tài từ các đại thế lực tiến hành bồi dưỡng.

Điều kiện tiến nhập Thánh Thiên viện vô cùng khó khăn, nhưng mỗi người tại đó đều là nhân trung chi long”
Hồ Nguyệt thấy hắn nói vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Thần triều lại tốt như vậy sao? Mở ra để bồi dưỡng nhân tài cho người khác.

Chẳng may sau này bọn họ có ý nghĩ khác thì sao đây?”
Giới Không lắc đầu nhìn nàng nói: “Nào có đơn giản như vậy.

Mục đích chính của Thần triều tuy là chọn lựa nhân tài.

Nhưng cũng có rất nhiều thiên tài bị bọn họ bóp chết”
“Hả?”
Thấy mọi người đều tò mò không rõ Giới Không liền một mực giải thích toàn bộ cho bọn họ.
Nguyên bản Thần triều tuy rằng tìm và bồi dưỡng nhân tài.

Nhưng phàm là những nhân tài thuộc các thế lực uy hiếp đến bọn họ thì bọn họ đều tìm cách sai phái những người đó đi làm những nhiệm vụ không thể hoàn thành, nếu không hoàn thành thì sẽ không được rời khỏi Thánh Thiên viện.

Còn nếu đi thì lại làm sao có thể sống sót trở về đây?
Chính vì thế càng ngày càng ít thế lực nguyện ý cho hậu bối của mình tiến đến Thánh Thiên viện.

Nếu có cũng chỉ để những hậu bối có tư chất cao thôi, còn những người thật sự là nhân trung chi lòng thì đều bồi dưỡng kín đáo.
Còn vì sao bọn họ phải để hậu bối mình tiến vào Thánh Thiên viện ư.

Nguyên nhân đầu tiên chính là vì tài nguyên.

Thần triều vì muốn thật sự chọn lựa những người có tư chất tốt nhất nên tài nguyên bọn họ đổ vào Thánh Thiên viện vô cùng lớn.

Nguyên nhân thứ hai chính là vì Thánh Thiên viện thường xuyên tổ chức thi đấu.

Mà kết quả thi đấu sẽ ảnh hưởng đến tài nguyên bên ngoài mà các nhất đẳng thế lực được phân pháp.

Quan trọng nhất chính là Thần triều uy hiếp.

Nếu như các ngươi một mực không gửi người tài tiến vào Thánh Thiên viện.


Thần triều sẽ mượn cớ các ngươi không có nhân tài, không còn xứng đáng với tư cách nhất đẳng thế lực, tài nguyên cũng bị chia cho người khác.

Vì vậy dù biết có nguy hiểm nhưng vẫn có rất nhiều thế lực cử hậu bối của mình tiến vào Thánh Thiên viện.
“Lòng người thật đáng sợ nha” Tiểu Ánh than nhẹ một tiếng.

Nàng dù sao cũng còn nhỏ, tất nhiên không rành những chuyện mưu kế như vậy.
“Vậy hai người họ lại là ai đây?” Hồ Nguyệt đi vào trọng tâm hỏi Giới Không.

Thánh Thiên viện tuy lợi hại, nhưng không phải ai cũng có thể khiến một vị đại thánh có phản ứng mạnh như vậy a.
Giới Không một lần nữa hướng hai người kia nhìn lại.

Sau đó chậm rãi mở miệng: “Nam tử kia là Đế Nhất, không người biết thân phận thật sự của hắn.

Nhưng có thể chắc chắn một điều hắn là người được Thần triều trọng điểm bồi dưỡng.

Còn nữ tử kia là Tần Mộng Dao, gia gia của nàng chính là một vị thần linh chân chính, hơn nữa thực lực của hắn vô cùng mạnh mẽ.

Đáng nói là thực lực của bọn họ tại Thánh Thiên viện có thể coi là đứng đầu.

Chỉ là không rõ tại sao lại đến Bắc thành đây?” — QUẢNG CÁO —
“Không quan trọng” Lăng Huyền Thiên khẽ lắc đầu, nhìn nam tử gọi là Đế Nhất kia một chút, cũng không tiếp tục để ý đến hai người.
“Một trăm triệu linh thạch lần thứ ba! Tốt đan phương Tĩnh Thần đan chính thực thuộc về hai vị” Mộc Lan cười rạng rỡ nói.
Nói xong nàng trực tiếp cho người đưa đan phương lên tầng thượng.

Đối với những khu vực khác sẽ phải thanh toán ngay khi nhận vật phẩm đấu giá.

Nhưng riêng tầng thượng có một ưu đãi đó là thanh toán tại cuối buổi đấu giá.

Bởi vì những vật bọn họ đấu giá đều có giá trị liên thành, nên thường để bọn họ kiểm tra trước.

Tất nhiên mấy người Lăng Huyền Thiên cũng vậy, nãy giờ phàm là vật phẩm bọn họ đấu giá đều được đưa lên nhưng vẫn chưa thanh toán.


Đây chính là đặc quyền của tầng thượng.
Sau khi kiểm tra đan phương Đế Nhất nhìn nữ tử bên cạnh nói: “Mộng Dao chỉ một tờ thánh giai đan phương thôi ngươi hà tất ra giá cao như vậy đây?”
Hắn mở miệng đấu giá cũng không phải là tiền của hắn.

Sở dĩ hắn ra giá như vậy chính là vì Tần Mộng Dao kêu hắn ra giá, còn tiền tất nhiên là nàng trả.

Hắn tuy muốn theo đuổi nàng, nhưng bỏ ra một ức linh thạch chỉ để đổi một tờ đan phương hắn sao có thể ngu như vậy đây.

Càng đừng nghĩ đến chuyện là dùng chút linh thạch này để nàng vui vẻ.

Bọn họ là ai đây, chừng đó linh thạch thật không có ý nghĩa.

Nhưng nàng dùng nhiều linh thạch như vậy chỉ vì tờ đan phương này cũng khiến hắn có chút khó hiểu.
“Không phải chuyện của ngươi” Tần Mộng Dao lườm hắn nói, nếu không phải vì nể mặt vị kia, nàng còn là lười đi cùng hắn đây.
Nói xong nàng liếc nhìn đan phương một chút, gương mặt có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Sau đó nàng liền cất tờ đan phương vào trong trữ vật.
Nàng cũng không sợ đan phương đã bị sao chép, hay đan phương là giả.

Bởi vì Liệp Hoành thương hội vô cùng uy tín, mỗi lần bọn họ bán ra đan phương hay vật phẩm lưu truyền bằng giấy, đều sẽ dùng một thủ đoạn đặc thù để phong ấn nó nhằm không cho người khác sao chép hoặc truyền ra ngoài.

Hơn nữa mỗi đan phương cùng công pháp thánh giai trở lên đều có một phần đặc biệt là cách luyện chế cũng như cách vận công.

Nếu như ngươi không thể dựa theo y nguyên thủ pháp miêu tả để làm như vậy sẽ không thể luyện thành công.
Những thủ pháp này cho dù có xem đi xem lại ngàn lần cũng chưa chắc có thể nhớ hết.

Vì vậy mà Đan Các mới có thể độc quyền về đan dược.
“Chư vị, tiếp theo vật đấu giá chính là lãnh thổ ngoại ô của Bắc thành.

Nơi đó diện tích hơn mười ngàn mét vuông.

Hơn nữa thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm, thậm chí nghe nói có Long mạch tại nơi đó.

Giá khởi điểm là một ngàn vạn linh thạch.

Mỗi lần đấu giá không thấp hơn một trăm vạn” Mộc Lan nhẹ vung tay lên tức thì một tờ khế ước xuất hiện kèm theo đó là một hư ảnh mảnh đất vô cùng rộng, tại ngoại ô Bắc thành.

“Long … Long mạch?”
“Ta thiêm, tại sao lại có Long mạch! Mau, mau truyền lệnh về để tông môn mang thêm linh thạch đến đây”
“Nhất định phải đấu giá được mảnh đất này” — QUẢNG CÁO —


Vốn các đại thế lực không quá hứng thú với việc đấu giá lãnh thổ.

Bởi vì bọn họ sợ bị trở thành đích nhắm của các thế lực khác.

Nhưng việc xuất hiện Long mạch đã khiến bọn họ triệt để không quan tâm đến những thứ khác.
Vì sao ư? Bởi vì Long mạch chính là cội nguồn của linh khí.

Hơn nữa tại một địa phương nhiều nhất chỉ có hai, ba đầu Long mạch thôi.

Thậm chí có những nơi hoàn toàn không có Long mạch.

Như Bắc thành trước giờ chỉ xuất hiện một địa phương có Long mạch.

Chính là tại biệt phủ của đám người Thần triều.

Tuy các thế lực lớn có thần linh tồn tại nhưng cũng không dám có ý đồ với nơi này, bởi vì đây là ranh giới của Thần triều.
Bây giờ lại xuất hiện một đầu Long mạch nữa tại Bắc thành.

Hơn nữa còn được bán ra bên ngoài, sao bọn họ không oanh động đây.
“Một ngàn năm trăm vạn”
“Hai ngàn vạn”
“Năm ngàn vạn”

Rất nhanh đám người đã điên cuồng ra giá.

Địa phương có Long mạch luôn là nơi thiên địa linh khí cũng như khí vận hội tụ.

Chính vì vậy ai ai cũng muốn tranh giành.
“Sáu ngàn vạn, đầu Long mạch này Thần triều sẽ tiếp quản” đúng lúc này một thanh âm vang lên, khiến mọi người đều dừng lại.
Người mở miệng là một đại hán khôi ngô toàn thân mặc một bộ giáp màu vàng, không phải Hứa Cao thì ai đây.
Thần triều vừa ra tay khiến đám người có chút không biết làm sao.

Nếu nói tại Thiên châu thế lực nào có uy vọng nhất tất nhiên chính là Thần triều rồi.

Trên sàn đấu giá Mộc Lan thấy Hứa Cao mở miệng ánh mắt cũng có chút âm trầm.

Ngươi đấu giá không ai cản ngươi cả, nhưng sao lại phải nói thêm câu sau đây, mang Thần triều ra uy hiếp, như vậy rất có thể lãnh địa này thậm chí còn rẻ hơn đan phương.

Sao nàng có thể vui vẻ được đây.
“Bảy ngàn vạn!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi