VÂN HÁCH LIÊN THIÊN

Edit: Chrysanthemum

Thương Ngôn thấy Hách Liên Vân Thiên mặc dù không đáp ứng, bất quá cũng không có cự tuyệt, như vậy thôi cũng đủ khiến y thỏa mãn, cười ngây ngô tách người khỏi Hách Liên Vân Thiên một chút, cúi đầu xác nhận lại người đang được y ôm không phải là ảo giác bản thân, sau đó lại ngây ngô cười tiếp tục ôm chặt, thỏa mãn đặt đầu mình trên hõm vai của Hách Liên Vân Thiên, hít ngửi mùi thuốc thanh nhã luôn vấn vít trên người hắn.

Không cần phải cẩn thận giấu diếm thân phận của mình, không cần thời thời khắc khắc đều phải che giấu tâm ý của mình, có thể quang minh chính đại nhìn ngắm Hách Liên Vân Thiên, không sợ bị lộ tẩy chút tâm tư nhỏ này của mình, cũng không cần lo lắng bản thân sẽ làm ra chuyện tình gì quá phận. Cảm giác như thế phi thường tốt, mặc dù hiện tại người này vẫn còn chưa thuộc về y, bất quá y hiểu được rằng thời gian có thể chậm rãi khiến hắn cảm động…

Hách Liên Vân Thiên nhìn Thương Ngôn đã lớn như vậy, vóc dáng lại cường tráng như thế, cư nhiên lại giống như tiểu hài tử oa trong lồng ngực của hắn, còn lấy đầu cọ cọ lên cổ hắn, cười đến mức ngây ngốc hồ hồ, bất giác mỉm cười, hắn có chỗ nào tốt mà đáng giá để y thích đến vậy…

Nâng tay vốc nước xoa lên trên lưng y, nhìn từng giọt thủy châu lướt qua bờ lưng cường tráng rắn chắc của y rồi lại rơi xuống dục bồn.

Có một “người” như Thương Ngôn ở bên cạnh bồi mình, bầu bạn với mình, kỳ thật cũng không tồi, ít nhất hắn rất thích cái người Thương Ngôn này. Yên lặng không ồn ào, ngây ngốc thành thật đến mức đáng sợ, cùng y ở chung một chỗ quả thực rất thoải mái. Không thể không nói nếu có một người yên lặng ở bên thủ hộ cho ngươi, che chở cho ngươi thì quả thực không tồi.

Thương Ngôn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn dung nhan tuấn mỹ gần trong gang tấc của Hách Liên Vân Thiên, lần đầu tiên khi cả hai người đều trong trạng thái thanh tỉnh, khẽ đặt lên môi hắn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Thấy Hách Liên Vân Thiên không hề có biểu tình chán ghét, Thương Ngôn lại hôn lên môi hắn, lần này y lưu luyến ma sát nhẹ nhàng bờ môi hắn một chút. Lúc rời đi, Hách Liên Vân Thiên vô thức vươn lưỡi liếm liếm nơi Thương Ngôn đã hôn mình, tựa như đang nhấm nháp tư vị vừa rồi.

Động tác mang hương vị hấp dẫn mười phần này của Hách Liên Vân Thiên khiến cho thần sắc Thương Ngôn bỗng chốc cứng lại, hô hấp trở nên mãnh liệt, khẩn cấp cúi người xuống hôn lên đôi môi mềm mại vừa mới rời đi kia.

“Ân…” Từ khoang mũi của Hách Liên Vân Thiên phát ra một tiếng hừ nhẹ, càng kích thích cả người Thương Ngôn nóng lên, khiến y kích động không ngừng làm sâu nụ hôn này. Hách Liên Vân Thiên bắt đầu chậm rãi đáp trả lại nụ hôn của Thương Ngôn, không hề bị động thừa nhận. Một cử động kia khiến Thương Ngôn chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên, hai đầu gối theo bản năng kẹp chặt lấy vòng eo mềm dẻo của Hách Liên Vân Thiên.

Thực hận không thể đem người này nuốt vào trong bụng, Thương Ngôn ôm siết lấy Hách Liên Vân Thiên. Đang lúc ý loạn tình mê, một tiếng “Đông” bỗng vang lên, thùng gỗ mà hai người cùng tắm lay động một trận, lại “Đông” một tiếng, thùng gỗ lay động đến mức khiến nước bên trong sóng sánh.

Thương Ngôn bị cắt ngang chuyện tốt nên tức giận thò đầu ra ngoài nhìn, không phải là Tiểu Tam nghịch ngợm hay gây chuyện thì còn là ai. Tiểu gia hỏa này cư nhiên lại không ngừng lấy thân mình húc vào thùng gỗ hai người họ đang ngồi.

“Tiểu Tam!” Thương Ngôn tức giận quát mắng.

Tiểu Tam còn không biết mình đã làm ra cái chuyện tốt gì, cực kỳ vô tội dựng người lên, đặt hai đệm chân gác trên thành thùng tắm, hừ hừ gào thét một trận. Hai người này tắm rửa tình nùng mật ý đến mức quên cả thời gian, đáng thương cho Tiểu Tam Tiểu Tứ hết đợi lại đợi, đợi đến mức trước ngực dán cả vào sau lưng vẫn chưa thấy được cơm ăn. Cho nên Tiểu Tam đành phải vào nhắc nhở bọn họ, bây giờ đã không còn sớm, nhanh nhanh dọn cơm đi. Bọn hắn đang chuẩn bị bỏ đói mình và Tiểu Tứ tới chết hay sao, Tiểu Tam ủy khuất oán hận một trận, tắm rửa cũng không mang theo mình, mình cũng muốn tắm cùng Hách Liên Vân Thiên cơ!

Tiểu Tứ cũng cực độ vô tội gác chân lên thành thùng gỗ, đứng song song với Tiểu Tam, hai cái đầu xù tò mò nhìn Thương Ngôn và Hách Liên Vân Thiên, trong đầu không rõ, hai người bọn họ vừa rồi đang làm cái gì nha, chẳng lẽ đang giành đồ ăn gì đó? Tiểu Tứ nghiêng đầu nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

Thương Ngôn tức giận cho Tiểu Tam một chưởng, đẩy nó xuống khỏi thùng nước, một tiếng “ngao” vang lên, Tiểu Tam cư nhiên lấy chân ôm lấy quanh thùng gỗ trượt xuống, sau đó vô lại giả chết trên mặt đất không chịu động đậy. Ngược lại Tiểu Tứ không đợi Thương Ngôn đánh đã sớm nhảy ra.

“Đừng khi dễ Tiểu Tam nữa, đứng lên đi, nước cũng sắp lạnh rồi.” Hách Liên Vân Thiên cười nhẹ lên tiếng. Ân, lời của vị gia chủ này hiển nhiên là phải nghe theo.

Thương Ngôn không cam lòng, không muốn đứng lên, “Ào” một tiếng, vừa mới đứng lên, cái vật thập phần ương ngạnh bắt đầu ngẩng đầu của Thương Ngôn vừa vặn đối diện với Hách Liên Vân Thiên, còn vô cùng bất nhã mà lắc lư.

Cho dù da mặt Thương Ngôn có dày cũng nhanh chóng đỏ lên, y cuống quýt xoay người né tránh. Bên tai nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Hách Liên Vân Thiên, lại bị hắn ôm lấy eo từ phía sau, “Tinh lực của yêu quái các ngươi đều tốt như vậy sao?”

Thương Ngôn đỏ mặt không lên tiếng, bị Hách Liên Vân Thiên hứng thú lấy ngón tay điểm điểm lên tiểu tử không nghe lời kia.

“Ân…” Thương Ngôn đưa tay muốn ngăn chặn bàn tay đang chọc ghẹo mình của Hách Liên Vân Thiên, thân thể cúi nghiêng về phía trước tránh né. Bất quá, bọn họ bây giờ cùng đứng trong thùng tắm, trước mặt không hề có nơi nào cho y trốn, vậy nên lập tức áp vào trên vách thùng, quay đầu lại trừng mắt nhìn gia hỏa thiếu chút nữa hại y bị xấu mặt.

Rõ ràng lúc trước thuần khiết giống như tiểu bạch thỏ mặc cho y khinh bạc, người này hiện tại chỉ biết trêu chọc y. Kỳ thật Thương Ngôn thật sự hiểu lầm Hách Liên Vân Thiên, hắn cực kỳ vô tội mà thảo luận vấn đề khác biệt chủng tộc mà thôi, không hề có một chút ý tứ trêu cợt y nào cả.

Bất quá Thương Ngôn cũng không có cơ hội nghĩ sâu xa, bởi vì Hách Liên Vân Thiên đột nhiên nắm chặt lấy tiểu tử nóng rực bừng bừng khí thế dưới làn nước. Thương Ngôn chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, tựa như trúng phải pháp thuật làm kẻ khác hư nhược, thiếu chút nữa là trượt xuống, hai tay cuống quýt chống lên bên cạnh, trên mặt đỏ bừng một mảnh, đây là do xấu hổ, y cư nhiên lại giống như nữ nhân, bị Hách Liên Vân Thiên chạm vào vài cái đã nhũn ra, thật mất thể diện.

Kỳ thật này cũng không thể trách Thương Ngôn, phải biết rằng tình sự tối hôm qua liên tục lặp lại đến tận giữa trưa đã sớm rút sạch tinh lực lẫn thể lực của y, chỉ cùng Hách Liên Vân Thiên chen chúc trên nhuyễn tháp ngủ một chút, làm sao có thể khôi phục sinh lực hoàn toàn. Bây giờ y có khí lực để đứng lên đã là kỳ tích, nếu như y không có thân cường thể tráng, đổi thành người khác bị gây sức ép như vậy thì đã sớm hư thoát rồi.

Trải qua luyện tập cả đêm, hiện tại thủ pháp của Hách Liên Vân Thiên đã phi thường thuần thục. Hơn nữa những điểm mẫn cảm trên người Thương Ngôn hắn đã biết nhất thanh nhị sở, ngón tay thon dài duyên dáng vừa trượt nhẹ, Thương Ngôn đã thoải mái đến mức muốn không để ý liêm sỉ mà rên rỉ thành tiếng. Ngón tay linh hoạt gảy nhẹ vuốt ve, hầu hạ tiểu tử kia của Thương Ngôn cực kỳ chu đáo tỉ mỉ, khiến cho Thương Ngôn hoàn toàn đầu quân tan rã, không có chút khả năng chống cự mà buông vũ khí đầu hàng.

Khiến cho Thương Ngôn càng thêm xấu hổ muốn chết chính là hai người bọn họ đang đứng thẳng, y vừa vặn đối diện với cửa phòng bếp, mà ở đó có hai cái đầu xù đang ló ra thăm dò, vô cùng tò mò theo dõi màn xuân cung sống của y. Tuy rằng vách thùng đủ cao để che động tác tư mật này, thế nhưng giữa ban ngày làm chuyện này lại còn bị thấy cũng đủ khiến Thương Ngôn muốn tìm cái hố chôn mình rồi.

Hách Liên Vân Thiên vừa buông y ra, Thương Ngôn liền cuống quýt nhảy ra khỏi thùng tắm, tựa như sợ Hách Liên Vân Thiên làm ra sự tình gì đó đáng sợ hơn, cũng không nhớ vừa rồi ai mới là người hết ôm lại hôn, chiếm hết tiện nghi của người kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi