VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


An Tịnh Nhã đến cùng nói chuyện vui vẻ với mọi người, chỉ một lúc sau tất cả đã đến đông đủ.
Hàm Họa Y luyện giọng cả đêm vừa mới ngủ dậy, dáng vẻ cô tiểu thư quyền quý kiêu căng của ngày trước đã biến mất, lúc này đang ngồi gục trên tay An Tịnh Nhã muốn ngủ tiếp.

Cao Minh Thành nhíu mày, đưa tay đẩy đầu Hàm Họa Y về hướng ngược lại.
Bị phá giấc ngủ, chẳng ai còn hiền lành nổi.
"Anh làm gì vậy?"
"Đừng có đè lê tay cô ấy."
"Tôi đè thì liên quan gì đến anh, cũng vó phải nằm lên tay của anh đâu."
Cao Minh Thành cau mày, đang tín cao giọng lại thấy An Tịnh Nhã đưa bụm miệng cười.
"Em cười cái gì?"
An Tịnh Nhã ngẩng mặt nhìn Cao Minh Thành, lại nhìn Hàm Họa Y hỏi, "Không phải ngày trước cô rất thích anh ấy sao, sao bây giờ lại cáu gắt như vậy?"
"Tôi bị mù nên mới thích anh ta.

Người gì đâu xấu tính xấu nết, được mỗi cái bản mặt đẹp trai."
Mọi người ở đó nghe vậy liền cũng không nhịn được cười.
Âu Dương Hàn ngồi đối diện, tay lắc lắc ly rượu đỏ, cười đến nghiêng ngả, "Đây người ta gọi là câu chuyện con cáo và chùm nho."
Mọi người lại được phen cười ch ảy nước mắt.
An Tịnh Nhã nhìn khắp một lượt tất cả mọi người.
Tạ Tranh cùng Lưu Cẩn Thiên vẫn như cũ chưa có tiến triển gì, thậm chí mới hai tuần trước, hai người còn đánh nhau đến mức mắt miệng tím bầm.
Cậu của cô và bạn thân cô, tình cảm vẫn gắn bó như trước.

Được An Tịnh Nhã hỏi đến việc bao giờ hai người sẽ tổ chức đám cưới, hai người đều nói đợi công việc ổn định hết liền làm đám cưới ngay.

An Tịnh Nhã vũng biết giai đoạn này Lộ Khiết đang cho ra mắt thương hiệu thời trang riêng, đúng là rất mệt.

Âu Dương Hàn và Đường Nhược Vũ thì một nóng một lạnh, nhưng ở chung với nhau lại như chung hòa không tìm thấy điểm bất đồng.
Lúc An Tịnh Nhã nhìn qua hai người ngồi ở góc bàn đầu bên kia, thấy Giang Minh Triết đang bỏ một con tôm vừa bóc vỏ vào bát của Mộng Phạn.

An Tịnh Nhã có chút kinh ngạc.

Hai người này bắt đầu từ lúc nào đã thân thiết như vậy rồi.
An Tịnh Nhã nhìn vào ánh mắt ngại ngùng của Mộng Phạn, nở một nụ cười nhẹ rời mắt đi.
Tiệc hôm nay cũng chỉ mời đến những người này, đều là bạn bè người thân thân thiết.
Sau khi ăn xong, An Tịnh Nhã vốn tưởng sẽ ai về nhà người nấy, lại thấy mọi người không đi.
"Mọi người không về à?"
Mạc Tu Kiệt là người tiếng, "Mọi người muốn tiễn cháu nên máy bay."
An Tịnh Nhã đứng dưới mái hiên nhà hàng, bên cạnh là dàn hoa nhài, cười đến nợ rộ như bông hoa mới nở.
"Cảm ơn mọi người.

Cũng chưa đến giờ bay, nếu không mọi người đến nhà chơi đi.

Tối nay chúng ta tổ chức một bữa tiệc nướng ngoài vườn, thế nào?"
Sau đó quay sang cười híp mắt hỏi Cao Minh Thành, "Có được không anh?"
Cao Minh Thành vén ngọn mái tóc của cô, "Em thích là được."
"Vậy mọi người đến nhà chơi đi, nhà tôi trồng rất nhiều hoa, ở ngoài vườn mà ăn đồ nướng sẽ rất thích."
Cao Minh Thành nhìn An Tịnh Nhã, tâm trạng lo lắng cũng dịu xuống.

Ngày hôm nay cô cười tươi như vậy, anh chỉ sợ sau này sẽ không được nhìn thấy nụ cười ấy nữa.

Lời của viện trưởng Đỗ cứ vang lên, mỗi lần đều nhắc nhở anh độ nguy hiểm của cuộc phẫu thuật.

Nếu phẫu thuật không thành công....!Còn nếu xảy ra bất trắc gì, người tỉnh lại sau khi phẫu thuật sẽ hoàn toàn phát ngốc không nhớ bất cứ một cái gì.

Còn nếu thành công, cô rất nhanh sẽ hồi phục lại, cả phần ký ức hai năm trước bị mất.
Buổi tiệc nướng ngoài trời diễn ra rất vui vẻ, An Tịnh Nhã ngồi bên mẹ Cao, Lộ Khiết, Đường Nhược Vũ cùng Mộng Phạn nói chuyện.

Còn những người đàn ông bên kia sẽ phụ trách nướng đồ ăn.
Sau khi ăn xong và dọn dẹp, An Tịnh Nhã lên phòng thay một bộ quần áo ấm áp, chuẩn bị ra sân bay.

Tất cả mọi người đều cùng ra sân bay tiễn cô, ai cũng cười nói vui vẻ, nhìn đến tận lúc máy bay riêng của gia đình cô cất cánh.
Hàm Họa Y lúc này liền bật khóc, ngay cả người mạnh kẽ như Đường Nhược Vũ cũng đỏ mắt.

Mạc Tu Kiệt đỡ Lộ Khiết, ôm cô vào lòng vỗ lung cô an ủi.
"Nghe Cao Minh Thành nói, Nhã Nhã muốn đi hưởng tuần trăng mật muộn, cuộc phẫu thuật sẽ diễn ra ngay sau khi họ đi chơi về.

Hôm đó chúng ta sẽ cùng đến cổ vũ cho cô ấy, có được không."
Lộ Khiết gật đầu, ở trong lòng Cao Minh Thành khóc nghẹn.
Cao Minh Thành nghiêng đầu nói vơi mẹ Cao, "Bọn con sẽ qua chào hỏi ba trước rồi mới đi."

"Hai đứa tính đi hưởng tuần trăng mật ở đâu."
An Tịnh Nhã lúc này rời mắt khỏi bầu trời bên ngoài, "Dạ, cũng không hẳn là hưởng tuần trăng mật đi xa đâu ạ.

Chỉ là ở trong thành phố đi chơi thôi.

Con đã quên khá nhiều về nơi này rồi, vì vậy muốn đi lại một lần, biết đâu lại có kỳ tích, nhớ lại cái gì thì sao."
"Nếu vậy sau khi phẫu thuật xong, hai đưa đi hưởng tuần trăng mật thật đi.

Con không cần lo lâng chuyện ở tập đoàn, chú con sẽ về giúp con quản một thời gian."
Chú của Cao Minh Thành làm ở trong quân đội, nhưng trước khi nhập cũ và hoạt động trong quân đội, chú ấy cũng học về kinh doanh rất nhiều.

Sau đó cảm thấy kinh doanh nhàm chán, vì vậy mới nhập cũ, quyết định thăng chức trong quân đội.

Cao Minh Thành cũng tiếp quản luôn Cao thị ở bên này, còn tập đoàn mẹ là do ba Cao ở bên Mĩ quản lý.
Nhân lúc An Tịnh Nhã nhắm mắt ngủ, Cao Minh Thành ghé vào tai mẹ Cao nói nhỏ.

Mẹ Cao nghe xong, nhìn An Tịnh Nhã đã ngủ say cười nhẹ.
"Như vậy thật tốt, có thể bù đắp được sự việc ngày trước trong lòng con bé."
Cao Minh Thành nhìn mẹ mình chấm nước mắt, ôm bà vào lòng.
Sau khi xuống máy bay đã là trưa ngày hôm sau, bên Mỹ tiết trời lạnh hơn bên kia rất nhiều.

An Tịnh Nhã vừa xuống máy bay liền có thể cảm nhận được cái lạnh đến thấu xương, độ ẩm không khí cũng rất khô, vô cùng lạnh.

Cao Minh Thành lấy ra áo khoác bông mình đã chuẩn bị trước khoác lên cho An Tịnh Nhã, sau đó ôm cô đi ra ngoài.

Lúc ngồi vào trong xe có hệ thống sưởi mới ấm lên một chút, ngoài trời tuyết vẫn rơi không ngớt.

"Em không quen sao?"
Cao Minh Thành nắm bàn tay hơi lạnh của cô, lo lắng hỏi.


An Tịnh Nhã nói ra từng làn khói trắng, "Không có.

Nhưng mà, đúng là có cảm giác hơi lạ.

Chắc do em mất trí nhớ, cảm thấy nơi này không quen thuộc nên thấy không quen."
Mẹ Cao đặt vào tay cô một ly cà phê nóng, "Cầm là được rồi, con uống cà phê không tốt."
An Tịnh Nhã gật đầu cười với bà, tay cầm ly cà phê nóng vẫn đang tỏa ra từng làn khói.

Xe dừng lại trước một ngôi biệt thự lớn, An Tịnh Nhã mặc lại áo khoác bông, đeo bao tay ấm áp bước xuống xe, cảm nhận được mùi hương nhẹ liền mỉm cười.

Mẹ Cao thấy vậy liền nói, "Bên này mẹ cũng trồng rất nhiều hoa, chút nữa chào hỏi ba xong thì ra thăm một chút."
Trong nhà ấm áp, vừa đóng cửa lại, Cao Minh Thành giúp cô cởi hai lớp áo khoác, nắm tay cô bước vào trong nhà.

Đã là giờ trưa, ba Cao đã ngồi ở bàn ăn đợi mọi người.

"Ngồi đi."
An Tịnh Nhã cúi đầu chào ông, ba Cao nhìn cô gật đầu rồi kêu mọi người ngồi xuống.

Mẹ Cao cau mày cười cười đi đến đá ông một cái.

"Sao? Không phải mong ngóng con dây sang thăm lắm sao? Sao sang rồi còn bày ra bộ mặt lạnh như tiền này cho ai xem."
Ba Cao bị nói trúng nghẹn đỏ mặt, "Bà..."
Mẹ Cao ngồi xuống cạnh ông, "Tôi làm sao? Có tin tôi đưa con dâu về nước cho ông tha lạnh mặt không?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi