VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


"Bắt đầu từ năm Cao Lãnh đế thứ 9, An Hi Hoàng hậu thất sủng, Cao Lãnh đế từ nay về sau chỉ sủng ái một mình Triệu quý phi, có khi ngôi hậu cũng phải đổi người....."
Cuốn sách kết thúc ở dòng chữ này, Cao Minh Thành nheo mắt, ngón tay miết lấy dòng chữ khiến trang giấy nhăn lại.

"Hồ nháo.

Trẫm...."
Ba chữ bộc phát ra, sau đó liền dừng lại.

Lông mày Cao Minh Thành giật giật vài cái, sau đó gấp quyển sách này, đặt lên tủ đầu giường.

Lời nói bộc phát vừa rồi rõ ràng là tiềm thức bên trong muốn nói, năm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Một Hoàng hậu độc sủng bỗng nhiên thất sủng không rõ nguyên do, một Triệu quý phi đắc sủng nghênh ngang tùy ý chết bi thảm.

Nhẹ nhàng rời khỏi phòng, Cao Minh Thành đến thư phòng, lấy ra một điếu thuốc.

Hình như đây là lần đầu kể từ khi cưới An Tịnh Nhã, Cao Minh Thành mới hút thuốc.

Dù sao anh cũng không nghiện, chỉ là lúc nào đầu óc quá căng thăng mới lấy ra hút.

Nhả ra từng làn khói trắng trong không khí, gương mặt Cao Minh Thành phảng phất nét u buồn khó tả, lại có chút thâm trầm nguy hiểm.

......
Mấy ngày sau đều diễn ra một khung cảnh, khi An Tịnh Nhã tỉnh dậy, dù sớm hay muộn thì Cao Minh Thành đều đã rời khỏi nhà.

Nếu không phải nghe Giang Minh Triết nói công ty đang có hạng mục quan trọng, An Tịnh Nhã cô sẽ nghĩ là Cao Minh Thành đang muốn tránh mặt cô.

An Tịnh Nhã ngồi ở văn phòng nhìn điện thoại, lại liên tục xem giờ, đợi cả một buổi sáng mới đến giờ nghỉ buổi trưa, cô liền ngay lập rức cầm điện thoại lên gọi.

Điện thoại vàng lên từng tiếng tút dài, thật lâu sau mới có người nghe máy.


"Anh vẫn bận sao? Đến cả thời gian nghỉ trưa cũng không có sao?"
Cao Minh Thành liếc mắt ra giấu im lặng với mọi người, sau đó đứng dậy đi đến khung kính sát đất, ánh mắt nhìn ra những tòa nhà cao trong thành phố.

"Không có, chỉ có hôm nay thôi, anh có cuộc họp đột xuất.

Em sao vậy? Thấy không khỏe sao?"
Giọng An Tịnh Nhã có chút mất hứng, "Không có.

Chỉ là mấy ngày nay chưa được gặp anh, em muốn cùng anh đi ăn thôi."
Cao Minh Thành im lặng không có đáp lại ngay, sau đó An Tịnh Nhã liền nghe thấy giọng cười qua loa điện thoại, cùng với đó là câu nói.

"Vậy tối nay chúng ta đi ăn.

Anh sẽ kêu thư ký đặt bàn trước.

Nhà hàng truyền thống Trung Hoa có được không?"
An Tịnh Nhã lộ ra một nụ cười, nói “được”.

Cao Minh Thành sau khi cúp máy vẫn đứng im lặng nơi đó, chần chừ ba giây liền nhấc điện thoại nên, gọi cho đầu bên kia có hai chữ “Mạc tổng”.

An Tịnh Nhã vừa cúp điện thoại, tính đến nhà ăn dưới công ty ăn tạm, lại thấy Lộ Khiết gọi đến.

"Tiểu Nhã yêu quý à, cậu được nghỉ trưa chưa?"
An Tịnh Nhã vừa mở cửa phòng vừa trả lời, "Vừa nghỉ xong.

Mình đang xuống nhà ăn của công ty."
"Nếu vậy chúng ta ra ngoài ăn đi.

Mình cũng vừa được nghỉ trưa."
"Được.

Vậy mình nhắn địa chỉ qua cho cậu."
"A, không cần.

Tu Kiệt anh ấy đặt bàn sẵn rồi.

Mình nhắn địa chỉ cho cậu."
Sau khi cúp máy, An Tịnh Nhã đi đến thang máy chuyện dụng, đi xuống.

Lúc vừa ra khỏi lại đụng ngay An Hi Văn cũng đang đợi thang máy cho nghệ sĩ ở bên cạnh.

An Tịnh Nhã vẫn như cũ không thèm để ý, nhấc giày cao gót đi ra khỏi công ty, ở đằng sau vẫn là ba vệ sĩ quen thuộc.

An Hi Văn dõi mắt theo nhìn An Tịnh Nhã, lại nhìn đến điện thoại của mình.

Lúc này thang máy đã xuống, kêu ting một tiếng rồi mở ra, An Hi Văn đi vào bên trong, đồng thời tháo sim hiện tại ra, thay một sim mới vào, lại gọi cho số máy quen thuộc mà mấy ngày nay mình vẫn gọi, nhưng bên kia vẫn không có ai nghe máy.

Đang tính tắt đi, bất ngờ bên kia vang lên tiếng tút, sau đó là giọng một người đàn ông.

An Hi Văn sử dụng ứng dụng của điện thoại bóp méo giọng nói.

"Anh đã làm gì, tại sao mấy ngày nay tôi không liên lạc được?"

Tên phục vụ cắn răng nói để giọng mình không run, lại nhìn hai ông thần đứng trước mặt, một lạnh lùng vô cảm, một là mỹ nam yêu nghiệt hay cười, run đến suýt thì rơi điện thoại.

"Tôi ....tôi bận."
"Bây giờ tôi sẽ chuyển cho anh nốt phần tiền còn lại, sau đó anh cầm tiền, biến thật xa nơi này cho tôi."
Mỹ nam yêu nghiệt cong mắt, bên môi lại nở nụ cười, làm khẩu hình một câu nói.

"Hẹn gặp trực tiếp."
Tên phục vụ làm theo, "Tôi muốn nhận tiền trực tiếp.

Tài khoản mấy ngày nay của tôi đang bị điều tra, tôi muốn gặp mặt trực tiếp nhận tiền."
An Hi Văn ở trong thang máy cau mày, thang máy ting một tiếng mở ra, bên ngoài có người đi vào, "Được.

Tôi sẽ nhắn địa điểm sau."
Điện thoại vừa vang lên tiếng tút, tên phục vụ đã không cầm nổi điện thoại nữa.

Run đến mức trong không khí lại thoang thoảng mùi khai.

Vương Minh Thành nhặt điện thoại ném lên cái khay, ra hiệu cho cảnh vệ vào bên trong cạnh, còn mình thì dẫn Đồng Tử Đằng ra ngoài.

"Tại sao Cao tổng không nhân luôn cơ hội này bắt ba ba trong hũ, lại chỉ lấy ảnh chụp làm gì."
Vương Minh Thành vừa đi vừa vuốt sợi tóc ngắn mềm mại màu bạc của Đồng Tử Đằng.

"Ba ba chưa đến lúc lớn, đợi lớn thêm một chút, bắt không phải càng nhiều thịt hơn sao?"
Đồng Tử Đằng chậc một tiếng, gạt tay Vương Minh Thành ra đi lên xe.

An Tịnh Nhã vừa đến nhà hàng thì đã thấy Lộ Khiết cùng Mạc Tu Kiệt đến ngồi ở bàn rồi.

"Chọn món đi." Mạc Tu Kiệt đưa thực đơn qua cho An Tịnh Nhã, còn bản thân đã quá quen thuộc với món ăn của Lộ Khiết, vì vậy dễ dàng gọi những món cô ấy thích.

Thấy An Tịnh Nhã gọi đều là món thanh đạm, Mạc Tu Kiệt nhìn vậy liền hỏi, "Cảm thấy không khỏe sao?"
"Không ạ.

Những món này mát, sức khỏe cháu cũng tốt hơn."
"Ừ.

Đợi bao giờ làm phẫu thuật xong có thể ăn uống thoải mái rồi."
Món ăn rất nhanh đưa lên, Mạc Tu Kiệt cùng An Tịnh Nhã nói vài câu, sau đó thì im lặng, trên bàn ăn chỉ vang lên tiếng dĩa va chạm với đ ĩa.


Lộ Khiết chợt nhớ ra gì đó, liền nói, "Đúng rồi.

Nhã Nhã à, mình đột nhiên nhớ ra, mình từng thấy Lộ Khiết đi ăn cùng Angel, cô em họ của Cao tổng ấy.

Mình còn tưởng hai người họ ở trong giới tình cảm không tốt chứ."
Vốn chỉ là muốn tìm chuyện phiếm mà nói, lại không ngờ nói ra một điều quan trọng.

Mạc Tu Kiệt vốn không biết nhiều về Angel vì vậy chỉ im lặng không xen vào chuyện phiếm của hai cô gái, lại thấy An Tịnh Nhã im lặng không nói gì.

Ngẩng mặt lên liền thấy An Tịnh Nhã đang trầm tư suy nghĩ, còn tưởng là đồ ăn không ngon, "Nếu không gọi món khác."
"Không phải." An Tịnh Nhã hạ đũa xuống, uống một ngụm nước, sau đó nhìn Lộ Khiết hỏi.

"Có thật là cậu nhìn thấy An Hi Văn đi cùng Angel không?"
Thấy An Tịnh Nhã nghiêm túc hỏi như vậy, Lộ Khiết cũng dừng việc ăn uống lại, "Đúng vậy.

Mình nhìn thấy hai người họ đi từ phòng ăn riêng ra, cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng mà.

Tu.

cũng thấy."
"Làm sao vậy? Cái cô Angel đó...?"
An Tịnh Nhã im lặng một lúc, sau đó quyết định không giấu.

"Angel là em họ của Minh Thành, nhưng không cùng dòng máu, có tâm tư bất thường.

Lần trước khi cháu đến biệt thự cô ta dự tiệc tẩy trần, bị người ta đẩy xuống hồ, sau đó cô ta liên tục nhìn cháu bằng ánh mắt thù địch, cháu đã biết cô ta bất thường rồi.

Chỉ là cô ta quá giỏi, vì vậy châu vẫn chưa nắm được điểm gì quan trọng của cô ta."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi