VĂN KHƯƠNG CÔNG CHÚA - YUYING

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đúng vậy, hắn muốn nàng đi nhanh, thật sự nếu không đi, hai người bọn họ đều sẽ bị tru sát tại chỗ.

Trong nháy mắt, Văn Khương cảm thấy nhân sinh chính mình cực kỳ buồn cười, người nghĩ cho nàng vào thời điểm nguy hiểm nhất lại không phải là trượng phu của nàng, mà là một người nàng từng hận thấu xương.

Tang Du tiến lên che chở cho nàng, Văn Khương quay đầu nhìn công tử Huy, phái sau bình phong nam nhân thân mặc giáp y, tay phải cầm kiếm không chần chờ chút nào mà đi ra ngoài.

"Công chúa, việc này không nên chậm trễ, chúng ta vẫn là mau chút đi thôi!" Nàng cắn răng một cái, cầm lên y phục của nhà bếp mặc vào rồi xoay người bước đi.

Có lẽ những tướng sĩ Lỗ Quốc cũng không xác định Văn Khương có hay không ở trong doanh trại, nhưng mà chỉ cần tra hỏi thêm chút việc biết được biết vè nàng không hề khó khăn.

Tang Du cùng Văn Khương trằn trọc tới ngoại thành Đồi Quỳ, đi bộ chưa lâu phía trước đã truyền đến tiếng vó ngựa, Tang Du theo bản năng hộ giá Văn Khương, lại phát hiện người tới chính là Bạch công tử.

Tiểu Bạch thấy hai người bộ dáng nhếch nhác không kịp hỏi nhiều, chỉ đỡ Văn Khương lên ngựa, Tiểu Đào cùng Tang Du ngồi chung 1 chỗ, thời khắc nguy cấp cũng chẳng bận tâm cái gì là cấm kỵ.

Tiểu Bạch sợ sau có truy binh, không dám đốt đuốc, mặc dù có trăng sáng nhưng đường ban đêm cũng khôn dễ đi, lại là hai người ngồi chung nên không tránh được va chạm.

Đúng lúc này, Văn Khương mơ hồ nghe thấy phía sau như có trống trận lôi động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau lửa cháy mãnh liệt, nhợt nhạt bầu trời đêm từng đàn quạ đen vỗ cánh bay lên.

Tiểu Bạch không dám dừng lại, mặc dù hắn sít sao ôm nàng, nhưng thân thể Văn Khương vẫn như cũ lạnh run.

Nàng giờ phút này nghĩ là Tuyên Khương, vừa rồi nàng cực kì muốn cùng tiểu Bạch đến Vệ doanh tị nạn, nhưng mà nghĩ lại, nếu như công tử Huy chết Tuyên Khương sẽ không thể nào đắc tội muội phu là Cơ Duẫn.. Văn Khương nắm chặt tay tiểu Bạch:

"Tam ca, húng ta trốn đi."

Một lần này nàng hạ quyết tâm, muốn chạy trốn nhà tù đáng sợ mang tên Lỗ Quốc.

Bạch công tử vừa muốn an ủi tiểu muội, Tang Du đã vội vàng phóng tới bên cạnh hắn,



"Công tử, phía sau có tiếng vó ngựa."

Tiểu Bạch bất ngờ ấn kiếm trong tay, nắm chặt dây cương mang theo Văn Khương chạy như điên.

"Đau quá."

Dây cương cọ trên mắt cá chân Văn Khương, một hồi bứt rứt đau đớn kéo tới, mới vừa rồi cùng Tang Du chạy đã không cẩn thận dẫm lên một cạnh đá nhọn, lòng bàn chân sớm đã chảy máu, chẳng qua là lúc đó chỉ lo trốn chạy để khỏi chết còn chưa kịp hô đau.

"Tiểu muội, bị thương chỗ nào sao? Nhịn một chút,đám truy binh phía sau ước chừng sẽ biết hành tung của chúng ta,đến doanh Trịnh quốc e rằng cũng biết chúng ta chạy trốn, hai đầu giáp công, chúng ta không thể ngừng lại."

"Muội biết"

Tựa ở trong lòng ngực Tiểu Bạch, Văn Khương cũng đồng thời không an lòng, lần này chỉ sợ là liên lụy Tiểu Bạch rồi.

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, tiểu Bạch nguyên bản chính là trộm được ngựa, cũng không phải là thứ ngựa tốt gì, dần dần liền rơi xuống hạ phong. Rất nhanh, một đám người mang đuốc cháy bừng bừng bao quanh vây trụ bọn họ.

Những người kia đều mặc áo giáp, nghĩ là ám vệ do Cơ Duẫn phái âm thầm đi theo Văn Khương, khó trách truy binh Lỗ Quốc rất nhanh đã biết hành tung của nàng.

"Mạt tướng nhận lệnh đại vương trọng thác, mời phu nhân về Lỗ quốc"

Tiểu Bạch vừa muốn rút kiếm, liền bị Văn Khương ngăn lại.

"Mời ta về Lỗ quốc? Ngươi khẳng định về nơi đó không phải tại chỗ hành quyết?"

"Phu nhân nói đùa, phu nhân nếu không cùng mạt tướng trở về, mạt tướng đẳng chỉ sợ khó bảo toàn tánh mạng."

van-khuong-cong-chua-58-0

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi