VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


An Tịnh Nhã cầm bản hợp đồng trên tay, lại nhìn phần bên B đã ký tên, ba chữ Hàm Họa Y xinh đẹp nhỏ bé.

Sau đó liền lấy điện thoại ra, gọi cho một người, bên trên ghi chú hai chữ “Hàm tổng”.
"Hàm tổng, là cháu, An Tịnh Nhã."
Buổi tối có hẹn với Vương Hạo Hiên, An Tịnh Nhã vừa xuống sảnh công ty đã thấy Cao Minh Thành đang đi vào.
"Vết thương của anh có sao không? Có bị đụng chỗ nào không?" An Tịnh Nhã vừa gặp đã lo lắng hỏi.
"Không sao hết.

Còn em, công việc có thuận lợi không.

Ngày mai thư ký Giang sẽ bàn giao lại công việc cho phòng thư ký, anh sẽ nói cậu ấy sang đây giúp em."
Từ lúc Cao Minh Thành bị thương, Giang Minh Triết là thư ký cấp cao, được Cao Minh Thành ủy quyền đại diện xử lý một số công vụ và hợp đồng bên tổng công ty.
An Tịnh Nhã gật đầu, "Công việc thuận lợi, nhưng vẫn là phải cần thư ký Giang.

Hôm nay Họa Y đến tìm em, không nghĩ là nhanh như vậy, em cũng đã liên hệ bên chú Hàm nhờ chú ấy giúp một tay, chú ấy còn đồng ý rất nhiệt tình."
Cao Minh Thành đưa tay nắm lấy tay An Tịnh Nhã, "Dù sao Hàm tiểu thư được chiều quen từ nhỏ, lớn lên tính tình ương ngạnh không tốt.

Chú ấy thật tình cũng muốn dậy dỗ, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu, lại không lỡ làm con gái bị thương.

Vẫn luôn chần chừ không muốn làm gì.

Bây giờ em cho chú ấy một bậc thang, chú ấy đương nhiên sẽ leo lên."

Sau khi lên xe, hai người lại tiếp tục bàn luận nói chuyện.

An Tịnh Nhã nghĩ một chút, liền thuận theo tự nhiên mà hỏi.
"Angel từ nhỏ có được chiều không? Tuổi của họ hình như bằng nhau, nhưng Angel nhìn trưởng thành hơn nhiều."
"Angel kém anh một tuổi, con bé từ nhỏ luôn xa lánh anh, cũng không biết là lý do gì, mỗi lần nhìn thấy anh, không run sợ bỏ chạy thì cũng là òa lên khóc.

Sau này lớn lên hai anh em mới dần gần gũi nhau.

Anh cũng được biết là con bé rất được chiều, gia đình cũng không ngăn cản chuyện em ấy đi đóng phim.

Đúng là so với Hàm tiểu thư, tính tình em ấy vẫn tốt hơn, không được chiều mà bướng bỉnh."
An Tịnh Nhã im lặng không đáp lại.

Angel làm cái gì, muốn cái gì, đến bây giờ bản thân cô cảm thấy rất mơ hồ chưa rõ.

Nhưng theo cảm giác của cô, Angel so với Hàm Họa Y còn nguy hiểm hơn rất nhiều lần, tính cách thật so với bản chất bên trong là khác nhau.

Dù sao đến hiện tại cô vẫn đề phòng người em họ này.

Thuốc của Cao Minh Thành cô vẫn còn đang cầm đây, mục đích là gì thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu, cô lại không thể hỏi được.
Xe rất nhanh đi đến nhà hàng mà Vương Hạo Hiên đã đặt trước, Cao Minh Thành cùng An Tịnh Nhã theo phục vụ dẫn đường đi đến một phòng ăn lớn.
Vương Hạo Hiên thấy người đến liền đứng dậy vẫy vẫy tay gọi to.

Người đàn ông trung niêm bên cạnh, cau mày mắng một câu.
"Không có phép tắc."
Vương Hạo Hiên giống như bị mắng quen rồi, không thèm để ý trực tiếp chạy đến cửa tiếp người.
Hai bên bắt tay chào hỏi, An Tịnh Nhã mỉm cười gật nhẹ đầu một cái.
Vương Hạo Hiên dẫn người vào bên trong, gãi gãi đầu, gượng ngùng nói.
"Gia đình tôi biết hôm nay tôi hẹn hai người ăn cơm, vì vậy cũng muốn đi theo.

Không biết có phiền hai người không?"
An Tịnh Nhã và Cao Minh Thành đưa mắt nhìn nhau, sau đó An Tịnh Nhã liền bật cười nhẹ một tiếng, trả lời:
"Không phiền.

Được ăn cơm cùng đại soái và phu nhân, đây là vinh hạnh của chúng tôi."
An Tịnh Nhã đưa mắt nhìn bàn ăn hình tròn lớn, xung quanh đã có năm sáu người ngồi.
Mọi người cũng đứng dậy chào hỏi nhau, An Tịnh Nhã và Cao Minh Thành ngồi xuống ghế, Vương Hạo Hiên bắt đầu giới thiệu.
Đầu tiên là người đàn ông trung niên, ngũ quan sắc bén, ánh mắt nghiêm nghị nhìn như chỉ tầm chưa đến bốn mươi, kỳ thật lại gần năm mươi rồi.
"Đây là ba của tôi, Vương Kì Hạo."

An Tịnh Nhã cùng Cao Minh đứng dậy chào một tiếng.

Cao Minh Thành tiếp tục nói.

"Được gặp đại soái là vinh hạnh của vợ chồng chúng tôi, nghe danh đã lâu, không ngờ hôm nay lại được gặp."
Đại soái hướng ánh mắt uy nghiêm, gật đầu một cái, "Lúc trước là tôi theo ông của cậu huấn luyện, ngài ấy là người thầy tôi kính trọng nhất."
"Ông nội ở dưới suối vàng nghe được lời này nhất định là rất tự hào.

Chắc chắn lại quở mắng con cháu, không đi theo con đường của ông."
"Không phải vẫn còn chú của cậu sao.

Làm việc cũng rất tốt.

Lại nhìn đến cháu trai phát triển sự nghiệp công ty, cũng sẽ không quở mắng gì đâu.

Cao thị nghe nói vẫn là tập đoàn dẫn đầu kinh tế cả nước sao."
Đôi bên nói đôi câu, không khí cũng bớt ngượng ngùng và khách sáo lại.
Vương Hạo Hiên hướng về vị phu nhân ngồi bên cạnh đại soái giới thiệu.
"Đây là ma ma yêu dấu của tôi, Đồng Âu Hân."
Vương phu nhân cười đến sáng lạng chào hỏi.

An Tịnh Nhã không nghĩ đây là vị phu nhân của nhà đại soái, trông bà chỉ như ba mươi, nhìn rất trẻ, còn rất đẹp, mái tóc màu hồng đẹp như vậy là lần đầu tiên An Tịnh Nhã được nhìn thấy.
So với mẹ chồng mình, Vương phu nhân mang khí chất tươi trẻ, tự do như không bị gò bó.

Mẹ chồng cô là loại khí chất của vị tiểu thư từ nhỏ được dạy từ gia đình quyền quý, so với Vương phu nhân là hai loại khí chất trái ngược nhau.
"A, mặt bác dính gì sao?" Giọng nói nhẹ nhàng mang ý cười cất lên, hướng An Tịnh Nhã đang nhìn chằm chằm hỏi.
An Tịnh Nhã thu lại ánh mắt, thật lòng mà nói, "Phu nhân, thất lễ rồi.


Chỉ là, lần đầu cháu được nhìn một phu nhân đẹp như vậy, nhìn còn rất trẻ, so với những vị phu nhân khác mà cháu từng gặp, là người rất đặc biệt."
Tần An An ngồi cạnh An Tịnh Nhã, cười nói kéo tây cô, "Tôi đã từng nói mà, mẹ chồng tôi bà ấy đẹp lắm.

So với tôi có phải nhìn còn trẻ hơn rất nhiều đúng không?"
Mọi người đều bật cười, người đàn ông trẻ tuổi giống y Vương Hạo Hiên ngồi cạnh Vương phu nhân lại chỉ hơi cong môi một chút, vẫn lạnh lùng như cũ không biểu hiện gì.
Vương Hạo Hiên nhìn theo ánh mắt Cao Minh Thành, chạm đến gương mặt như tê liệt của anh trai mình, bĩu môi giới thiệu.
"Bên cạnh mẹ là anh trai sinh đôi của tôi, Vương Minh Thành, cạnh anh ấy là vợ anh ấy Đồng Tử Đằng."
An Tịnh Nhã cùng Cao Minh Thành gật đầu chào, lúc này mới nhìn đến hai người này, đều là nam nhân, nhưng ở cạnh nhau lại vô cùng hòa hợp.

Một lạnh lùng không nói không cười, một lại yêu mị cười lên lại như một tiểu yêu tinh, đôi mắt màu đen xám rất thu hút người.

Cả An Tịnh Nhã và Cao Minh Thành đều không phải người kì thị, lại nói bên cạnh An Tịnh Nhã cũng có một đôi, so với vợ chồng Vương Minh Thành có chút không thuận lợi, đến giờ toàn là nhà ngoại đi chủ động.
Vương Minh Thành dường như có cảm giác có người nhìn về bên này, lại nhìn đến An Tịnh Nhã, gương mặt hơi cau lại, dường như đang nghĩ đến điều gì xấu, lại không nghĩ An Tịnh Nhã sẽ nói.

"Thiếu soái và vợ ngài nhìn thật đẹp đôi.

Không giấu các vị, bên cạnh tôi cũng có một cặp, nhưng con đường hơi gian nan một chút, đến giờ vẫn người chạy đi người đuổi đến."
Gương mặt Vương Minh Thành lúc này mới hòa hoãn một chút, liếc nhìn người bên cạnh, tay ở dưới bàn đụng nhẹ đến bên đùi người ta, mặt lại không có biểu hiện gì nói.

"Kiên trì là được."
Người bên cạnh chán ghét đẩy tay ra, một chút tự hào gì đó cũng không có, ánh mắt hoàn toàn là ghét bỏ, nhưng vừa động một chút, cả gương mặt đều như tê liệt, đau mông a~


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi