VĂN KHƯƠNG CÔNG CHÚA - YUYING

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Văn Khương thấy người này khí thế bất phàm, dung mạo cũng khá là tuấn mỹ, ngũ quan gần như hoàn mỹ. Toàn thân đều bao quanh một cỗ khí chất hiếm thấy, cũng không muốn đối với ân nhân giấu giếm, Văn Khương thành thật.

"Công tử cứ gọi tôi là Văn Khương."

"Văn Khương" hắn mỉm cười lập lại hai lần.

"Ta đã nhớ. phiền tiểu thư để tại hạ thay thuốc"

Văn Khương giật mình một cái, người trước mắt sắc mặt người như cũ, rõ ràng không hề biết đại danh nàng, hay hoặc là hắn diễn kỹ đã trăn hóa cảnh.

Bàn tay nam nhân ấm áp chậm rãi vén lên quần áo, tỉ mỉ cởi ra vải vóc quấn thuốc trước đó, thái độ chuyên tâm so với kiểm tra trân châu dị bảo còn nghiêm túc hơn.

Một lần nữa thay Văn Khương đắp lên một phần thảo dược, cảm giác lành lạnh từ thuốc truyền đến làm nàng dần dần an tâm. Lúc này chợt nghe tới phòng ngoài truyền đến một trận bạo động, Văn Khương lập tức tinh thần phấn chấ, toàn thân đều căng thẳng.

"Tiểu Đào, Tiểu Đào" nàng lớn tiếng quát lên.

" Có phải Tang Du đã về? "

Chẳng bao lâu, Tang Du vén mành đi vào, ánh sáng bên ngoài làm mắt nàng có một chút không thích ứng, nên Văn Chương nhìn không rõ biểu tình trên mặt hắn, mà sau lưng hắn Tiểu Đào sớm đã nước mắt không ngừng, khó nén bi thương. Thấy thế, Văn Khương tâm lập tức liền lạnh một nửa. Tang Du ném bội kiếm đột ngột quỳ gối trước mặt Trọng Nhĩ.

"Cầu thần y mau cứu công tử nhà ta."

"Tam ca, huynh ấy, người đâu?"

Văn Khương thân thể không khống chế được mà lay động, đã phân rõ không rõ giọng nói của mình.

"Tiểu thư, công tử, ngài ấy hiện rất nguy kịch...."

"Đưa ta đi."

Văn Khương lúc này cũng bất chấp chính mình đang bị thương, lảo đảo nghiêng ngã liền hướng phòng ngoài đi đến.

"Tiểu thư"



Tiểu Đào tranh thủ thời gian đỡ lấy nàng, Tang Du cùng Trọng Nhĩ lần lượt đi theo ra ngoài.

Gục trên thảm đan từ cỏ, y phục trên người Tiểu Bạch đều là máu, tiếng hít thở cơ hồ nhỏ đến mức không thể nghe.

Văn Khương nhìn thấy tình cảnh trước mặt, gần như muốn hôn mê, xoay chuyển tức thì chẳng kịp phản ứng, cũng quỳ gối trước mặt Trọng Nhĩ.

"Cầu xim công tử cứu vi huynh."

Mà lúc này dân làng trong thôn sớm tề tựu lại đã miệng.

" Này vị tiểu thư,cô có chỗ không biết. Công tử chúng ta có quy định không cứu người ngoài, chỉ cứu người trong thân tộc."

Văn Khương ngây ngẩn cả người, dừng một chút lại rưng rưng hướng về Trọng Nhĩ mà dập đầu.

"Công tử, ngài đối với tôi là ân nhân cứu mạng, suốt đời Văn Khương khó quên, nhưng ngài đã cứu được tôi, coi như là phá lệ, vì sao không chịu cứu vi huynh?"

"Tiểu thư"

Tiểu Đào kéo vạt áo nàng, thần sắc bất định. Một bên thôn dân cũng xì xào bàn tán.

"Tiểu thư không cần như vậy"

Trọng Nhĩ thanh âm trầm thấp.

" Văn Khương tiểu thư và ta đã sớm định hôn sự, vi huynh cũng coi như tộc nhân ta, tại hạ ổn hứa sẽ dốc hhết toàn lực."

"Cái gì?"

Văn Khương yên lặng nhìn hắn dường như nhìn quái vật, Tiểu Đào lại gắt gao kéo ống tay áo Văn Khương, không nói một lời, chỉ là rơi lệ.

Lúc này, nàng đã rối loạn phương hướng, chỉ là nhìn chằm chằm tiểu Bạch - Tam ca nàng, nàng tại tâm lặng lẽ cầu nguyện "Tam ca huynh không được bỏ lại muội"



"Như vậy thì tiểu thư mời trở về đi, để tại hạ ở lại cấp vi huynh châm cứu. "

"Tạ công tử." - bờ môi Văn Khương run rẩy không ngừng.

van-khuong-cong-chua-60-0

"Tiểu Đào, ngươi cùng ta nói chuyện mộy chút "

Văn Khương hồng hồng con mắt vào phòng, trái tim cơ hồ không chịu nổi đảm nhiệm.

"Tiểu thư, nô tì cùng Tang Du cũng là tình thế bất đắc dĩ, vị công tử kia y thuật cao minh, đối với chúng ta như thế nào cầu xin hắn cũng vô dụng, cuối cùng vẫn là tộc trưởng ở đây buổi tối tới nói qua với chúng ta, ta cùng Tang công tử cân nhắc nửa đêm mới quyết định..."

"Mà thôi."

Văn Khương đoán được khi đó chính mình cũng là nguy nan vạn phần mới dùng đến hạ sách này.

Tối hôm đó, Tiểu Đào vừa hầu hạ Văn Khương rửa mặt xonv thì nghe thấy phòng ngoài truyền đến tiếng nói của vị lão tộc giả.

" Tại hạ làm theo việc công tử căn dặn, đặc biệt tới nói cho tiểu thư biết, ngày mai xin mời nhị vị tiến hành chi lễ."

Tiểu Đào không vui, lớn tiếng nói lại.

"Này sao được, tiểu thư nhà ta thân thể còn chưa khỏi hẳn."

"Xin lỗi, tại hạ cũng chỉ là đến thay công tử truyền lời, còn nửa vi huynh của tiểu thư huynh thương thế nghiêm trọng, sợ khó mà khỏi hẳn."

"Ta biết rồi."

Văn Khương đối với Tiểu Đào nói, ngữ khí vô hồn đến tê dại.

Nơi này không có cái gọi là nạp thu, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh, chỉ sợ cũng chỉ còn lại có trầm luân. (chú thích: Hành chu công chi lễ, hữu nghị phu phụ chi luân)

Năm đầu Tây Chu, thói đời ngày sau, hôn tục tronv dân gian hỗn loạn không chịu nổi. Vì minh đức cho dân, Chu Công tự mình chế định lễ nghi. Ngài định ra nam nữ từ khi làm mai đến mhi gả thú thành hôn, chia làm 7 giai đoạn, tức nạp thu, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh, trầm luân 7 giai đoạn, đồng thời đối mỗi giai đoạn đều đã tiến hành thay đổi nhỏ, làm cụ thể tỉ mỉ theo quy định, từ đó lưu truyền cái gọi là " Thất lễ nghĩa Kết hôn".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi