VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


"Nói như vậy...." An Tịnh Nhã nói đến đây thì dừng lại một lúc, đi thêm một đoạn thủy cung mới nói tiếp, "Nếu là thật, vậy kiếp trước...anh làm điều có lỗi với em, kiến em vì yêu sinh hận cho nên mới dẫn đến việc em mang theo chấp niệm mà đầu thai chuyển kiếp."
An Tịnh Nhã hơi cười nghiêng đầu nhìn Cao Minh Thành, "Anh nhớ lại thử xem, anh làm gì khiến em hận vậy?"
Cao Minh Thành dừng lại xoay người An Tịnh Nhã lại đối diện với anh, "Nhã Nhã."
"Em đang nghe." An Tịnh Nhã nhẹ nhàng đáp lại.
Cao Minh Thành kéo An Tịnh Nhã ôm vào lòng.
"Nhã Nhã, đó là chuyện của kiếp trước, là chuyện của Hoàng đế Cao Lãnh làm, đối với anh tuyệt không kiên quan, chúng ta cũng không liên quan.

Ở đây chỉ có tình yêu của Cao Minh Thành và An Tịnh Nhã, còn Hoàng đế Cao Lãnh và Hoàng hậu An Hi, đó là chuyện tình yêu của họ...là chuyện của họ, không kiên quan đến chúng ta.

Em đừng nghĩ nhiều."
An Tịnh Nhã vòng tay qua ôm lấy Cao Minh Thành, lúc này một giọt nước mắt lại lăn xuống bất ngờ, sau đó là những giọt nước mắt khác thi nhau chảy xuống.
"Nhưng không phải anh nói em có chấp niêm của vị hoàng hậu đó sao, em nhất định sâu trong đáy lòng vẫn rất hận anh, vẫn rất ghét anh."
"Không có, tất cả biến mất rồi, sau khi em tỉnh dậy từ bênh viện, mọi thứ đã biến mất rồi.
Cao Minh Thành ghì chặt ôm An Tịnh Nhã ở trong lòng giống như sợ rằng chỉ cần anh lới lỏng một chút thì người sẽ đi mất.
"Hắc Diệp nói, em mãi không thể đi lại và nhìn thấy được là do oán niệm của kiếp trước, kiếp trước ....anh không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng em chính là bị như vậy mà qua đời.

Cho nên ở kiếp này, lúc oán niệm của em mạnh nhất, khiến em không thể đi lại, không thể nhìn thấy.

Bây giờ em đi được rồi, còn nhìn thấy, tất cả những cái phi lý đó đều biến mất hết rồi."
An Tịnh Nhã khóc càng lớn, sau đó như ở trong tiềm thức mà nói, "Không biến mất, nó vẫn còn....không biến mất...."
"Nhã Nhã, em không cần để ý, hiện tại anh không bỏ em, tương lai cũng sẽ không bỏ em, anh có thể làm biến mất oán niệm, anh cả đời cũng sẽ không bỏ rơi em, kiếp sau....kiếp sau anh lại đi tìm em, chúng ta lại tiếp tục làm vợ chồng.


Ngoan, không khóc...."
Cùng An Tịnh Nhã ngồi vào xe, Cao Minh Thành giúp cô cào dây an toàn, sau đó mới hỏi, "Chúng ta không đến nhà hàng nữa sao?"
"Em đột nhiên muốn ăn thịt lần trước anh xào." An Tịnh Nhã hướng anh nở nụ cười dịu dàng.

Đôi mắt vừa khóc xong mà trở lên đỏ, gương mặt cũng hồng hơn bình thương, nhìn An Tịnh Nhã lúc này liền biết được vẻ đẹp kiều diễm là như thế nào.
Cao Minh Thành nghiêng người hôn lên môi An Tịnh Nhã, một nụ hôn nhẹ nhàng đầy tình cảm, đầy yêu thương cùng sủng nịnh.
Rời khỏi môi An Tịnh Nhã, Cao Minh Thành đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc mai của cô sang bên, "Ừ, chúng ta về nhà.

Anh nấu cơm cho em ăn."
An Tịnh Nhã lại đột nhiên hỏi, "Anh có còn chuyện gì giấu em nữa không?"
Cao Minh Thành mắt không chớp, tim không đập, một giây sau ngay lập tức trả lời, "Không có."
An Tịnh Nhã "ừ" một tiếng rất nhẹ, sau đó mắt nhìn thẳng về phía trước.

Lúc này trời vẫn còn sáng, tuy nhiên ánh mặt trời mùa thu lại vô cùng nhẹ, chỉ có hơi lạnh.
"Anh nghĩ người muốn hại em là ai?" An Tịnh Nhã mắt nhìn hàn cây bên đường, hỏi.
"Hắc Diệp không nói rõ, anh ta chỉ nói, nếu anh không ngắn được người kia lại, người đó nhất định sẽ gây ra tổn thương cho em, khiến oán niệm của em ngày càng nặng, sau đó...sẽ tự hại mình...và hại cả anh.

Người đó đã xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta, đã bắt đầu hành động.

Anh ban đầu....nghĩ là Angel, nhưng hiện tại anh nghi ngờ nhất chính là An Hi Văn."
An Tịnh Nhã nghe vậy, gương mặt đang hướng ra ngoài cửa sổ, trên môi nở nụ cười.

Angel....
Triệu Kha Nguyệt.

Nhưng An Tịnh Nhã cũng không nói gì nữa, suốt cả quãng đường về nhà đều im lặng.

Nhưng Cao Minh Thành ngoài mặt thì vô cùng bình tĩnh, nhưng bên trong lại rối một đống.

Anh vẫn còn giấu An Tịnh Nhã một chuyện, đối với hai người chính là liên quan trực tiếp.

Nhưng vì chuyện này có nhiều khe hở, chưa rõ ràng, vì vậy Cao Minh Thành không nói.

Đợi anh tra rõ mọi chuyện rồi, lúc đó nhất định sẽ nói.
Nhưng tiếc rằng...!người tính không bằng trời tính.
Trong lúc Cao Minh Thành ở trog bếp, An Tịnh Nhã ngồi ở phòng khách lên mạng tra vì lịch sử Hoa Quốc.


Những gì cô tra được đều giống như những gì Cao Minh Thành đọc được.
Lúc đọc đến đoạn nói An Ho Hoàng hậu sinh được một người con trai, sau này chính là Hoàng đế tiếp theo.

An Tịnh Nhã dừng lại ở trang này rất lâu ngồi trần mặc một lúc.

Đến khi bên chân có cảm giác ấm ấm cọ qua cọ lại An Tịnh Nhã mới thoát ra khỏi suy nghĩ trong đầu.

Nhìn đến Pudding ở bên chân cọ qua cọ lại, cái đuôi vẫy vẫy như muốn chơi đùa.

An Tịnh Nhã cúi xuống nhấc Pudding lên ghế, con vật nhỏ yêu quý liền sà vào lòng cô nằm xuống.
Pudding đối với Cao Minh Thành chưa từng có hành động gần gũi như vậy, nhưng với An Tịnh Nhã lại vô cùng thân thiết.

Cao Minh Thành lại không có biểu hiện gì khác lạ, tự nhiên mà nói vì nó giống chủ.

Anh yêu em hơn bản thân anh, nó cũng sẽ yêu quý em hơn là yêu quý anh.
An Tịnh Nhã nghe vậy sẽ nở nụ cười.
Tối hôm đó vẫn như những ngày khác, Cao Minh Thành vẫn sẽ ôm An Tịnh Nhã nằm ngủ, dưới chân hai người chính là Pudding ngửa bụng nằm.

Nhưng hôm nay An Tịnh Nhã không có ngủ yên giấc như những ngày khác, cô liên tục nằm mộng thấy đám cháy lớn, hình ảnh cứ lặp đi lặp lại, vô cùng mờ nhạt.

Đến khi An Tịnh Nhã tình lại đều sẽ không còn nhớ gì nữa, giấc mộng chỉ đọng lại một cách mơ hồ.
Hôm nay Đường Nhược Vũ bắt đầu vào đoàn làm phim quay, An Tịnh Nhã nhân lúc buổi chiều "rảnh" thì cùng Tạ Tranh đến đoàn làm phim, tốt nhất là ra mặt trước để người trong đoàn làm phim biết, tránh cho sau này có người không biết lượng sức mà gây ta những chuyện không đáng.
Giang Minh Triết nhận tiền lương gấp đôi lúc này đã hủy buổi đi xem mắt chiều nay, hiện tại đang ở công ty thay An Tịnh Nhã chủ trì một cuộc họp không tính là quan trọng.
Thật muốn khocs– Anh bạn Giang tâm sự.
An Tịnh Nhã xuống xe, trên người mặc bộ váy liền thân màu trắng, bên ngoài khoác áo Castmere màu lam nhẹ, tôn làn da còn tôn sự trẻ trung nhưng lại không hề làm mất đi khí thế của An Tịnh Nhã.
Đi sau An Tịnh Nhã là Tạ Tranh, còn có hai vệ sĩ là A Đại và A Nhị, bên chân cô tất nhiên vẫn là chú chó Pudding cực dính người.


An Tịnh Nhã vừa xuất hiện chính là cự kỳ hút mắt, có một số người nhìn qua nhưng không hề biết đến An Tịnh Nhã, điều đầu tiên nghĩ chính là...đây là nghệ sĩ nổi tiếng nào sao?
Mộng Phạn lúc này đang đứng bên ngoài, Đường Nhược Vũ đang quay, thấy có tiếng ồn ào liền nhìn qua thì thấy An Tịnh Nhã.

Tâm trạng lập tức như trúng giải độc đắt mà chạy đến trước mặt An Tịnh Nhã, thật cao giọng mà hô.
"Thiếu phu nhân."
"Thế nào? Công việc này em làm có được không?"
Mộng Phạn gật đầu, cười đến lộ cả hàm răng trắng.
"Rất tốt, rất tốt.

Có thể học hỏi được rất nhiều.

Thiếu phu nhân, chính là sao cô lại đến đây nha."
"Đến thăm mọi người một chút, đưa chút quà."
Mộng Phạn không suy nghĩ được sâu, chỉ nghĩ An Tịnh Nhã đến thăm, quay đầu hô một tiếng với Lưu Bác.

Lưu Bác đang ngồi cùng Lưu Cẩn Thiên đợi cảnh quay tiếp theo gần chỗ nghỉ ngơi, nghe có người gọi liền quay mặt ra thì thấy An Tịnh Nhã liền vội vàn kéo tay Lưu Cẩn Thiên.
"Anh họ, bà chủ."
Lưu Cẩn Thiên nhìn qua thì vội vàng bỏ kịch bản đang cầm trên tay xuống đi qua.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi